Long Tế Chí Tôn

Chương 689

Ba gia tộc nhìn thì có vẻ đoàn kết đấy, nhưng sau lưng thì ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau.

Không coi nhau ra gì.

Địa bàn có lớn một chút hay nhỏ một chút cũng chả có gì khác biệt, vì suy cho cùng cũng chỉ còn lại ba bọn họ thôi.

Vào lúc này, cục diện trận chiến đã bắt đầu đảo ngược, Cơ Hoàng sau khi tung ra cú đấm thứ 30 thì đã bay ra khỏi Hỗn Nguyên Đỉnh.

Các vết nứt dày đặc xuất hiện chi chít ở phía dưới, có thể nói là đã nát hoàn toàn.

Bốn người Ma Dương lần lượt bay ra, nôn ra máu.

Sau khi đám Kiếm Dương xử lý xong lão tổ nhà họ Cơ, cũng bay đến để hỗ trợ họ.

Âm Dương Đại Ma Bàn!

Ngũ Hành nghịch chuyển thần thông!

Bảy người ra tay, lúc đó, họ đã thực sự áp chế được sự bạo ngược của Cơ Hoàng.

Khi họ đến, đám người Nguyên Dương cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.

"Chung tay lập đại trận, chúng ta nhất định không được để ông ta chạy thoát, phải làm ông ta mất sức, tình trạng này không thể kéo dài được lâu!"

Nguyên Dương cay đắng nói đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy chật vật như vậy kể từ khi xuất đạo đến giờ.

Mười một người cùng một trái tim nhưng không cùng cơ thể, cùng nhau lập nên đại trận Hỗn Độn, mỗi một pháp bảo cực phẩm đã trở thành nền tảng của pháp trận.

Họ chẳng có gì nhiều, nhưng pháp bảo thì không bao giờ thiếu.

Một pháp trận lớn được hình thành bởi hàng chục nghìn pháp bảo cực phẩm, hỏi rằng có sợ không!

Há!

Mọi người đều ngạc nhiên trước sự giàu có của quân Ma Vương.

Điều này cũng có nghĩa là Cơ Hoàng lại rơi vào thế nguy hiểm một lần nữa.

"Những người này rất thông minh. Mặc dù họ không mạnh bằng Cơ Hoàng, nhưng họ không đấu trực tiếp với Cơ Hoàng, mà làm ông ta mất sức từ từ”.

"Thật hèn hạ. Mười một người thay nhau tấn công Cơ Hoàng, không phải con người mà”.

"To mồm thế, giỏi thì ra mà giúp đi?"

"Đù má, nếu giúp được thì tôi còn đứng đây hóng làm gì?"

Người xem bỗng trở thành một mớ hỗn độn.

Kế hoạch của Nguyên Dương rất đơn giản, đó là làm Cơ Hoàng mất sức dần, chỉ cần không đấu trực tiếp với ông ta, thì ông ta sẽ bị mất sức đến chết.

Mặc dù Cơ Hoàng có thể lên được cảnh giới Siêu Thoát trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng những sức mạnh này đều là đồ đi mượn, không phải của bản thâ ông ta, ông ta cũng không thể phát huy sức mạnh thực của cảnh giới Siêu Thoát.

Sức mạnh không thể áp đảo mọi thứ, chỉ có thể dần dần lâm vào thế bị động.

Trong đại trận Hỗn Độn, Cơ Hoàng cũng lo lắng.

"Lũ hèn hạ, có bản lĩnh thì ra mặt đấu với ta đi”.

Phiên Thiên Ấn đánh liên hồi vào pháp trận nhưng lại toàn bị phản ngược trở lại.

Phiên Thiên Ấn khó khăn lắm mới hút no tinh huyết sau nhiều lần tấn công cũng đã rơi vào trạng thái mệt mỏi.

"Không phải chỉ là tinh huyết thôi sao? Ta đầy, muốn ta mất sức đến chết à, đừng có mơ!"

Một hồ tinh huyết, cho dù có mất cả trăm năm cũng không làm ông ta mất sức mà chết được.

Chúng cũng không thể ở đây mà dí mình lâu thế được.

"Phiên Thiên Ấn, mày là pháp bảo do lão tổ để lại. Bây giờ nhà họ Cơ đang lâm nguy, mày nhất định pháp phát huy thần uy, cứu nhà họ Cơ!"

Ông ta cũng nổi điên lên, tinh huyết đổ xối xả vào Phiên Thiên Ấn.

Cơ Hoàng biết rất rõ rằng để thể hiện sức mạnh vượt trội của Phiên Thiên Ấn, thì tinh huyết đóng vai trò rất quan trọng, có thể làm nó mạnh mẽ hơn.

"Ngăn ông ta lại!"

Nguyên Dương nói.

"Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trác Quyền nghiêm túc siêu cấp, tăng thêm 30 lần sức mạnh!"

Ma Dương hét lớn một tiếng, gây sát thương mạnh nhất mà nó có thể gây ra ở giai đoạn này!

Nguyên Dương cũng lấy Hỗn Nguyên Kiếm ra, bắt đầu chồng lên đó các loại đại đạo khác nhau. Mặc dù Hỗn Nguyên Kiếm chỉ có phôi thai của một bảo vật Siêu Thoát, nhưng khả năng gánh lực đại đạo của nó mạnh hơn nhiều so với Trảm Yêu.

Hàng trăm triệu đại đạo được xếp chồng lên nhau, cái gì bản tôn có anh ta sẽ có, ngay cả khi xếp chồng lên nhau, anh ta còn sáng tạo sử dụng pháp trận đại đạo được nghiên cứu cẩn thận.

Lần này Hỗn Nguyên Kiếm thực sự đã đạt đến cực hạn.

Sức mạnh do thanh kiếm này mang theo thực sự rất đáng sợ, ngay cả phôi thai Siêu Thoát cũng gần như không thể chịu nổi nữa.

"Chém!"

Hỗn Nguyên Kiếm chém ra, Thần Niệm Chi Đao của anh ta theo sát ngay phía sau.

Bùm! bùm!

Tuy nhiên, tất cả những thứ này đã bị Phiên Thiên Ấn chặn lại.

"Muốn chặt ta à, còn lâu”.

“Vô Thủy Thần Quyền, phá cho ta!"

Bùm!

Nắm đấm Siêu Thoát đối chọi với đòn tấn công cực hạn được chém ra bởi Hỗn Nguyên Kiếm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian vỡ vụn từng chút một, cả đại trận Hỗn Độn cũng rung lắc dữ dội.

Nếu không phải không gian bên trong không bị cấm phong, gia cố, thì nó đã sụp đổ từ lâu rồi.

Dương Phật rút hàng ngàn đức tin từ trong Chưởng Trung Phật Quốc ra, ngưng tụ thành một cây roi khổng lồ.

"Đi!"

Cây roi đức tin đập liên tục vào bức tường không khí.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Bức tường không khí vô hình bị đập vào, rung lên.

"Tiểu Cổ, đi!"

Bắc Dương thả Tiểu Cổ ra, Tiểu Cổ đi theo Trần Dương chán quá, nên quyết đi theo Bắc Dương để ăn.

Mấy năm nay nó ăn biết bao nhiêu đồ tốt!

Vì vậy, nó đã thức tỉnh một đạo sức mạnh bẩm sinh: ‘Thôn Phệ!’

Thần thông Thôn Phệ này mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh của Ma Dương.

Tiểu Cổ đậu trên bức tường không khí, cắm răng vào, bức tường liền xuất hiện một lỗ hỗng to tướng.

"Đậu, cứng vãi, sắp gãy mẹ nó răng của ông đây rồi, nhưng năng lượng này dồi dào ghê!"

Nói rồi, Tiểu Cổ bắt đầu điên cuồng gặm nhấm.

Cơ Hoàng ở bên trong lạnh lùng nhìn mọi thứ, tinh huyết trong cái bát lớn trên tay ông ta vẫn đổ xuống liên tục.

Ông ta có thể cảm nhận được khí linh của Phiên Thiên Ấn đang thật sự thức tỉnh, có như vậy Phiên Thiên Ấn mới có thể phát huy hết sức mạnh, không chỉ vậy, dưới sự thúc đẩy của tinh huyết, nó thậm chí có thể phát huy uy lực vượt qua cả bảo vật Siêu Thoát trung phẩm.

"Cứ vênh đi, rất nhanh thôi, cục diện sẽ thay đổi!"

"Bảy người các cậu tấn công đi, bốn người chúng tôi nghỉ một chút”.

Sau khi chiến đấu lâu như vậy, bốn người Nguyên Dương đã kiệt sức.

Nguyên nhân chính là cả bốn người bọn họ đều bị thương, một lượng lớn căn nguyên Hỗn Độn đã được lấy ra để trấn áp vết thương.

"Phải làm sao đây, sức mạnh của cha này nằm ngoài kế hoạch. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thua mất”.

Bắc Dương nói.

Ma Dương ngoáy lỗ tai: "Yên tâm, không thua đâu!"

Nguyên Dương cũng mỉm cười, không phải Trần Dương vẫn chưa ra tay sao.

Lần này thử sức mạnh của bảo vật Siêu Thoát, Trần Dương chắc chắn đã liệu trước mọi chuyện rồi.

Họ càng đì, sức chiến đấu Cơ Hoàng càng bùng nổ, Trần Dương càng vui.

"Tiếp tục tấn công!"

Ma Dương nói xong liền tham gia vào cuộc chiến đấu điên cuồng.

Phải nói rằng Phiên Thiên Ấn quả thực rất mạnh, phần thực sự mạnh mẽ của bảo vật Siêu Thoát này nằm ở hai chữ trấn và phòng!

Trấn áp và phòng thủ của nó là bất khả chiến bại.

Nếu tu vi của Cơ Hoàng lúc này là cảnh giới Siêu Thoát, ông ta nhất định có thể vô địch.

Vì quá mạnh.

Ngoài ra, ông ta còn mang theo bên mình một bát tinh huyết, cho dù không đánh được, thì trốn thoát cũng không thành vấn đề.

May mà Nguyên Dương thông minh, anh ta đã phong ấn ông ta từ trước.

"Tiểu Cổ, mau trở lại đây!"

Bắc Dương hét lên.

"Không sao, để tôi cắn thêm chút nữa đi, sắp cắn thủng rồi!"

Bụng của Tiểu Cổ phình to ra, lồng bảo hộ của bảo vật Siêu Thoát thật là ngon, năng lượng cũng thuần khiết quá đi.

Còn ngon hơn cả tinh hoa Hỗn Độn.

Bắc Dương ở với Tiểu Cổ lâu như vậy rồi, anh ta còn lạ gì với thói quen của nó nữa: "Về mau, không phải lúc tham ăn đâu”.

Nhìn thấy Bắc Dương thực sự tức giận, Tiểu Cổ cũng nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc.

"Về đây”.

Tiểu Cổ bay đi ngay lập tức.

Vừa mới bay đi thì đã bị khí tức trấn áp vạn cổ từ lòng bảo hộ truyền đến níu kéo.

Có vẻ như một sức mạnh cực kì đáng sợ đã thức tỉnh.

Phiên Thiên Ấn rung lắc dữ dội, phát ra hàng tỷ ánh sáng màu vàng, sáng chói cả mắt.

"Lão tổ, người tỉnh rồi sao?"

Khí linh của Phiên Thiên Ấn đã hoàn toàn thức tỉnh.

"Chà, cậu là Hoàng Đế nhà họ Cơ đời thứ mấy rồi?"

"Bẩm lão tổ, đời thứ ba mươi hai!"

"Vậy là đã qua ba triệu kỷ nguyên rồi sao?"

Phiên Thiên Ấn nói: "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Cơ Hoàng không vòng vo, nói với Phiên Thiên Ấn tất cả những gì đã xảy ra.

"Ồ, hóa ra có vài con bọ nhỏ rất gần cảnh giới Siêu Thoát đang lộng hành. Không vấn đề gì, ta sẽ bắt vài con, cho con hả giận!"

Khí linh bình tĩnh nói.

"Cảm tạ lão tổ!"

Cơ Hoàng rất vui mừng.

Ông ta vẫn còn hơi luống cuống khi sử dụng Phiên Thiên Ấn, chỉ có khí linh hoặc là lão tổ đời thứ nhất mới có thể phát huy hết sức mạnh thực sự của Phiên Thiên Ấn.

"Tuy rằng đại trận này rất được, nhưng vẫn chưa đủ để nhốt ta”.

"Con nhìn đây, sức mạnh thực sự của Phiên Thiên Ấn”.

"Vâng, lão tổ!"

Khí linh điều khiển Phiên Thiên Ấn: "Phá!"

Phiên Thiên Ấn khổng lồ đánh vào đại trận Hỗn Độn, trong nháy mắt đã phá được đại trận.

Chà!

Từng bảo vật cực phẩm đã bị đánh bại trong nháy mắt.

Vụ nổ đã đánh bay tất cả mọi người lên không trung, thậm chí còn bị thương nhẹ!

"Ra rồi, Cơ Hoàng ra ngoài rồi”.

"Bệ hạ muôn năm!"

"Giết! Giết! Giết!"

Quân nhà họ Cơ vốn đã nhụt ý chí nay thấy thế lại ngụt ngụt ý chí chiến đấu.

"Bệ hạ vô địch, thủ lĩnh của chúng mày chết chắc rồi, bỏ vũ khí xuống chịu chết đi!"

Quân Ma Vương đã bị áp chế chỉ trong một thời gian ngắn.

Tuy nhiên, họ không nói gì, ra tay còn hăng hơn.

Các cán bộ và chiến sĩ của quân Ma Vương đều là dân thường, thủ lĩnh đã giải phóng họ, cho họ sống một cuộc sống tự do giàu có.

Không có áp bức, không phải khom lưng quỳ gối, thủ lĩnh đã nói với họ rằng mọi người đều được tự do.

Mọi người sống là để bảo vệ!

"Giết, giết hết lũ tạp nham này đi, đi giúp thủ lĩnh!"

"Lão gia quý tộc cao cao tại thượng nhà chúng mày, hôm nay ông đây sẽ tiêu diệt hết lũ chúng mày, để cho chúng mày xem, sự phẫn nộ của dân thường!"

Đám người nhà họ Cơ hoàn toàn sững sờ, không ngờ rằng những gì mình vừa nói không những không làm cho quân Ma Vương chịu thua, ngược lại còn kích động bọn họ hơn.

Một số người thậm chí còn tấn công liều chết, một số người thậm chí còn đeo loại bom đáng sợ vào cơ thể của họ, chết cùng với họ.

"Các anh em, hãy tiêu diệt lũ tạp nham này, để trả lại cho chúng ta một tương lai tươi sáng hơn”.

"Xông lên!"

"Xông lên!"

"Trên đường đi xuống Hoàng Tuyền, chúng ta làm bạn với nhau!"

"Giết giết giết!"

Những bài hát xúc động lòng người phát ra từ miệng của những chiến sĩ bình thường này. Họ đã từng là những người dân khốn khổ và thấp kém nhất, nhưng giờ đây họ là những anh hùng bảo vệ tổ quốc và đất nước của họ.

Họ có thể không mạnh mẽ, nhưng họ hiểu thế nào là bảo vệ, tự do và niềm tin.

"Các huynh đệ, thay tôi giết thêm vài đứa nữa đi”.

"Bùm!"

Vụ nổ quét sạch khu vực xung quanh, bom giấy bạc hai chiều vô song quét sạch khu vực xung quanh, những người ở xung quanh bị cuốn vào đó, bị tiêu diệt hoàn toàn!

"A... Cứu mạng, đừng đánh nữa, người của quân Ma Vương điên cả rồi, điên hết cả rôi!"

"Chạy đi, chạy đi, chạy đi nếu không muốn chết!"

Các đại thần nhà họ Cơ và các đệ tử Vương tộc nghĩ rằng Cơ Hoàng thắng thì có thể thay đổi tình thế, nhưng trên thực tế, họ còn bị đánh bại nhanh hơn.

Đám người Trần Tú có đôi mắt đỏ rực và một trái tim đầy nhiệt huyết.

Có thể họ không mạnh, có thể họ chỉ là những người lính bình thường, nhưng vào lúc này, họ đều là những anh hùng.

Là anh hùng của tất cả mọi người trong đại vực Liên Minh.

"Giết, báo thù cho bọn họ!"

"Giết hết lũ tạp nham này đi!"

Trần Tú giơ ngọn giáo trong tay lên, hô vang, tất cả mọi người đều hưởng ứng theo.

"Giết! Giết! Giết!"

"Giết! Giết! Giết!"

Cho dù họ đã sức tàn lực kiệt, cho dù không có pháp lực, nhưng vì tương lai của đại vực Liên Minh, bọn họ không thể rút lui, cũng không dám rút lui!

"Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh!"

"Hôm nay chúng ta phải quét sạch tất cả các đám Hoàng Đế Vương gia đại thần vênh váo này vào thùng rác!"

Tướng sĩ của quân Ma Vương lại tấn công kịch liệt một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment