Long Tế Chí Tôn

Chương 592

Hơn nữa chỉ còn biết chịu đựng một cách bị động, pháp trận huyền diệu như vậy, hắn nhìn không thấu!

Nhà họ Chu cũng là Thế gia hàng đầu, lẽ nào nếu đem ra so sánh với Thập Đại Thế Gia, thì lại chênh lệch lớn đến vậy sao?

“Phong Ma!”

Chiêu thứ 4 chỉ ra, Chu Lệ đã sắp không chịu nổi.

“Lần này tôi nhận thua, Phong tiểu thư, xin hãy nương tay!”

Ngay vào lúc này một âm thanh vang lên, người lên tiếng chính là lão gia nhà họ Chu.

Phong Dao nhìn ông ta một cái, ba đại ma đầu sau lưng vọt tới, chia nhau phần ăn.

“Không!”

Chu Trấn Sơn vô cùng tức giận, ông ta đánh ra một đạo thần quang, dùng toàn bộ sức lực của Hóa Thần trung kỳ, sức mạnh này đủ để đánh vỡ lôi đài.

“Phá vỡ quy tắc, chết đi!”

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt lớn không hể có ngũ quan, âm thanh như sấm, một đạo ánh sáng giáng từ trên trời xuống, xuyên thủng vùng dưới đồi của Chu Trấn Sơn.

Ông ta còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào thì đã bỏ mạng.

“Nhà họ Chu phá vỡ quy tắc, nghìn năm không được phép tham dự cuộc thi xếp hạng các gia tộc!”

Nói xong, khuôn mặt to lớn kia tan biến dần.

Tất cả mọi người đều đơ ra, lão gia nhà họ Chu chết, thiếu chủ nhà họ cũng chết, vậy thì chẳng bao lâu nữa thôi nhà họ Chu sẽ bị các thế gia lớn chèn ép, tiêu diệt.

Ba con ma đầu hài lòng trở về trong thân thể. Tiếp theo sẽ là một trận chiến khác, ra sân là tiểu quân tử nhà họ Trọng.

Trọng Thu tu luyện theo phương pháp thánh nhân, trong số Thập Đại Gia tộc thì chỉ có nhà họ Trọng là có căn nguyên đích thực là tu sĩ loài người.

Người này không tu luyện linh khí, mà là văn khí huyền diệu trong trời đất, theo như truyền thuyết thì văn khí còn có đầy đủ sức sống, cấp bậc cao nhất còn có thể diễn hóa thành khí công đức, khí giáo hóa.

Phối với với phương pháp thánh nhân, sức chiến đấu lại càng lợi hại.

“Vị thiếu hiệp này, tôi thấy cậu khí chất bất phàm, trên người có khí thiên mệnh, có tư chất của rồng, chi bằng gia nhập môn phái của tôi, tôi có thể truyền thụ cho cậu kinh điển cứu đời, cậu thấy sao?”

Triệu Tiễn nhìn Trọng Thu với ánh mắt đen tối, hắn đường đường là Thái tử của vương triều Bất Diệt mà lại phải bái lạy một thằng nhãi miệng còn hôi sữa làm thầy hay sao?

Đùa nhau à!

“Sao cậu không nói gì? Không nói gì coi như là đồng ý rồi nhé! Cậu yên tâm có sự trợ giúp của tôi thì cậu nhất định có thể đạt đến vị trí đỉnh cấp!”

Vừa nói Trọng Thu vừa lấy ra một hương án từ trong nhẫn trữ đồ, phía trên có bày lư hương, trên lư hương này thậm chí còn cắm ba cây hương!

“Nào, giờ thì bái sư được rồi đấy!”

“Sặc!”

Nhìn thấy vậy Trần Dương không nhịn nổi bật cười: “Không biết đây là cao nhân chốn nào, khôi hài quá đi!”

Hơn nữa đối phương nhìn có vẻ rất nghiêm túc, không giống đang đùa. Có điều đồ đạc cũng mang đầy đủ cả đấy nhỉ, thậm chí còn cả ba cây hương kia nữa, chắc là thường xuyên làm chuyện này cũng nên?

Những người khác cũng thi nhau cười phá lên.

Triệu Tiễn thẹn quá hóa giận: “Thằng mất dạy kia, mày dám hạ nhục tao như vậy, thật là đáng chết!”

Triệu Tiễn cầm Thái Tử Kiếm trong tay, long khí hộ thể, khí sát phạt va vào nhau thành tiếng.

Trọng Thu lắc đầu một cái: “Haizz, lại là một bạo quân đây mà, giúp cậu lên được đỉnh cấp ắt không phải là phúc cho trăm họ rồi. Nhưng mà thánh nhân có câu, trò hư là do thầy dạy không nghiêm, vậy nên tôi nhất định phải dạy dỗ cậu thật tốt!”

Dứt lời, Trọng Thu lại lấy ra một quyển điển tịch, bắt đầu tụng niệm.

Cậu ta vừa niệm, những bông hoa sen đất màu vàng rơi từ trên trời xuống. Bỗng nhiên Triệu Tiễn cảm thấy vô cùng xấu hổ, áy náy, rồi bất giác cảm thấy đau như chết đi sống lại.

“Không đúng, đầu gối của mình làm sao thế này, tại sao lại khuỵu xuống một cách mất kiểm soát như vậy!”

“Không lẽ đúng như lời hắn nói, sau khi mình lên ngôi sẽ trở thành một bạo quân sao?”

Giờ phút này trong mắt Triệu Tiễn, Trọng Thu người khoác thần quang, nhìn giống như một thánh giả đang chỉ ra những sai lầm cho con người, từ trong lòng lại có một tiếng nói vọng ra: “Quỳ xuống, bái anh ta làm thầy, như vậy mới tìm được hướng đi đúng cho cuộc đời, khiến cuộc đời này trở nên trong sáng”.

“Không… không thể quỳ xuống được, mình là Thái tử, là vị vua tương lai, sao có thể quỳ trước mặt hắn kia chứ!”

Vẻ mặt Triệu Tiễn trở nên dữ tợn.

“Há?”

Trọng Thu nhíu mày một cái, cậu ta không ngờ rằng ý chí của Triệu Tiễn lại kiên định đến thế, xem ra điển tịch thánh nhân cũng không có hiệu quả, phải đổi thứ khác thôi!

Tiếp sau đó trong tay cậu ta ta xuất hiện một cây bút, đó là một cái bút lông màu vàng, trên cây bút có lưu quan thần diệu đang vận chuyển, lảo đảo trong hư không một chút: “Còn không mau tỉnh lại đi kẻ mê muội kia!”

Đoàng!

Thế giới trong mắt Triệu Tiễn hoàn toàn thay đổi, cậu ta thấy được vương triều Bất Diệt, thấy được những con dân đang lâm phải binh đao khói lửa.

Nạn binh đao giống như châu chấu, đi đến đâu hủy diệt đến đó.

“Nhìn xem, đây chính là cuộc sống của con dân dưới vương triều Bất Diệt của nhà ngươi, thiên hạ hợp lại rồi phân, phân nhưng rồi không thể hợp lại được. Nếu muốn bất diệt thực sự, thì người người phải như rồng, ngươi nhất định phải hiểu, quân như thuyền, dân như nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền”.

“Ý chí của nhân dân cũng chính là ý chí của quốc gia, ngươi hiểu chưa!”

Trọng Thu nhìn xuống Triệu Tiễn từ trên cao, cậu ta thấy được sự sám hối cũng như sợ hãi của Triệu Tiễn!

“Keng!”

Thái Tử Kiếm rơi xuống lôi đài, còn Triệu Tiễn thì vẫn không hề ý thức được chuyện này.

Uỳnh một tiếng!

Triệu Tiễn quỳ một chân trên đất: “Hôm nay nghe được lời này của tiên sinh, Tiễn tôi mới biết con đường của một vị vua chân chính, xin tiên sinh hãy thu nhận Triệu Tiễn!”

Trọng Thu thu lại binh khí, hai tay chắp sau lưng nói: “Lui xuống trước đi, chờ sau khi cuộc thi kết thúc thì hẵng nói!”

“Cảm ơn tiên sinh, Tiễn tôi tự nguyện nhận thua!”

Nói xong cậu ta nhảy xuống lôi đài!

Trời!

Ai nấy đều xôn xao!

“Mạnh quá đi mất, vài ba câu mà đã thuyết phục được đối phương!”

“Rốt cuộc là tà pháp gì không biết, thậm chí còn kinh khủng hơn cả ma đạo!”

Lòng Trần Dương thầm giơ ngón tay cái lên khen, đúng là một kẻ giả bộ thanh tịnh thoát tục, một dạng vương giả sống dựa vào cái mồm!

Nghe được lời khen của mọi người, tuy nhiên sắc mặt Trọng Thu không hề thay đổi, chỉ có cậu ta mới hiểu được bản thân đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức!

Điển tịch thánh nhân vô dụng, nên phải dùng đến Thánh Nhân Binh, mới thuyết phục được Triệu Tiễn!

Xuống đến lôi đài, Đông Phương Ngọc đi tới: “Nghe một lần tụng kinh của huynh ngang với 10 năm đọc sách!”

“Đông Phương huynh quá khen rồi!”

Hai kẻ dối trá chỉ giỏi nâng bi nhau.

Được một lúc thì đến lượt Đông Phương Ngọc lên đài.

Thần thể Ngọc Bích của Đông Phương Ngọc rất mạnh, thi triển thần thể, ánh sáng mờ ảo màu ngọc bích dường như nhuộm xanh một mảng trời.

Trần Dương cảm thấy thần thể này có chút gì đó kỳ lạ, vừa bao phủ lên bầu trời liền khiến người ta cảm thấy có người đang phản bội mình, cảm giác vô cùng tiêu cực!

Đối thủ của Đông Phương Ngọc là một hòa thượng, mắt to lông mày rậm, ánh mắt rất hung ác, nhưng có điểm kỳ lạ là, trên người ông ta lại toát ra một vẻ từ bi.

“Nộ Mục Minh Vương thần thể?”

Đây là người của Bạch Mã Tự sao?

“Sao lại có nhiều thần thể từ đâu đến như vậy?”

Bích lục và kim quang hình thành lên sự đối lập rõ ràng.

Một bên xanh chói mắt, một bên phật quang chiếu rọi khắp nơi, cảm giác như Phật Đà đang than thở, từng đạo phật âm khiến tâm thần người ta trở nên bình tĩnh.

Nếu như nói đến tẩy não thì Phật Giáo luôn là số 1, không ai dám nói là số 2 cả!

“Này, các người có chịu đánh không vậy?”

Dưới đài có người không nhịn nổi lên tiếng!

“A Di Đà Phật, thí chủ, người ra tay trước đi!”

Tuệ Minh nói.

“Không không, tôi xin mời anh đi trước!”

Đông Phương Ngọc đáp.

“Không được, mời anh trước….”

“Mời anh!”

“Mời anh!”

“Mời…”

Hai người đẩy tới đẩy lui mấy chục lần: “Trước cái con mẹ nhà mày ý, đã nói là nhường đi trước rồi thì cứ thế mà làm, không lẽ mày không hiểu được tiếng của hòa thượng hả?”

Tuệ Minh giận dữ, trên người hiện lên phật quang, nếu nhìn kỹ một chút, thì Nộ Mục Minh Vương thần thể này còn có thần hỏa!

“Phật cũng nổi giận!”

Tuệ Minh nhảy phắt lên lên bầu trời, hóa thành Nộ Mục Minh Vương mang trên người một màu vàng rực rỡ, bàn tay khổng lồ từ trên trời hạ xuống, dường như muốn đè nát Đông Phương Ngọc.

“Tổ sư cha nhà nó!”

Đông Phương Ngọc hóa thành A Phàm ngọc bích… à nhầm, hóa thành người bằng ngọc, đón Phật chưởng xông tới: “Bích Ngọc Thần Quyền!”

“Đoàng!”

Một quyền một chưởng, tạo nên lực xung kích vô cùng mạnh khiến lôi đài rung động.

Không hề sử dụng đạo vận, đây chính là sức mạnh thân xác thuần túy!

“Phật Liên Nộ Hỏa!”

Tuệ Minh há mồm phun ra một ngọn lửa đỏ.

“Mày tưởng ông biết phun lửa mà tao sợ à?”

Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Bích Lam Thánh Thủy!”

Đây chính là nước thánh đặc biệt của nhà Đông Phương, không có lửa nào là không diệt nổi.

Nhưng khi đụng phải Phật Liên Nộ Hỏa, thì hai bên không ai chịu ai.

“Ngọc Thần Quang!”

Đông Phương Ngọc cong ngón tay lên một cái, một đạo ánh sáng phá hủy trời đất bắn toán loạn ra.

“Khai nhãn!”

Tâm trí của Tuệ Minh đột nhiên nứt ra một vết thương, một con mắt mở ra.

Đánh ra một đạo kim quang, va vào Ngọc Thần Quang.

“Đoàng!”

Tiếng nổ vang trời, thổi bay hai người về lôi đài.

“Đùng, đùng!”

Hai người thi triển thần thông ba đầu sáu tay, đánh nhau không ngớt, những kẻ tu vi yếu còn phải hoa mắt chóng mặt.

Nộ Mục Minh Vương thần thể có một ưu điểm chính là càng tức giận thì sức chiến đấu càng mạnh.

Nhưng Ngọc Bích thần thể cũng vậy!

“Mẹ kiếp!”

“Mày đánh tao mà một chút khí lực cũng không có, yếu như vậy thì qua am ni cô bên cạnh chỗ bọn tao ở cho xong!”

“Con lừa ngu ngốc này!”

“Cái gì, mày dám mắng tao là con lừa ngu ngốc?”

Tuệ Minh vô cùng ghét kẻ nào nói anh ta như vậy: “Loại con rùa rụt đầu!”

“Con lừa ngu ngốc!”

“Con rùa rụt đầu!”

Hai người không ngừng đánh chửi nhau trên lôi đài.

Khán giả ngồi xem ai nấy đều sững sờ, hai người này đánh nhau thì cứ đánh đi, sao phải chửi nhau như hàng tôm hàng cá vậy?

Đông Phương Ngọc có chút lúng túng, trước khi thân thể anh ta đại thành, thì có thể dựa vào cách này để tăng sức chiến đấu.

Nhưng sau khi đại thành thì lại không còn tác dụng nữa.

Đàm Đài lão gia đương nhiên là biết, nên ngồi nhấp trà liên tục.

“Đệch, đồ lưu manh, dám công kích phật gia!”

“Con lừa ngu ngốc kia, mày vẫn vô liêm sỉ nhỉ!”

Hai mắt Đông Phương Ngọc trợn tròn, căm tức mình Tuệ Minh, không còn chút dáng vẻ khiêm tốn nào trước đây cả.

“Bị mày đánh lâu như vậy rồi, giờ đến lượt tôi phản kích!”

Quả đấm bằng tay phải bỗng chốc lớn gấp mấy lần: “Dĩ Bỉ Chi Đạo, Hoàn Trị Kỳ Thân!”

Bích ngọc thân thể ngoài việc diệt trừ việc phản đòn, có khiến ngưng tụ lại toàn bộ sức công phá của đối thủ, sau đó bắn ngược trở lại.

Hiện giờ Đông Phương Ngọc có thể chịu được được mức sát thương gấp 30 lần!

“Đoàng!”

Một quyền đánh ra, Tuệ Minh đưa hai bàn tay ra đỡ, nhưng vì lực sát thương quá mạnh, mà phẩn thân cũng phản đòn quá xung, nên pha đánh này thực sự nguy hiểm.

Hơn nữa còn phải chịu đựng tổn thương gấp đôi!

“Khực!”

Mặt Tuệ Minh biến sắc, anh ta nghe được tiếng cánh tay gãy.

“Vèo!”

Anh ta rơi xuống như một vì sao rơi, ngã sõng soài trên lôi đài.

“Đoàng!”

Trên mặt đất nổ tung thành một cái hố sâu rộng lớn, Tuệ Minh nằm bên trong đó miệng hộc máu!

Sau khi đánh thắng, Đông Phương Ngọc phủi tay, sửa soạn lại áo mũ, tay cầm quạt giấy, đi xuống khỏi lôi đài.

“Đông Phương huynh thần uy cái thế, tôi không thể nào sánh bằng được…”

Nhìn hai người này Trần Dương chỉ muốn nói một câu, nồi nào úp vung nấy!

Nhưng anh cũng không để tâm nhiều đến bọn họ, vì trận tiếp theo chính là Thần Nam và Tống Khuyết!

Anh rất hứng thú với sức chiến đấu của Tiểu Nam.
Bình Luận (0)
Comment