Long Tế Chí Tôn

Chương 502

Phải học thủy độn!

Ở trong nước không thể sử dụng Tung Địa Kim Quang được, quá bất tiện.

Chín mươi phần trăm biển Vô Ngần là biển, nếu tham gia thủy chiến thì sẽ bị thiệt thòi lắm.

Trần Dương thầm nghĩ vậy.

Khi Diệp Thần đang sốt ruột định lặn xuống thì Trần Dương đã vọt từ dưới lên.

“Sư huynh!”

Diệp Thần vui mừng: “Ở dưới đã xảy ra chuyện gì mà sao đầm nước lại khô?”

Trần Dương cũng không giấu diếm: “À, bực mình đầm nước này quá nên hút cho cạn”.

Đầm nước sâu không thấy đáy này, Trần Dương lại hút cạn nước?

Bỗng nhiên Diệp Thần không biết nên nói gì.

Quả nhiên phong cách làm việc của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông thẳng thắn thật đấy.

“Được rồi, cậu ở trên đây đi, tôi xuống dưới!”

Trần Dương đâm đầu xuống cái hố đen thui.

Đại khái xuống khoảng bốn nghìn mét, Trần Dương mới thấy đầm nước.

Mấy trăm đạo kiếm quang bao phủ xung quanh, chiếu sáng toàn bộ không gian ngầm.

Bây giờ anh mới thấy toàn cảnh của hang động dưới lòng đất.

Trên vách động được khảm đầy tinh thạch đang lóe sáng.

Trần Dương kinh ngạc, dí sát vào nhìn thì thấy hình như có chất lỏng màu xanh lam đang chuyển động trong tinh thạch, đây là… đá đạo vận!

Trời ơi, không gian rộng vậy mà được khảm đầy đá đạo vận.

Ban nãy lúc bày trận anh hơi vội vàng nên không phát hiện, bây giờ nước trong đầm rút đi rồi, số đá đạo vận này mới lộ ra ngoài.

Trần Dương bẻ một viên đá đạo vận, nắm trong tay, khí lạnh lan tràn khắp cánh tay.

Anh vội vã thu thập đá đạo vận vào nhẫn trữ đồ.

Anh không biết đây là đá đạo vận gì nhưng chắc chắn là có liên quan đến đạo vận thủy.

Nếu không thì khí linh Hải Vương Kích cũng sẽ không nói nó có thể lĩnh ngộ đạo vận mới từ đầm nước này.

Nhìn xung quanh, một mặt của động thôi mà đã có mấy chục nghìn viên.

Phát tài rồi, phát tài rồi!

Trần Dương điều khiển thần niệm, mấy chục thanh phi kiếm vui vẻ khai quật đá đạo vận.

Sau hai canh giờ, đầm nước thấy đáy, Trần Dương cũng thu hoạch hơn trăm nghìn viên đá đạo vận.

Trần Dương đến phần đáy, dung nham nóng bỏng đang cuộn trào, Trần Dương cầm Hải Vương Kích, dòng khí lạnh lẽo bao vây toàn thân, không hề do dự, trực tiếp chui vào.

Lặn xuống khoảng một trăm mét, Trần Dương không cảm nhận được lực cản quá lớn, anh thử thả thần niệm ra, thần niệm lại bị bỏng cháy.

Trần Dương sợ ngây người.

Chẳng lẽ trong dung nham này cũng có đá đạo vận?

Hơn nữa dung nham cũng bị nhiễm đạo vận rồi?

Không được, cần phải thu hoạch cả dung nham, đây là đồ có ích.

Trên người anh không có bất kỳ pháp bảo nào thuộc tính hỏa, vì thế Trần Dương lấy các loại bảo tài ra, luyện chế ngay tại chỗ.

Thiết lập Tụ Hỏa Trận, sức mạnh ngọn lửa tăng thêm, đặc biệt là dung nham này còn bị nhiễm đạo vận hỏa, sức mạnh vô tận.

Vốn dĩ phải tốn hết mấy canh giờ mới đủ để hòa tan bảo tài nhưng bây giờ mới vài phút đã tan thành một bãi nước.

Sau khi hòa tan mấy chục loại bảo tài xong, Trần Dương lấy một ít nước đầm trong không gian khí linh Hải Vương Kích.

So với nước của Vô Ngần, dùng nước đầm này là lựa chọn tốt nhất để làm phôi khí.

Thoáng chốc, pháp bảo hình hồ lô đã thành hình.

Trần Dương dùng tay kẹp chặt pháp quyết, đưa đủ loại đường vân pháp trận vào trong.

Ầm ầm!

Khi Bảo Hồ Lô thành hình, sấm sét đột nhiên xuất hiện, ngay cả Diệp Thần ở trên cũng cảm nhận được tiếng nổ.

Lòng Diệp Thần nóng như lửa đốt, sư huynh này của mình, lần nào có động tĩnh gì cũng làm người khác phải sợ hãi.

Đợi đến khi tia sét biến mất, Bảo Hồ Lô thành hình, Trần Dương bóp nát mấy chục nghìn viên linh thạch cực phẩm, bỏ linh khí vào trong Bảo Hồ Lô.

Mở nắp hồ lô ra, một lực hút mạnh mẽ tản ra từ miệng hồ lô, dung nham đang dâng trào không ngừng bị hút vào trong Bảo Hồ Lô.

Hấp thụ càng nhiều dung nham, hoa văn bên ngoài hồ lô càng đẹp.

Dung nham không thể so với đầm nước, không thể đánh đồng chất lượng với trọng lượng cho nên tốc độ hấp thu cũng chậm hơn nhiều.

Sau vài phút mà dung nham mới giảm được trăm mét.

Không gian phía dưới càng ngày càng rộng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.

Thêm nửa tiếng trôi qua, dung nham đã giảm được năm trăm mét, Trần Dương phát hiện đá đạo vận hỏa trên vách động.

Chắc chắn đây là công lao của Cổ Lão và linh hỏa Hồi Thiên.

Hơn nữa độ dày dặc của đá đạo vận hỏa còn cao hơn phía trên.

Phê quá!

Trần Dương nghĩ, nếu người khác bước vào Nguyên Thần, chắc chắn sẽ phiền muộn vì chuyện lĩnh ngộ đạo vận nhưng Trần Dương thì không.

Trong tay anh có nhiều đá đạo vận như vậy, cho dù là não heo thì ít nhất cũng lĩnh ngộ được một chút đúng không?

Cho dù có phiền muộn thì đó cũng là phiền muộn trong hạnh phúc.

Thời gian trôi qua từng chút một, chớp mắt trời đã tối.

Dung nham dần thấy đáy.

Số đá đạo vận hỏa mà Trần Dương thu hoạch được đã vượt quá hai trăm nghìn viên.

Hơn nữa chất lượng của mỗi viên đều tuyệt vời.

Dung nham trong Bảo Hồ Lô, một khi kích hoạt, chắc chắn có thể thiêu rụi trời đất.

Giảm thêm vài trăm mét nữa, tất cả dung nham đã bị hấp thu, Trần Dương đã hoàn toàn phát huy truyền thống tốt đẹp “Không chừa một mống”.

Nhưng chuyện làm Trần Dương thất vọng là anh không hề phát hiện bóng dáng của linh hỏa Hồi Thiên.

“Không có, sao lại thế được?”

Chân Trần Dương giẫm xuống đất, phát ra tiếng “xèo”.

Dung nham đã bị hấp thu rồi, sao vẫn nóng như vậy?

Trần Dương sờ cằm, linh hỏa có linh… Có lẽ dưới đây vẫn còn giấu gì đó!

Anh chém một luồng kiếm khí xuống mặt đất.

“Roẹt!”

Hình như là chém phải thứ gì đó giống màng phim, một hơi thở cực nóng thổi từ dưới nền đất lên, trong nháy mắt đã để lộ linh hỏa đang điên cuồng.

Quả nhiên linh hỏa Hồi Thiên ở bên dưới!

“Đạo vận thủy!”

Hải Vương Kích phát ra ánh sáng màu xanh lam, trong chớp mắt áp chế hơi thở của linh hỏa Hồi Thiên.

Linh hỏa Hồi Thiên này ẩn dưới lòng đất mấy chục nghìn mét, lại bị nước đầm băng áp chế, thảo nào chục nghìn năm qua không ai phát hiện.

Trần Dương không hề do dự, lẻn vào không gian đó.

Đây là không gian do linh hỏa Hồi Thiên tự hình thành, muốn thu phục được linh hỏa Hồi Thiên thì phải thu phục được diệm tâm.

Là linh hỏa trong tốp 100 của bảng xếp hạng dị hỏa, muốn thu phục được linh hỏa Hồi Thiên, e là rất khó.

Nhưng Trần Dương không hề sợ hãi.

Không khí nóng rực ập đến, cũng may quần áo trên người Trần Dương cũng là pháp bảo cấp bậc đạo khí, nhất thời khó mà làm Trần Dương bị thương được.

Anh tìm kiếm diệm tâm trong không gian, thoáng chốc, một ngọn lửa nhỏ màu xanh lá đập vào mắt anh.

Diệm tâm!

Trần Dương vui mừng, bay thẳng qua, kiếm quang tách những ngọn lửa xung quanh ra, há miệng hút ngọn lửa vào bụng!

Giây tiếp theo, toàn thân Trần Dương đều bốc cháy!

Đau đớn mãnh liệt làm Trần Dương suýt ngất xỉu.

“Chịu đựng cho tao!”

Cơ thể Trần Dương rất mạnh mẽ, lục phủ ngũ tạng cực kỳ cứng cỏi.

Muốn thiêu anh thành tro, đúng là nói chuyện viển vông.

Nuốt một viên đan dược cấp Thần, Trần Dương bắt đầu vận chuyển Tam Chuyển Kim Thân Quyết!

Anh không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được!

Sức mạnh đan dược không ngừng chữa trị những vết thương trong lục phủ ngũ tạng, gân cốt và máu thịt.

Mỗi một lần sống lại sẽ cứng cỏi hơn trước ba phần, Trần Dương không có gì ngoài đan dược!

Tam Chuyển Kim Thân Quyết phát động, Trần Dương bắt đầu dẫn ngọn lửa cuồn cuộn xung quanh vào cơ thể, bắt đầu thanh lọc máu của mình.

Ngưng Đan là bắt đầu của siêu phàm thoát tục, thân thể là con thuyền đi qua bờ đối diện, huyết dịch đang phóng như lao trong cơ thể là nhiên liệu của con thuyền, là nguồn gốc của sức mạnh.

Ngọn lửa thiêu đốt huyết dịch, chỉ có một kết quả, đó là bị nhiệt độ cao làm bốc hơi.

Nỗi đau khi kinh mạch bị bỏng làm người ta đau đớn muốn chết.

Nhưng Trần Dương không hề kêu gào, im lặng chịu đựng tất cả mọi thứ.

Bảo y mà anh đang mặc cũng bắt đầu biến dạng vì nhiệt độ cực cao.

Huyết dịch bị linh hỏa Hồi Thiên đốt làm cốt tủy không ngừng tạo ra máu mới, năng lượng huyết dịch không ngừng tăng lên, tạp chất bị loại bỏ dần.

Từ từ lắng đọng lại, đây là một quá trình vừa dài vừa đau khổ.

Tu hành không biết thời gian, thoáng chốc đã ba ngày trôi qua.

Diệp Thần cũng hoàn thành việc tế luyện đạo khí, đạo khí trung phẩm đã trở thành một trong số những con át chủ bài của anh ta.

Có thể khống chế được sát chiêu của Nguyên Thần viên mãn, ba lần!

Mặc dù không có được thần khí nhưng thu hoạch được một đạo khí trung phẩm tuyệt vời, không hề thiệt thòi!

Đã ba ngày rồi mà sư huynh vẫn chưa lên.

Mặc dù Diệp Thần sốt ruột nhưng không lo lắng lắm.

Mỗi một đệ tử của Hằng Cổ Đệ Nhất Tông đều sâu không lường được, chắc là bây giờ sư huynh đã thu phục được linh hỏa Hồi Thiên rồi nhỉ?

Ba ngày nay, anh ta cũng không rảnh rỗi, ít nhất cũng sắp xếp lại những thứ trong nhẫn trữ đồ, thật sự thu hoạch được rất nhiều thứ có lợi.

Một đống tài nguyên tu luyện đã đủ để anh ta tu luyện đến cấp Nguyên Thần.

Và còn những linh dược, bảo dược và công thức luyện đan nữa, cũng là vật tư rất quý giá.

Mặc dù cấp bậc của đống pháp bảo lung tung này không cao lắm nhưng có thể bán được một đống tiền!

Chuyện làm anh ta vui nhất là thu hoạch được một quyển kỹ năng ngự kiếm thượng đẳng cấp Thiên.

Còn cao siêu hơn thuật ngự kiếm phân hóa kiếm quang kia mấy chục lần.

Pháp lực của anh ta yếu, đại khái chỉ đủ để công kích ba đến bốn lần, đây cũng là chuyện làm Diệp Thần rầu muốn chết.

Cũng may thiên phú luyện thể của anh ta khá tốt, trong ba ngày nay, anh ta đã dùng Tôi Thân Đan để tôi luyện cơ thể, sau khi nuốt viên Tẩy Tủy Đan, Diệp Thần đã tu luyện dễ dàng hơn, nhanh hơn lúc trước gấp hai lần.

Cứ theo tốc độ này, chưa đến nửa tháng là có thể đột phá Ngưng Đan trung kỳ, khi đó cường độ thân thể anh ta có thể so với linh khí trung phẩm, sức mạnh cũng vượt quá 50 nghìn cân!

Đây là sức mạnh kinh khủng đến nhường nào, tuyệt đối không có Ngưng Đan nào chịu được cú đấm của anh ta.

Diệp Thần đang đắm chìm trong niềm vui sức mạnh tăng lên thì Trần Dương đang chìm trong không gian linh hỏa mấy chục nghìn mét dưới lòng đất từ từ mở mắt.

Lúc này, ngọn lửa trong không gian linh hỏa đã bị anh hấp thụ vào cơ thể, cơ thể trần trụi, lông tóc đều cháy không còn một sợi.

Nhưng nếu nhìn kỹ vào cơ thể của anh thì nó đã trở nên long lanh óng ánh hơn, xương trắng bóng, huyết dịch đỏ tươi đang cuộn trào.

Anh ngồi xếp bằng ở chỗ đó, khí huyết uy nghiêm tràn ngập toàn bộ không gian.

Phù!

Trần Dương lấy một bộ bảo y ra mặc lên người, tóc và lông mày bị đốt đã mọc dài trở lại.

Với một cái siết tay, anh siết chặt không khí.

Sức mạnh của một tay vượt quá 2,5 triệu cân.

Tam Chuyển Kim Thân Quyết đã được anh luyện đến chuyển thứ ba.

Trên thực tế, cơ thể Trần Dương đã rất mạnh, sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Lôi, anh đã nằm ở cảnh giới cường đại.

Bây giờ trải qua lễ rửa tội của Tam Chuyển Kim Thân Quyết và linh hỏa Hồi Thiên, khí huyết cơ thể đã ngưng luyện đến cực hạn.

Khí huyết cuồn cuộn, bộc phát hoàn toàn, Trần Dương cảm thấy cú đấm của mình có thể đạt đến sức mạnh 10 triệu cân.

Xem cho kỹ, đây là sức mạnh đơn thuần của cơ thể, không có sự trợ giúp của bất kỳ pháp lực nào.

Từ lâu đánh giá thể chất Thiên Ma đã không còn bất kỳ tác dụng nào, nhưng trong những quyển sách cổ mà anh đã đọc mấy ngày nay, cơ thể anh đang nằm ở giai đoạn viên mãn thứ sáu, cũng là Nguyên Thần viên mãn.

Có thể so với đạo khí cực phẩm.

Bây giờ tiến thêm một bước là giai đoạn thứ bảy, cường độ cơ thể đã đạt đến phạm trù thần khí, đó chính là ý nghĩa chân chính của cơ thể bất diệt.

Hàng triệu năm trôi qua vẫn không bị mục nát.

Da thịt, gân cốt, máu, thậm chí lục phủ ngũ tạng đều đã trải qua lễ rửa tội. Bây giờ, trong cảnh giới Ngưng Đan, sức mạnh Trần Dương tăng lên, đã đạt đến viên mãn.
Bình Luận (0)
Comment