Long Tế Chí Tôn

Chương 639

Đám người Tô Diệu rối rít hùa theo!

Diêu Nhân Nhân nói: “A-ca, đợi em đột phá lên Sáng Thế rồi, em sẽ hầu hạ a-ca thật tốt, 1 nghìn năm, 10 nghìn năm…”

Vu Lan trêu ghẹo nói: “Sao, em muốn độc chiếm một mình ấy hả?”

“Đây là a-ca của em mà, nếu mọi người có bản lĩnh thì mọi người cũng đến đi!”

Diêu Nhân Nhân ôm Trần Dương, chỉ khi nào ở bên cạnh anh, cô ta mới trở về là một Thế Tôn Ngũ Độc Giáo ranh mãnh!

Trần Dương cũng thấy hơi hốt, anh suy nghĩ đến những điều xa xăm.

Nhớ đến bối cảnh gặp gỡ của hai người năm đó, anh liền vỗ vào mông cô ta một cái: “Em cẩn thận không a-ca điểm huyệt em bây giờ!”

Diêu Nhân Nhân đỏ mặt, tựa vào trong ngực Trần Dương: “A-ca muốn thế nào cũng được!”

“Ha ha ha, đúng là tiểu hồ ly mà, trêu ghẹo chồng trước mặt các chị em, giỏi nhỉ?”

Thanh Uyển vừa cười vừa nhìn cô ta.

Đám chị em nghe thấy thế thì cũng cười ngặt nghẽo, Diêu Nhân Nhân đã miễn dịch với những chuyện này từ lâu, cô ta kéo Trần Dương đi vào bên trong phi thuyền: “Em ghẹo chồng các chị đấy thì sao? Em còn phải làm chuyện xấu với anh ý nữa! Có giỏi mọi người cũng vào theo đi!”

“Vào thì vào!”

Thanh Uyển tiến vào trước, sau đó là Hạ Lam, Vu Lan, Phương Di… cũng đi vào.

“Chị… chị à, chúng ta cũng vào đi!”

Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết vẫn còn thấy hơi thẹn, đỏ mặt lặng lẽ đi vào bên trong.

Tô Diệu và Mộc Thuyên nhìn nhau một cái, dường như hiểu ý nhau: “Đi xem xem, không được để cho tên xấu xa này bắt nạt các chị em được!”

Mộc Thuyên kéo Tô Diệu, hai người cùng đi vào.

Sau khi vào trong, lúc bọn họ ra thì đã đến sao Thiên Xu rồi.

Đám chị em hài lòng, Trần Dương cũng mềm cả người!

Mệt vãi nồi!

Phụ nữ sau khi kết hôn thật là lưu manh, thiếu chút nữa là anh không chống đỡ nổi!

“Chị Thuyên, chúng ta có mạnh tay quá không?”

Tần Vũ Hàm nói.

Mộc Thuyên còn chưa lên tiếng, Diêu Nhân Nhân liền nhảy bổ vào: “Mỗi lần anh ấy đi là hàng mấy chục rồi hàng trăm năm, ai mà biết được lần sau khi trở về, anh ấy có mang theo cô nào về không?”

“Đúng vậy, tôi còn nghĩ chúng ta nhẹ tay quá rồi ý!”

Hạ Lam suy nghĩ một lát, cảm thấy giờ bản thân có vẻ hiền hơn xưa.

“Nhớ đó, nếu còn dám mang thêm cô nào về, em nhất định sẽ không tha cho anh!”

“Dạ em biết rồi cô Hạ!”

Trần Dương liền vội vàng gật đầu.

“Anh phải nhớ kỹ đấy nhé, còn bao nhiêu chị em trong nhà ngày ngày chờ anh trở về!”

“Dạ dạ dạ, nhớ rồi thưa vợ!”

Sau khi bị các chị em vắt kiệt sức, lúc này Trần Dương mới khom lưng quỵ gối đưa các cô về lại phòng bế quan.

Vừa chống lưng, anh vừa nhai cây đại nhân sâm triệu năm: “May là mình còn có cái món thuốc đại bổ này!”

Nhưng mà anh cũng nghĩ, là hàng trăm năm nữa cũng không cần phải lo đến chuyện này.

Như vậy cũng tốt, có thể chuyên tâm tu luyện!

Thu lại phi thuyền, Trần Dương đi một chuyến đến đại lục Thần Ma, rồi nhân tiện đến Tử Hỏa Tông!

Hồ Lô lão tổ đã đột phá lên cảnh giới Thánh hậu kỳ một cách thuận lợi, Tử Hỏa lão tổ cũng đã đột phá lên cảnh giới Thánh!

Tìm được Bắc Dương, anh giao cho anh ta một tia Bản Nguyên Hỏa Chủng mà bản thân ngưng tụ được.

Đây chính là Bản Nguyên Hỏa Chủng, nếu như bồi dưỡng nó, có thể tạo ra một Tử Cực Thiên Hỏa mới.

Mặc dù Tử Cực Thiên Hỏa chả là gì so với Bắc Dương tại thời điểm này, nhưng đây đã là món quà lớn nhất mà Tử Hỏa lão tổ có thể tặng được!

Bắc Dương nhận lấy tấm chân tình này!

Vì thế nên anh ta cũng tặng lại cho Tử Hỏa lão tổ một lõi sao, để ông ta tu bổ căn nguyên!

Thông tin được chia sẻ, Trần Dương biết hiện tại Bắc Dương đang thử nghiệm đột phá lên cảnh giới Sáng Thế, ở Tử Hỏa Tông kia chỉ là một phân thân cảnh giới Thánh của anh ta mà thôi!

Đi vào Tử Hỏa Tông, rồi đến động thiên Hồ Lô, Hồ Lô lão tổ đang ngồi trên ghế rung đùi, nhìn thấy Trần Dương đến, trên mặt liền nở nụ cười: “Con về rồi à, mau ngồi đi!”

Mấy năm nay Tử Hỏa Tông ngày càng phát triển, nếu không thì tu vi của ông ta cũng không thể tăng lên nhanh như vậy!

Trần Dương cười một tiếng, trong tay xách rượu Tiên Vương, ngồi trước mặt ông ta: “Đã lâu không gặp, tu vi của lão tổ đã tăng lên nhiều rồi!”

“Đều nhờ phúc của con đó!”

Hồ Lô lão tổ cười một tiếng, vẫy vẫy tay, một quả hồ lô vàng bay đến từ dây leo cách đó không xa: “Đây là bảo bối được ta tế luyện nhiều năm nay, ta cho con, mặc dù với con cái này chắc chẳng đáng gì”.

Nhân lấy hồ lô vàng, Trần Dương vô cùng xúc động: “Cảm ơn lão tổ!”

Lão tổ xua tay: “Không cần đâu, nghe Bắc Dương nói, giờ con đã lên Tiểu Thiên Tôn rồi à?”

“Dạ!”

Trần Dương gật đầu một cái, anh cũng không giấu diếm!

“Tiểu Thiên Tôn tiến thêm bước nữa sẽ lên đến Đại Thiên Tôn, nhảy ra bên ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, không thể tìm được con trong dòng sông thời quang, nhưng dòng sông thời quang lại toàn là con!”

Hồ Lô lão tổ hâm mộ nói: “Lần đầu tiên ta gặp con, thì đã biết con không phải là một con cá chỉ biết ở trong ao làng, vậy mà mới có vài ba trăm năm, con đã đạt đến trình độ hiện nay!”

Vài ba trăm năm đối với ông ta thì cũng chỉ ngang bằng một giấc ngủ.

Mà có khi vừa mới ngủ gật một phát thôi, Trần Dương đã vượt qua tất cả mọi người, lên đến đỉnh của vũ trụ.

“Một ngày nào đó, lão tổ cũng sẽ đuổi đến thôi!”

Trần Dương cười một tiếng, chợt hỏi: “Con muốn hỏi một chút, không biết lão tổ có thể chỉ cho con không?”

“Cứ nói đi đừng ngại!”

“Lão tổ là Tiên Thiên Linh Căn có đúng không?”

Trần Dương nói: “Người đến từ trong hỗn độn?”

Hồ Lô lão tổ sững người, sau đó nhìn Trần Dương một cách chăm chú, gật đầu một cái: “Đúng, ta đến từ trong hỗn độn!”

Quả nhiên!

Năm đó khi Hóa Vũ đạo quân giới thiệu Hồ Lô lão tổ cho anh cũng đã nói qua, ông ta chính là Tiên Thiên Chi Linh, lúc ấy anh cũng đã ghi nhớ điều này trong lòng.

Lần này sau khi trở về từ vũ trụ chủ tối cao, anh mới sực nhớ ra!

Anh kể cho ông ta nghe về những gì tai nghe mắt thấy trong hỗn độn, dĩ nhiên, có một số chuyện anh cũng lược bớt đi: “Lão tổ, ma trong hỗn độn, Chân Thần không đầu, cô dâu chú rể trong quan tài tồn tại như thế nào!”

Hồ Lô lão tổ suy nghĩ một lát, sau đó lên tiếng: “Hỗn độn vô cùng lớn, tuy rằng ta đến từ trong hỗn độn, nhưng lại không hiểu lắm về nơi đó, dẫu sao năm đó ta cũng chỉ là một hạt giống Linh Trí Thượng Vô, nên chỉ có một số ký ức rời rạc mà thôi!”

“Nên nói về vấn đề cụ thể thì có đúng hay không ta không dám khẳng định!”

Hồ Lô lão tổ nói: “Bản thể của ta thật ra không phải cắm rễ ở trong hỗn độn, mà là trong đầu lâu của một Chân Thần, từ đầu lâu đó ta mới nhìn thấy được một số ký ức rời rạc!”

“Ta thấy hắn đang truy đuổi một chiếc thuyền, nhưng không hiểu vì sao không thể đuổi kịp được, trên đường đụng phải những thứ cực kỳ đáng sợ, cuối cùng bị chém đầu, đầu rơi vào hỗn độn vô cùng… Đây chính là những ký ức mà ta nhìn thấy được!”

Trong ánh mắt Hồ Lô lão tổ tràn đầy sợ hãi: “Ta không biết chiếc thuyền kia có phải là chiếc thuyền mà con nhìn thấy không, nhưng nó là một chiếc thuyền hết sức kinh khủng, dù là Chân Thần Đại Thiên Tôn, cũng không có cách nào phản kháng được!”

Trần Dương nói: “Vậy tại sao Chân Thần lại truy đuổi chiếc thuyền kia người có biết không?”

“Ta không biết, nhưng ta có thể cảm giác được, hắn khao khát leo lên chiếc thuyền đó!”

Trần Dương thầm suy đoán, không lẽ tiên ma thần phật yêu, tất cả đều bị chiếc thuyền kia giết chết?

Không thể nào!

Tại sao chiếc thuyền kia phải làm như vậy?

Không có lý nào!

Nếu có thể giết Đại Thiên Tôn dễ như trở bàn tay đến vậy, nhất định là tồn tại một cách vô địch rồi.

Chẳng lẽ là cảnh giới Hỗn Độn?

Hay là… cảnh giới trên cả cảnh giới Hỗn Độn?

Dù sao đạo là vô tận, chẳng ai biết được rằng trên cảnh giới Hỗn Độn còn có cảnh giới nào nữa không!

“Lão tổ, người biết Chân Thần đó tên gọi là gì không?”

“Ta… ta không biết!”

Hồ Lô lão tổ lắc đầu một cái: “Nhưng mà tốt nhất là con đừng nên tra cứu làm gì, ta cảm giác trong đó có những âm mưu cực kỳ đáng sợ, sẽ giết chết người, Đại Thiên Tôn cũng không sống nổi!”

“Con sẽ chú ý!”

Trần Dương gật đầu một cái!

Anh có thể khẳng định đến 80%, Chân Thần đó đang truy đuổi theo chiếc thuyền mục nát kia.

Còn có cô dâu chú rể trong quan tài… trong miệng bọn họ luôn hét cái gì mà thuyền vãng sinh, có lẽ chính là tên của chiếc thuyền kia!

Trần Dương ngồi trò chuyện đôi câu với Hồ Lô lão tổ, sau đó cáo từ rời đi.

Nhìn thấy những tài nguyên tu luyện mà Trần Dương lưu lại, Hồ Lô lão tổ lắc đầu cười một cái: “Thằng nhỏ này, đúng là bạn tâm giao của ta!”

Anh vốn định đi thăm Tử Hỏa lão tổ một chuyến, nhưng Tử Hỏa lão tổ đang bế quan để củng cố cảnh giới, nên anh ra khỏi Tử Hỏa Tông!

Đi đến châu Đông Thắng Thần, Trần Dương nhìn thấy một đất nước mà yêu phật ma quái cùng tồn tại song hành.

Đây là một nước lớn gấp mấy trăm lần vương triều Bất Diệt!

Trong thủ đô, có đặt ba pho tượng điêu khắc, cao hàng vạn trượng bảo vệ thủ đô, thật bất ngờ người ở giữa là Trần Dương!

Còn hai vị bên cạnh thì thấp với nhỏ hơn một chút, là Khuê Xà và Hỏa Quang!

Mạc Sát thân là Hoàng đế khai quốc, lúc này đã lùi về phía sau, trở thành Thái thượng hoàng của đế quốc, dốc lòng tu luyện!

Cảnh giới Thánh hậu kỳ?

Trần Dương gật đầu một cái!

Dù sao Mạc Sát cũng không có thiên phú hơn người, cũng không có khai qua, nên tu luyện lên đến cảnh giới này trong hai ba trăm năm đã là tốt lắm rồi.

Trong thánh điện, Mạc Sát đang nghe con trai nhiếp chính.

Ngay vào lúc này, binh lính ngoài cửa hô to: “Yêu nhân phương nào, lại dám xông vào thánh điện!”

Tên giữ cửa cũng là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ!

Nghe thấy tiếng kêu của binh lính, Mạc Vô Kỵ, vị vua đời thứ 2 của đế quốc đứng dậy: “Phụ hoàng, con đi ra xem sao!”

Mạc Sát nhíu mày một cái, đảo qua thần niệm, khi anh ta nhìn thấy rõ Trần Dương, thì mất hồn mất vía!

“Từ đã, con đi cùng với ta!”

Mạc Sát liền vội vàng gỡ vương miện trên đầu, đi từ ngai vàng xuống, chạy nhanh ra bên ngoài!

Mạc Vô Kỵ kinh ngạc nhìn phụ hoàng, sau đó cũng đi theo!

Một toán hộ vệ Hóa Thần bay từ xa đến, bọn họ vây Trần Dương ở trong đó.

“Láo toét, còn không mau tránh ra!”

Mạc Sát giận giữ hô về phía bọn họ: “Bọn mày mù hết lượt rồi à!”

Nghe thấy vậy, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, trong ánh mắt kinh hãi ấy của bọn họ Mạc Sát liền quỳ xuống trước mặt người đàn ông trẻ tuổi kia, cung kính dập đầu ba cái: “Sư Tôn kính mến, xin nhận một lạy của đệ tử!”

Há!

Mọi người kinh hãi!

Người khiến khai quốc Hoàng đế cung kính như thế, chắc chắn phải là ba vị hộ quốc rồi!

Mà Mạc Sát lại gọi người này là sư tôn, thì chỉ có thể là một người!

Đó chính là Trần Dương!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay cả Mạc Vô Kỵ cũng vậy!

“Vô Kỵ, còn không mau quỳ xuống lạy sư công đi?”

Mạc Sát trợn mắt nhìn Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ tiến lên trước ba bước, quỳ sau lưng Mạc Sát, sau đó dập đầu ba cái.

“Đệ tử bái kiến sư công!”

Cậu ta từ nhỏ lớn lên theo những câu truyện kể về Trần Dương, biết được một tay anh đã tạo nên một đế quốc khổng lồ, thậm chí thay đổi cả thế giới!

“Kính chào Quốc Sư đại nhân!”

Đám hộ vệ bên cạnh cũng đều đồng loạt quỳ xuống!

Trần Dương có một chức vị vô cùng cao trong đế quốc, Quốc Sư của Hoàng đế khai quốc, vị trí này không thay đổi hàng mấy trăm năm nay.

“Tất cả đứng lên đi!”

Trần Dương cười một tiếng: “Ta chỉ muốn đến xem mọi người sống thế nào thôi!”

Đạt đến cảnh giới này của anh, muốn giả bộ cái gì mà chả được, chỉ cần anh muốn, thì ngay cả việc tiêu diệt thế giới cũng chỉ nằm trong nhất niệm của anh!

“Cảm ơn sư tôn (sư công)!”

Mạc Sát đứng dậy, khóe mắt ngấn lệ, mấy trăm năm nay anh ta không gặp được sư tôn, mặc dù phân thân của Trần Dương vẫn ở Nạp Hải Tông, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau!

Phân Thân vĩnh viễn không thể thay thế được bản tôn!

“Tính ra cũng khoảng hai ba trăm năm không gặp rồi ấy nhỉ”.

Trần Dương vỗ bả vai Mạc Sát: “Được đấy, cậu làm rất tốt, tôi cảm thấy rất yên tâm. Những đường lối ban đầu mà tôi và Khuê Xà đạo hữu cùng Hỏa Quang đạo hữu tính toán, cậu đều đã biến chúng thành hiện thực!”

Mạc Sát vội vàng nói: “Đều là nhờ công dạy dỗ của sư tôn!”

Lau nước mắt, Mạc Sát vội vàng giới thiệu: “Sư tôn, đây là con của con, Mạc Vô Kỵ!”

“Mẹ nó là Thiên Hồ chín đuôi à, giống mẹ là khá đấy!”

Trần Dương vừa nhìn là có thể nhận ra.

“Đúng ạ, con mắt sư tôn quả là tinh tường, vợ của con chính là Thiên Hồ chín đuôi!”

“Căn cốt rất tốt!”

Trần Dương suy nghĩ một lát, chỉ ra một cái, Thần Ma Cốt chí tôn liền dung nhập vào thân thể của Mạc Vô Kỵ!
Bình Luận (0)
Comment