Long Tế Chí Tôn

Chương 595

Thần Phong sầm mặt xuống: “Cậu muốn chết đến thế cơ à?”

Sắc mặt Thần Nam vẫn thản nhiên: “Chắc chắn người chết là anh rồi! Bắt đầu từ anh, sau đó sẽ là Thần Đạo Thánh!”

“Khốn kiếp!”

Thần Phong nổi giận quát mắng, khí tức toàn thân cuồn cuộn, sàn đấu lập tức nứt ra, đến pháp trận cũng không chịu được khí thế của anh ta.

Thiên Mục Kim Đồng có thêm Thần Ma Cốt không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, mà là đạo cơ Thần Ma.

Thần Nam đứng đó, vẫn thản nhiên như không.

Mặc người mạnh mẽ huênh hoang đến đâu, mình cứ làm tốt việc của mình là được.

Người có thực lực thực sự trước giờ không nhiều lời, ví dụ như sư phụ, hay đại sư bá cậu ấy, đều là những cường giả siêu cấp hàng đầu.

“Thiên Tùng Vân Kiếm!”

Kim quang chói lòa bắn từ trong mắt Thần Phong ra, khoảnh khắc đó đã tính ra mấy chục nghìn khả năng, lựa chọn phương thức loại trừ tốt nhất.

“Chiêu này cậu không tránh nổi đâu!”

“Sao phải tránh chứ?”

Thần Nam mặt không cảm xúc, giơ quyền đấm tới.

Quyền thế như cầu vồng, quyền phong mạnh mẽ, mang theo oán hận và đau khổ trong mấy năm nay của Thần Nam, mang theo đạo không gì ngăn cản của cậu ấy.

Ầm!

Khoảnh khắc đó, sàn đấu vỡ ra, lồng bảo vệ lập tức bị quyền phong tản ra làm cho nứt toác.

“Mau chạy thôi!”

“Chỗ này không thể ở lâu được, đáng sợ quá!”

Hai người bay từ sàn đấu lên không trung, mọi người bên dưới bỏ chạy tứ tán, đây chính là trận đấu của thiếu niên chí tôn sao?

Mạnh quá đi mất, chỉ một chiêu mà pháp trận bảo vệ đã không chịu nổi.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Trên trời dường như vang lên tiếng sấm, đạo vận bay tung tóe, tầng mây cũng bị xé toạc!

Soạt!

Một đạo kiếm quang vô biên bắn từ trên trời xuống, lập tức rạch một cái khe sâu không thấy đáy.

“Cậu không phải là đối thủ của tôi đâu, đầu hàng đi! Mỗi bước đi của cậu tôi đều có thể nhìn thấu!”

Thần Phong mặt không cảm xúc, hai mắt bắn ra thần quang, giống như một vị thần, đôi mắt anh ta dường như có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian.

Thần Ma Cốt không ngừng cung cấp cho anh ta năng lượng vượt xa những người cùng tuổi, sức mạnh thân xác của anh ta là vô địch trong cùng cảnh giới.

“Đây chính là sức mạnh của tiểu chí tôn nhà họ Thần sao?”

Vương Đạc ngẩng đầu, nhìn lên trời, trong lòng run lên, anh ta chắc chắn không phải là đối thủ.

Nhát kiếm vừa rồi chắc chắn có thể chém chết anh ta.

“Thiếu chủ, ông chủ bảo cậu mau trở về ạ!”

Người hầu nhà họ Vương bước tới nói.

Vương Đạc nghĩ một lát, cuối cùng vẫn trở về chỗ của nhà họ Vương.

Quan Nhân nhìn lên trời, trong lòng cảm thán, thầm nghĩ nếu mình có thể đánh với một trong hai người họ một trận thì tốt.

“Tiểu Tử, tìm cơ hội trốn đi, có người đến gây chuyện rồi!”

Diệp Thần đứng dậy, nhìn tu sĩ Hóa Thần đang xông tới.

“Sư phụ, người hãy cẩn thận!”

Thần Tử nhìn Thần Nam đang chiến đấu ác liệt ở trên không, hóa thành một đạo độn quang rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh dịu dàng tóm cô ấy lại, không ngừng quấn lấy cô ấy.

Ngay sau đó, cô ấy từ trên trời quay trở lại mặt đất, đang định kêu lên thì nhìn rõ người trước mặt: “Sư bá, sao người lại ở đây?”

Người kéo cô ấy xuống chính là Trần Dương.

Anh gõ lên mũi Thần Tử: “Sao nào, bọn con đến được nhưng không cho sư bá đến sao?”

“Đương nhiên là được ạ!”

Thần Tử mừng rỡ, sư bá thần thông trác tuyệt, sư phụ từng bảo nếu sư bá mà đánh thật thì sư phụ còn không đỡ được một quyền của sư bá ấy chứ.

Nhìn thấy Trần Dương, cô ấy như nhìn thấy chỗ dựa: “Sư bá, người hãy cứu sư phụ và anh trai con đi…”

“Đồ ngốc, cứ xem đi, trời sập thì đã có sư bá chống cho!”

Trần Dương mỉm cười, chẳng hề quan tâm, còn đưa bắp rang bơ trong tay cho cô ấy: “Nào, ăn đi!”

“Vâng!”

Thần Tử cảm thấy yên lòng, ngửi thấy mùi bắp rang bơ thơm nức mũi, lập tức chảy nước miếng.

Những Hóa Thần bao vây đều là cường giả Hóa Thần hậu kỳ, Diệp Thần ném Bảo Hồ Lô của mình ra. Hiện giờ Bảo Hồ Lô đã là thần khí quy tắc sơ cấp, tuy trong tay anh ta cũng có không ít pháp bảo cao cấp hơn, nhưng anh ta vẫn sử dụng Bảo Hồ Lô theo thói quen.

Chỉ bởi vì đây là pháp bảo sư huynh tế luyện giúp anh ta.

Bao nhiêu năm nay anh ta dùng cũng quen tay rồi.

Đương nhiên, lúc hôi của thì anh ta vẫn quen dùng viên gạch kia, còn thêm công năng tự động nhằm vào sau gáy, cực kỳ dễ dùng.

“Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, đi theo chúng tôi đi!”

Một người áo đen nói.

“Nằm mơ à?”

Diệp Thần lập tức vung ra một quyền, chuyển thứ 7 của Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, thân xác cảnh giới Hóa Thần có thể sánh bằng với thần khí quy tắc.

Quy tắc ngưng tụ trong nắm đấm, sức mạnh vô địch không gì sánh bằng đánh ra, chỉ một quyền đã đánh cho người kia bị thương nặng.

“Uy lực cũng không tồi!”

Diệp Thần hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu đánh ba người kia.

Cũng không biết có phải không gian trong thành này đã được gia cố, mà Hóa Thần thi triển toàn lực vẫn không phá vỡ được không gian, Diệp Thần cũng bớt được rất nhiều rắc rối.

“Vừa hay thử nghiệm luôn pháp trận chồng lớp 100 lần!”

Tay phải Diệp Thần đột ngột va chạm, trong gân thịt và xương cốt cánh tay in hằn pháp trận chồng lớp 100 lần trọng lực, hiện giờ chỉ có thể gia tăng trọng lực 10 lần, bởi vì mới khai phá nên vẫn đang thích ứng!

“Ầm!”

Anh ta đấm một quyền ra, phá vỡ thần khí quy tắc, lập tức khiến người kia hóa thành mảnh vụn.

“Chà, uy lực cũng không tệ!”

Một quyền đánh chết một Hóa Thần hậu kỳ, uy lực đâu chỉ là không tệ?

Mà đúng là quá mức trâu bò.

Vậy nên lấy lực chứng đạo thuần túy là vô địch, bất kể anh có bao nhiêu quy tắc, chỉ cần sức mạnh của tôi đủ lớn thì vẫn có thể một quyền phá tan.

Trần Dương là người sáng lập ra phương pháp dung luyện, nên nhìn một cái là nhận ra sáng tạo của Diệp Thần.

“Thằng nhóc này không tệ, còn tự tạo ra pháp trận nữa, sức mạnh tăng lên gấp 10 lần trong chớp mắt, cũng chẳng kém Thần Ma Cốt bao nhiêu”.

Lại thêm pháp lực vốn đã hơn người thường gấp 100 lần, Diệp Thần chắc chắn là một cỗ máy chiến đấu cực kỳ hung tàn.

Bất kể là đấu pháp lực hay đấu thân xác thì anh ta cũng đều mạnh.

Ba người bị giết thì Thần Đạo Thánh không ngồi yên được nữa, mỗi Hóa Thần đều là tài sản của gia tộc, bây giờ một mình Diệp Thần giết mất 3 người, cho dù nhà họ Thần có thế lớn cũng không thể coi Hóa Thần như cỏ rác được.

“Chết tiệt!”

Thần Đạo Thánh đứng dậy, chỉ một câu nói đã khiến trời đất phải méo mó vặn vẹo.

Lão nhìn thì có vẻ chỉ là cảnh giới bán Thánh, nhưng trên thực tế thì đã lên cảnh giới Thánh, lão áp chế ở cảnh giới bán Thánh thì sức mạnh bài xích của thế giới đối với lão sẽ nhỏ đi rất nhiều, cũng sẽ không làm hại tới đại lục Thần Ma.

Hóa Thần chiến đấu mới có thể phá vỡ không gian, nhưng khí tức cảnh giới Thánh tản ra đã khiến không gian sụp đổ, đủ để thấy cảnh giới Thánh đáng sợ đến nhường nào.

“Bất kể mày là ai, dám chõ mũi vào chuyện nhà họ Thần của tao thì mày phải chết!”

Thần Đạo Thánh đánh một quyền ra, không gian nổi lên gợn sóng, sức mạnh pháp tắc khóa chặt lấy Diệp Thần.

Diệp Thần sắc mặt không đổi: “Đấu Chiến Pháp!”

Pháp trận chồng lớp trọng lực khai mở đẳng thứ hai, sức mạnh gấp 20 lần đánh ra.

Khoảnh khắc đó, trong thành rung lên kịch liệt, cứ như có động đất.

Diệp Thần tuy mạnh, nhưng Thần Đạo Thánh là cảnh giới Thánh thực sự, sức mạnh pháp tắc không phải thứ mà sức mạnh quy tắc có thể so sánh.

Càng tu luyện lên cao, càng tiếp cận đạo thì càng lợi hại.

Ví dụ như sức mạnh quy tắc, chỉ tùy tiện tản ra thôi cũng có thể ép chết Nguyên Thần, muốn trốn cũng không trốn được.

Nhưng nếu là Uẩn Thần thì khác, bởi vì Uẩn Thần nắm được đạo vận.

Cái gọi là đạo vận thực ra chính là hạt giống quy tắc, chỉ là vẫn đang trong trạng thái sơ sinh, vận dụng cũng rất yếu, so với Hóa Thần thì còn kém xa lắm.

Ví dụ như Trần Dương sở hữu 99 trùng đạo vận, hiện giờ 99 trùng đạo vận cũng ngưng tụ được hơn một nửa quy tắc.

Pháp lực và thần niệm của anh đều đã là Hóa Thần viên mãn, thân xác cũng mài giũa từ từ, từng chút một tiến lên Hóa Thần trung kỳ.

Tổng hợp cả ba cái, Trần Dương sẽ không kém cạnh bất cứ bán Thánh nào, thậm chí còn có thể mạnh hơn.

Nhưng đạo động thiên của Trần Dương rất mạnh, 129 nghìn động thiên trung phẩm liên kết với nhau, bán Thánh tuyệt đối không thể nào đỡ được.

“Mạnh quá!”

Tay phải Diệp Thần lập tức xuất hiện các vết nứt dày đặc, sức mạnh khổng lồ truyền vào khắp toàn thân, gần như khiến xương cốt anh ta vỡ vụn.

“Đây là sức mạnh của cảnh giới Thánh!”

Tuy sức mạnh cường đại, nhưng vẫn trong phạm vi Diệp Thần có thể chống chọi được, thân xác anh ta lập tức khôi phục.

“Ấy!”

Thần Đạo Thánh cau mày, lão có thể cảm nhận được tu vi chưa đến Hóa Thần sơ kỳ của Diệp Thần, cũng chỉ có thần niệm là khá mạnh, đòn này của lão mang sức mạnh của bán Thánh, vậy mà đối phương lại đỡ được.

“Thân xác mạnh đấy, vết thương trong chớp mắt đã khôi phục rồi!”

Thần Đạo Thánh bước trên không trung, nhìn Diệp Thần từ trên cao xuống: “Mày chính là sư phụ của thằng nghiệt tử kia?”

“Đó là đồ đệ tôi, không phải nghiệt tử, ông là đồ khốn kiếp đã lấy Thần Ma Cốt của cháu mình!”

Diệp Thần ngửa cổ hét lớn, ý chí chiến đấu sục sôi.

“Đấu Chiến Pháp!”

Diệp Thần bay lên, thiêu đốt pháp lực của mình để có được sức mạnh khổng lồ.

Đây là một cấm pháp trong Đấu Chiến Pháp, càng thiêu đốt nhiều pháp lực thì càng có nhiều sức mạnh.

Anh ta có pháp lực gấp 100 lần người bình thường.

“Đồ kiến hôi, để tao cho mày xem sự khác biệt giữa Thánh Nhân và người phàm!”

Thần Đạo Thánh cong ngón tay điểm một cái, Diệp Thần lập tức bị một đạo ánh sáng xuyên qua thân thể, còn không kịp né tránh.

“Ầm!”

Diệp Thần đánh một quyền ra, nhưng lại đánh vào khoảng không.

“Đồ kiến hôi, đây chính là sức mạnh của cảnh giới Thánh, cho dù tao đứng yên cho mày đánh thì mày cũng không khiến tao bị thương được!”

Thần Đạo Thánh nhìn Diệp Thần vẻ khinh miệt.

Hệt như từ không gian 2 chiều lên không gian 3 chiều, cấp thấp làm gì được cấp cao?

Chỉ có giảm không gian để tấn công, bạn đã bao giờ nghe tăng không gian để tấn công chưa?

Đây chính là sự mạnh mẽ của cảnh giới Thánh.

Trên người Diệp Thần có thêm mấy trăm lỗ máu, hơn nữa còn có một luồng sức mạnh đang ngăn cản anh ta khôi phục thân xác.

Trái tim anh ta trầm xuống, đây chính là cảnh giới Thánh sao?

Sơ suất, đúng là sơ xuất quá!

Anh ta không nên quá nóng vội, mà nên đợi hai năm nữa, đợi anh ta lên Hóa Thần viên mãn, thậm chí là bán Thánh, thì chắc không đến nỗi bị động thế này đâu nhỉ?

“Nhưng cũng may là Thần Tử đã chạy được rồi!”

Anh ta nhìn Thần Nam đang chiến đấu trên trời, chuẩn bị tung một chiêu để giết Thần Phong, sau đó anh ta cầm chân Thần Đạo Thánh, để Thần Nam tranh thủ thời gian.

“Tiểu Diệp Tử, cậu muốn làm gì? Cậu đừng có kích động!”

Cổ Lão đi theo Diệp Thần lâu như vậy, lão biết tỏng anh ta muốn làm gì.

“Cổ Lão, xin lỗi ông, tôi đã nói sẽ giúp ông nặn lại thân xác, nhưng lần này chắc phải thất hứa rồi!”

Diệp Thần vô cùng áy náy: “Nhưng những thiên tài địa bảo nặn lại thân xác cũng sắp tìm đủ rồi, số còn lại tôi sẽ bảo đệ tử tiếp tục tìm giúp ông”.

“Tiểu Diệp Tử, vẫn chưa đến lúc nguy hiểm nhất, cậu mau dẫn Thần Nam chạy đi!”

“Không kịp nữa rồi, cảnh giới Thánh quá mạnh, không gian này đã bị phong tỏa hoàn toàn rồi!”

“Chết đi!”

Thần Đạo Thánh khẽ đánh ra một quyền, quyền này là quyền thuộc cảnh giới Thánh thực sự, cho dù chỉ có một nửa sức mạnh thì không gian cũng bị nứt từng mảng như cánh hoa.

“Mau chạy đi, đừng để bị khe nứt không gian hút vào!”

Người của 10 đại gia tộc bỏ chạy tán loạn, đám Trọng Thu, Đông Phương Ngọc có trưởng bối gia tộc bảo vệ, đương nhiên bình an vô sự.

Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Thánh sao?

Khủng khiếp quá!

Gia chủ các nhà cũng thầm kinh hãi, không ngờ Thần Đạo Thánh lại là cảnh giới Thánh, diễn tốt đấy.

Lại thêm lão tổ tông và Chân Thần Binh, nhà họ Thần chẳng khác gì có 3 người cảnh giới Thánh.

Ba người cảnh giới Thánh là khái niệm gì chứ? Về cơ bản có thể tung hoành trên đại lục Thần Ma rồi!

Hơn nữa đối phương còn có Chân Thần Binh, Chân Thần Binh là sự tồn tại còn mạnh hơn cả cảnh giới Thánh nữa.

Thấy nắm đấm sắp giáng xuống, đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Đánh người của tôi, ông đã hỏi ý kiến của tôi chưa vậy?”

Giọng nói này rất khẽ, nhưng vào tai mọi người thì chẳng khác gì sấm sét cuồn cuộn.
Bình Luận (0)
Comment