Long Tế Chí Tôn

Chương 553

Viên Tuyết Phi cau mày, vẻ mặt đau khổ.

Trả thù?

Có cần thiết không?

Anh ấy thần thông quảng đại, nếu muốn trả thù thật thì bọn họ chẳng thể trốn được khỏi thành Vô Úy.

Nhưng nếu không phải trả thù thì tại sao anh ấy lại thi triển thần thông, đêm nào cũng cùng cô ấy… mây mưa trong mơ?

Lẽ nào anh ấy muốn sỉ nhục mình sao?

Nhưng người đàn ông như anh ấy thì muốn phụ nữ thế nào mà chẳng được?

Hay là anh ấy coi mình chỉ là món đồ chơi?

Bây giờ cô ấy đang đúng lúc yếu đuối nhất, cũng là lúc mạnh mẽ nhất trong đời.

Cô ấy nghĩ rất lâu, cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định: “Bất kể anh ấy muốn trả thù hay trêu đùa thì mình cũng phải tìm bằng được anh ấy, đòi anh ấy một lời giải thích”.

Hiện giờ ván đã đóng thuyền, con cũng đã sinh ra, nhìn mặt mũi đứa bé là biết đây chắc chắn là con của Trần Dương, anh ấy muốn chối cũng không chối được.

“Tiểu thư, tiểu công tử tên là gì đây ạ?”

Viên Tuyết Phi đáp: “Viên Bất Hối!”



Cùng lúc đó, ở Nạp Hải Tông!

“Thời gian hai ba năm ngắn ngủi mà chúng ta đã có được thành tích vĩ đại nhường này”.

Khuê Xà chân quân cảm khái nói.

Hỏa Quang chân quân đáp: “Phải đấy, tất cả cũng nhờ Điêu đạo hữu”.

“Đúng rồi, pháp thân của Điêu đạo hữu nói cậu ấy đã lập được căn cơ rất lớn ở châu Nam Lý Hỏa, bảo chúng ta cố gắng phát triển, sớm ngày vươn thế lực đến đó”.

Châu Nam Lý Hỏa không phải là nơi mà châu Bắc Lô cằn cỗi có thể so bì được, ở đó tông môn rất nhiều, cao thủ như mây, chỉ một viên gạch cũng đập chết không ít Uẩn Thần.

Tuy có hơi quá, nhưng cũng không phải là quá lố.

Hiện giờ Nạp Hải Tông có hơn 100 nghìn đệ tử, Mạc Sát cũng đã thành công đột phá lên Uẩn Thần, trong môn cũng có mấy trăm đệ tử Uẩn Thần, 50 nghìn đệ tử Nguyên Thần, còn lại đều là Ngưng Đan, Quy Chân.

Trưởng lão Uẩn Thần trong môn cũng có hơn 200 người, chấp sự Nguyên Thần thì phải có tới mấy nghìn.

Hai năm trước họ đã gia nhập Thập Đại Tông Môn, nằm áp chót, trở thành tông môn đứng thứ 11. Hai năm nay lại thành công vươn lên dẫn đầu trong số 11 tông môn.

Theo lời pháp thân của Trần Dương, trong vòng 5 năm sẽ khiến Nạp Hải Tông lên đỉnh cao ở biển, trở thành đại thánh tông thứ 4.

Hai người tràn đầy mong mỏi, Nạp Hải Tông hiện giờ đúng là cái bát đựng vàng, nguyên thạch của tông môn chất đống dùng mãi không hết, họ mua rất nhiều linh đan diệu dược, thiên tài bảo địa, thậm chí còn sở hữu thế giới động thiên của riêng mình.

Tuy không phải Tiểu Thiên thế giới nhưng cũng tốt lắm rồi, ít nhất tông môn ngày càng lớn mạnh, nền tảng cũng ngày càng thâm hậu.

Trên biển thay đổi như chong chóng, đất liền cũng không ngồi yên, 1 năm trước vừa tiến quân vào đất liền thì đã lập tức trở nên lưu hành.

Chỉ mất thời gian một năm đã bao trùm khắp châu Bắc Lô.

Cả biển lớn bị Trần Dương dùng chính sách vừa đấm vừa xoa ràng buộc lại với nhau, sau đó thực lực trên biển trong vòng 2 năm bùng phát mạnh mẽ.

Cuộc chiến đạo thống của Tam Đại Thánh Tông rất gay cấn, sau đó… Nạp Hải Tông vạn vật bình đẳng, giáo dục không phân loài giống đã im hơi lặng tiếng trở thành đạo thống thứ 4.

Đây cũng là niềm tin để Trần Dương dự định khiến Nạp Hải Tông trở thành đại thánh tông thứ tư trong vòng 5 năm.

Tất cả cốt lõi đều nằm trong tay Trần Dương, hơn nữa… nhìn từ cuộc chiến đạo thống thì tông chỉ của Nạp Hải Tông cũng tương tự với Vô Cực Kiếm Tông, vậy nên… cũng không được coi là khác biệt.

Vô Cực Kiếm Tông vốn đã thân thiết với Nạp Hải Tông, hai bên liên thủ, bất phân thắng bại với hai tông môn còn lại.

Từ điều này thì không khó nhìn ra tầm nhìn của mọi người châu Bắc Lô.

Cùng là thánh tông, nhưng sơn môn Tử Hỏa Tông có mấy nghìn đạo thống, còn biển Vô Ngần thì chỉ có ba.

Tầm nhìn của đảo và đất liền vẫn có khoảng cách rất lớn.

Về phần Diệp Thần, anh ta dẫn theo hai đứa bé rèn luyện, thực lực cũng ngày càng tăng lên, bây giờ đã thành công đột phá lên Nguyên Thần viên mãn, thân xác mạnh mẽ, cũng đả thông được 10 nghìn 800 huyệt khiếu, vận dụng phương pháp dung luyện Trần Dương truyền cho, pháp lực hùng hậu vô song.

Thần chặn giết thần, Phật chặn giết Phật!

Bảo Hồ Lô cũng thuận lợi thăng cấp thành thần khí hạ phẩm, uy năng rất lớn.

Về phần núi Phương Thốn thì anh ta cũng mang theo người, 5 chân quân cũng bắt đầu hành tẩu giang hồ với danh nghĩa Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, trong thời gian ngắn đã gây dựng được tiếng tăm hiển hách.

“Sư phụ, con đấm lưng cho người nhé!”

Cô bé năm nay cũng đã 7 tuổi, tuy còn nhỏ nhưng thực lực cũng không tầm thường, đã lên đến Ngưng Đan.

Thiên phú tu luyện khiến Diệp Thần phải kinh ngạc.

Thần Nam cũng không kém cạnh, tuy thiên tư hơi kém, nhưng cũng rất chăm chỉ tu luyện.

Còn chăm chỉ hơn cả Diệp Thần nữa.

“Tiểu Nam!”

“Sư phụ!”

Diệp Thần nhìn Thần Nam đang gồng mình giữa biển chống lại cơn sóng, bước tới nói: “Con đường tu luyện phải có chừng mực, cũng giống như dây cung, nếu căng quá thì dễ bị đứt”.

“Vâng, con xin ghi nhớ trong lòng!”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng cậu bé không có ý định lên bờ.

“Nhóc Diệp Thần, đại đồ đệ này của cậu đang đeo gánh nặng lớn lắm đấy”.

Cổ Lão truyền âm.

Sao Diệp Thần lại không biết chứ?

Thần Nam trưởng thành sớm, lúc gặp mới được 7 tuổi mà đã dắt theo em gái mưu sinh trên biển, đây phải là cậu bé có tâm trí kiên nghị đến nhường nào chứ?

“Tiểu Nam, ta biết trên người con có lẽ đang gánh vác điều gì đó, sư phụ cũng không hỏi, nhưng con đừng lo lắng, bất kể xảy ra chuyện gì thì ta cũng đều đứng ở phía sau con!”

Diệp Thần nghiêm túc nhìn Thần Nam: “Nếu vi sư không làm được thì còn có sư bá, sư bá không làm được thì còn có sư thúc tổ, còn các trưởng bối tông môn ra mặt thay con. Yêu thương nhau như người một nhà chính là tông chỉ của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông”.

Thần Nam có thiên phú phân biệt được thật giả, đương nhiên biết Diệp Thần đang nói thật.

Trên mặt cậu bé lộ vẻ do dự hiếm thấy: “Sư phụ, con…”

Cậu bé ngập ngừng, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, bước lên bờ, bỏ gánh nặng 5000 cân trên người xuống: “Sư phụ, chẳng phải người vẫn luôn tò mò hai anh em con từ đâu tới sao? Thực ra bọn con không phải người của châu Bắc Lô”.

Diệp Thần yên lặng lắng nghe, thực ra trong lòng anh ta đã có một số suy đoán. Hai đứa bé này tuy còn nhỏ, nhưng khí chất trên người không tầm thường, chắc chắn không phải nhà bình thường có thể bồi dưỡng ra được.

Cùng với lời kể của Thần Nam, lửa giận trong mắt Diệp Thần ngày càng tích tụ: “Khốn kiếp!”

Hóa ra Thần Nam và Thần Tử và con cháu chi chính của nhà họ Thần, một trong 10 gia tộc Chân Thần ở châu Đông Thắng Thần.

Trời sinh đã di truyền Thần Ma Cốt, nhưng lại bị đại bá rút Thần Ma Cốt, chỉ bởi vì con trai ông ta là người thừa kế hợp pháp đứng đầu.

Bố mẹ Thần Nam mất tích, cũng may trong nhà còn một người hầu già trung thành, liều chết truyền tống hai đứa bé đến châu Bắc Lô, nên mới thoát được một kiếp.

Cổ Lão cũng thở dài: “Thần Ma Cốt à, không ngờ Thần Ma Cốt có thể thành thần thành ma trong truyền thuyết lại bị rút đi mất!”

Diệp Thần trán nổi gân xanh: “Con yên tâm, sẽ có một ngày, ta sẽ dẫn con đánh tới nhà họ Thần, đòi lại Thần Ma Cốt cho con!”

Thần Nam nói ra bí mật lớn nhất trong lòng mình, không nhịn được òa khóc.

Dù gì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi.

Mấy năm nay, cậu bé không dám lơ là cảnh giác, cố gắng tu luyện, chỉ để có thực lực bảo vệ bản thân, bảo vệ em gái.

Cậu bé biết, đại bá mình… vẫn chưa buông tha cho hai anh em.

“Hai con hãy chăm chỉ tu luyện ở tông môn của sư bá, chờ ta xử lý xong chuyện riêng, sẽ dẫn các con đến châu Đông Thắng Thần du ngoạn”.

Trong lòng Thần Nam vô cùng cảm động, sư phụ biết nhà họ Thần là thế gia Chân Thần mà vẫn không sợ, đúng là may mắn của cậu bé.

“Cảm ơn sư phụ ạ!”

Thần Nam cung kính quỳ xuống đất, dập đầu 3 cái với Diệp Thần.

“Đứng lên đi, con hãy ở đây tu luyện, lần này ta đi lâu thì nửa năm, nhanh thì 3 tháng. Nếu như có chuyện gì gấp thì cứ truyền âm, nếu ta không trở về kịp thì con có thể tìm sư bá, hoặc sư thúc tổ. Ở đây… không ai có thể khiến con bị tổn thương được!”

“Vâng”.

Thần Nam gật đầu, trong 2 năm ở Nạp Hải Tông, tuy tu luyện rất vất vả nhưng lại là những ngày tháng mà Thần Nam sống vui vẻ nhất.

Chuyện riêng mà Diệp Thần nói chính là đấu với Thượng Quan Nhược Lan. Anh đã từng nói sẽ đích thân đến Càn Khôn Tông đánh bại cô ta, khiến cô ta làm nô làm tỳ.

Càn Khôn Tông nằm ở phía Đông Nam châu Bắc Lô, chỉ là một tông môn hạng hai, người mạnh nhất là Môn chủ của bọn họ, là một tu sĩ Uẩn Thần sơ kỳ.

Thượng Quan Nhược Lan sở hữu huyệt khiếu hạng 1, đương nhiên bái làm môn hạ của Môn chủ.

Đối với Diệp Thần lúc đó, Càn Khôn Tông chính là một thứ gì đó khổng lồ, nếu anh ta không đồng ý thì chắc chắn đối phương sẽ dùng biện pháp mạnh.

Mà lúc đó người mạnh nhất nhà họ Diệp cũng chỉ là bố anh ta, Ngưng Đan trung kỳ.

Diệp Thần vận chuyển thần thông, đi được 5000 dặm, hiện giờ pháp lực của anh ta hùng hậu, không cần phải quan tâm đến việc tiêu hao pháp lực.

Hơn nữa thứ anh ta có nhiều nhất hiện giờ chính là nguyên thạch.

Lộ trình mấy triệu dặm, Diệp Thần đi ngày đi đêm cũng chỉ mất ba ngày đã trở về quê nhà của anh ta, thành Thái Tháp.

“Lão chó chết Diệp Tùng đâu, còn không mau lăn ra đây, con trai thứ của ông đánh con trai tôi, hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ diệt cả nhà họ Diệp ông!”

Ở cổng nhà họ Diệp, một người đàn ông lưng hùm vai gấu đang đứng đó.

Người đàn ông này tên là Vương Dung, là gia chủ nhà họ Vương ở thành Thái Tháp, 2 năm trước đã bước vào Ngưng Đan viên mãn, 3 tháng trước may mắn đột phá lên Nguyên Thần, nên càng tác oai tác quái.

Hiện giờ nhà họ Vương đã xưng bá ở thành Thái Tháp, cùng nhà họ Triệu, nhà họ Lý xưng là Thái Tháp Tông Tam Bá!

“Ông chủ Vương, cũng chỉ là bọn trẻ con đùa nhau, cần gì phải đao to búa lớn chứ?”

Một người đàn ông trung niên tóc muối tiêu bước ra, ông ta chính là gia chủ hiện giờ của nhà họ Diệp, bố của Diệp Thần, Diệp Tùng.

Đằng sau ông ta còn có mọi người nhà họ Diệp, em trai của Diệp Thần là Diệp Tinh cũng đứng bên cạnh.

“Con trai tôi đánh con trai ông thì được, nhưng con trai ông đánh trả là không được!”

Vương Dung vênh mặt, khí thế cảnh giới Nguyên Thần không chút do dự áp tới.

Mọi người nhà họ Diệp lập tức cảm thấy như núi cao ập xuống, sống lưng lạnh toát.

Diệp Tùng trán rịn mồ hôi: “Ông chủ Vương, nếu con trai tôi làm sai thì tôi có thể xin lỗi ông!”

“Tinh Nhi, mau xin lỗi cậu Vương đi!”

Diệp Tinh siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập sự căm giận: “Bố, con không sai, hắn sỉ nhục em Vãn Tình ở trên đường, con tức quá nên mới ra tay!”

Diệp Vãn Tình là con gái của Diệp Bách – lão nhị nhà họ Diệp, cũng là giọt máu duy nhất bọn họ để lại.

Diệp Tùng bình thường đều nuôi Diệp Vãn Tình như con gái.

Nhưng bây giờ mình yếu thế hơn người ta, nhà họ Vương chèn ép quá đáng, nếu cho đối phương cái cớ để gây sự, có khi người ta lại khai đao với nhà họ Diệp.

“Nghịch tử này, đánh người ta mà còn cãi nữa!”

Diệp Tùng cũng bất đắc dĩ, nhưng vì mọi người nhà họ Diệp, ông ta chỉ đành cắn răng để Diệp Tinh chịu uất ức.

“Còn không mau xin lỗi cậu hai nhà họ Vương?”

Diệp Tinh cũng biết tình hình nhà mình, cắn môi muốn bật máu, đang định xin lỗi thì nhìn thấy Vương Sùng nhà họ Vương bước ra nói: “Quỳ xuống xin lỗi tao, sau đó giao Diệp Vãn Tình ra đây, tao đang thiếu một nha hoàn làm ấm giường!”

Cái gì?

Mọi người nhà họ Diệp vừa sợ vừa tức, đây đã không còn là sỉ nhục nữa, mà là giẫm đạp tôn nghiêm và thể diện của người nhà họ Diệp rồi.

“Mày đừng mơ, cho dù tao có chết cũng sẽ không giao Vãn Tình ra!”

Diệp Tinh nổi giận, Diệp Tùng cũng vô cùng giận dữ.

“Nhà họ Diệp tôi thà chết vinh còn hơn sống nhục!”

“Đúng, chúng ta liều với bọn họ luôn!”

Các đệ tử nhà họ Diệp trước giờ rất hăng máu, đúng lúc này, một trưởng lão nhà họ Diệp lên tiếng: “Ông chủ hãy nghĩ cho kĩ, nếu có thể kết thân với nhà họ Vương thì cũng là chuyện tốt với nhà họ Diệp!”

Lão ta vừa dứt lời, tiếng phản đối của các đệ tử nhà họ Diệp lập tức nhỏ hẳn đi.

Diệp Tùng quay ngoắt đầu lại: “Diệp Khôn, rốt cuộc ông muốn nói gì?”
Bình Luận (0)
Comment