Long Tế Chí Tôn

Chương 742

“Không biết!”

Trần Dương nói thật lòng.

“Cũng đúng, những người được xếp cấp Bính ở trong mắt bọn họ chính là đệ tử giúp việc, là nô dịch, bọn họ còn lâu mới nói”.

Mã Lục cười khẩy không ngừng: “Nhưng Lương Thần đệ cũng đừng giận làm gì, những bếp trưởng trong nhà bếp, bao gồm cả bếp tổng đều xuất thân từ đệ tử cấp Bính, tức là chúng ta không hề kém hơn bọn họ, chẳng qua là tài nguyên không bằng thôi!”

Trần Dương gật đầu động não.

Đệ tử cấp Bính chỉ có thể xem nửa canh giờ mỗi tháng, đối với Trần Dương cũng là đủ. Anh không định hiểu luôn tại chỗ, cứ ghi nhớ lại hết rồi từ từ tính sau.

“Ta hiểu rồi, Mã ca”.

Trần Dương gật đầu, rồi hỏi lại: “Vậy qua đó đọc sách thì có cần cung cấp thêm cái gì nữa không?”

“Đem chứng minh cấp Bính ra cho người ta xem là được”.

Mã Lục nói: “Thật ra có đi hay không thì cũng thế, đều là những công pháp phổ thông tràn lan ngoài đường, thậm chí còn có cả công pháp của cảnh giới Quy Nhất và Vô Chỉ để cho đủ số lượng nữa cơ. Mà nếu đệ đến đó, sẽ bị đệ tử cấp Giáp cấp Ất giễu cợt, thậm chí là làm khó nữa đấy”.

Trần Dương im lặng, đi đến phòng bếp!

Bước vào cửa thì thấy mọi người đang ăn sáng, cháo được nấu từ gạo Long Tinh thượng phẩm, nghe nói được dùng máu rồng để tưới, có thể gia tăng thân xác và khí huyết.

Bánh bao và màn thầu cũng làm từ bột mì cực phẩm thượng hạng.

Đồ ăn kèm cũng là những loài thực vật rất ngon miệng ở động phủ giới.

Một bữa sáng này cũng phải bằng hai ba trăm tinh hoa Hỗn Độn.

Phòng bếp đúng là một nơi tốt mà!

Chỉ cần được vào trong này, dù là quét sân thôi cũng được!

“Lương Thần, nhiệm vụ của ngươi hôm nay chính là đứng cạnh ta và quan sát, không cần làm gì hết!”

Ngô Hán Minh nói.

Trần Dương sững người, bảo anh ở bên quan sát là muốn dạy anh học nấu ăn sao?

Mặt những phụ bếp khác biến sắc: “Bếp trưởng, ngài… ngài định dạy hắn nấu ăn sao?”

“Không sai, ta định dạy hắn, các ngươi có ý kiến à?”

Ngô Hán Minh nói thẳng, không hề kiêng kỵ.

“Nhưng thưa bếp trưởng, chúng thuộc hạ đi theo ngài đã được mấy trăm năm rồi, chẳng lẽ…”

“Đi theo ta mấy trăm năm thì sao, vẫn ăn cây táo rào cây sung đấy thôi?”

Ngô Hán Minh nén giọng, cộng thêm xung quanh đã trở nên ồn ào, nên chỉ mấy người bọn họ mới có thể nghe thấy.

“Bếp trưởng, chúng thuộc hạ…”

Tên phụ bếp kia mặt tái nhợt, sao bọn họ có thể không nghe ra ẩn ý của Ngô Hán Minh chứ.

“Ngày hôm qua, lúc Lương Thần bị bắt nạt, sao các ngươi không ra tay? Các ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy mà chỉ học được như thế thôi à?”

Ngô Hán Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu có ý kiến thì nói đi, ông đây cho các ngươi cút hẳn!”

Trần Dương đứng một bên, vẻ mặt vô cảm. Những kẻ ngu xuẩn này cứ cho là bếp trưởng Ngô không biết gì hết.

Người trong nhà ầm ĩ ra sao cũng được, nhưng khi người khác bắt nạt người nhà mà còn đứng một bên bàng quan thì Ngô Hán Minh không giận mới lạ.

Người khác nhìn thấy sẽ nghĩ sao chứ?

Ngô Hán Minh không quản được thuộc hạ, nội bộ lục đục, há chẳng phải vả vào mặt của hắn hay sao?

“Bếp trưởng, chúng thuộc hạ biết sai rồi”.

Ở nơi nhỏ như phòng bếp, bếp tổng có quyền lực lớn nhất, rồi đến bếp trưởng. Kẻ nào dám cãi chày cãi cối thì chắc chắn sẽ chết, trừ phi ngươi có chỗ dựa mạnh hơn.

Ngô Hán Minh lạnh lùng hừ một tiếng, quay ra nhìn Trần Dương thì lại đổi sang một nụ cười tươi như gió xuân: “Lương Thần, học cho cẩn thận vào nhé!”

“Vâng, thưa bếp trưởng!”

Trần Dương gật đầu đáp.

Điểm tâm buổi sáng làm tương đối đơn giản, thời gian cũng nhanh, chưa đến một canh giờ đã hoàn thành.

Nhưng mọi người không rời đi mà ở lại rửa rau, xếp thức ăn. Trần Dương thì nhẹ nhàng hơn, làm phụ bếp thì không cần làm gì cả.

Anh lấy một cây linh dược từ trong nhẫn trữ đồ ra rồi chế thành thuốc lá theo thói quen.

“Phù!”

Chậm rãi thở ra một làn hói, Mã Lục từ một bên đi tới: “Lương Thần đệ, đây là gì thế?”

“Thuốc lá, huynh muốn chơi thử không?”

Trần Dương đưa một điếu ra rồi đốt giúp Mã Lục, hai người trốn ở một góc phì phèo điếu thuốc.

Hút xong một điếu, Mã Lục cảm giác tu vi mình có tăng lên chút đỉnh.

“Lương Thần đệ, cái khói này lại có thể tu luyện sao?”

“Có chút công hiệu”.

Nói rồi, anh lấy ra một hộp: “Trong này có một trăm điếu, huynh cầm lấy mà hút, thiếu thì tới bảo ta”.

Mã Lục nhận lấy rồi cười xấu xa: “Đệ đúng là bạn chí cốt của ta”.

“Huynh cũng vậy mà”.

Hai người nhìn nhau rồi cười.

Ở một góc khác, mấy tên phụ bếp của Khâu Lượng vẫn luôn nhìn chằm chằm như hổ đói: “Thằng nhãi này không dễ chọc đâu, nhưng chúng ta có thể xử cái tên Mã Lục kia!”

“Đúng vậy, hắn có quan hệ tốt với Diệp Lương Thần đấy!”

Mấy người thảo luận một hồi, tìm đến một người xếp thức ăn có quen biết Mã Lục: “Những gì ta nói với ngươi, ngươi đều nhớ cả chứ?”

“Dạ, dạ, dạ, nhớ cả rồi!”

“Đi đi!”

Khi người xếp thức ăn kia rời đi, người này nói: “Chúng ta đi thôi”.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa!

Thời gian chuẩn bị bữa trưa cũng nhanh chóng đến.

Trần Dương vẫn chuyên tâm học tập. Ngô Hán Minh vừa nấu đồ ăn vừa nói chi tiết cho Trần Dương biết, đương nhiên là âm thanh đã được xử lí đặc biệt, chỉ mình Trần Dương mới nghe được.

Trần Dương cũng đã thầm đoán ra, biết vì sao Ngô Hán Minh lại xem trọng mình như vậy.

Có qua có lại mới toại lòng nhau. Dù là ở đâu thì đầu tư vào ân tình luôn là một vụ mua bán không cần vốn.

Hơn nữa loại ân tình này, bản thân còn bắt buộc phải nhận.

Đến giữa trưa, tất cả đều ngừng tay. Lại đến lúc mọi người thích nhất – ăn cơm.

Lần này, không ai dám khinh thường Trần Dương nữa, cũng không ai dám lắm lời.

Trần Dương vẫn giữ tác phong như cũ.

Sau khi ăn uống no say, Trần Dương rời bàn, báo cho Mã Lục một tiếng rồi một mình đến cột buồm.

Cột buồm này vừa thô vừa lớn, nghe nói là chủ yếu làm từ gỗ thông thiên, cao mấy triệu trượng, rộng mấy nghìn thước.

Bên trong là một không gian to lớn, khoảng hơn một trăm tầng.

“Dừng bước, thẻ bài thân phận đâu”.

Trần Dương đưa thẻ cấp Bính của mình ra, người ghi danh kia nhìn thấy là cấp Bính thì ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ: “Ai cho ngươi tới đây, đây là nơi mà loại người như ngươi có thể tới được chắc?”

Trần Dương mặt không biểu cảm nói: “Đây là quyền lợi mà Lan Đình Tiên Cung cho ta, mỗi tháng ta có thể vào xem nửa canh giờ, ngươi có tư cách gì không cho ta vào?”

“Hỗn xược!”

Người kia hét lớn, đứng dậy: “Ngươi lại dám nói chuyện như vậy với ta sao!”

Vừa nói hắn vừa giơ tay lên, định tát xuống mặt Trần Dương.

Trần Dương tóm tay của hắn lại, khẽ dùng sức, sắc mặt người kia liền thay đổi: “Mau buông tay ra, tên khốn kiếp này, ngươi dám động thủ với ta à!”

Lúc này, đã có không ít người quay ra nhìn. Trần Dương không muốn gây sự: “Ghi danh nhanh lên, ta muốn đi vào”.

“Ngươi… Đừng hòng!”

Cái loại ngu si coi thường người khác như thế này, Trần Dương cũng lười chấp nhặt. Anh hất tay hắn ra, hô to trước mặt mọi người: “Ta đã cho ngươi xem thẻ bài rồi, ta vào đây!”

Vừa nói, anh vừa nghênh ngang tiến vào. Người kia đột nhiên hét lên: “Người đâu, mau tới, có kẻ côn đồ xông vào thư viện!”

“Định!”

Trần Dương cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, bèn thẳng tay giam hắn lại.

Sau đó thì hiên ngang bước vào.

Không phải người nào ở Lan Đình Tiên Cung cũng có tu vi siêu phàm.

Ví dụ như người ghi danh này mới chỉ ở Siêu Thoát sơ kỳ.

Những người khác nhìn qua một cái liền rời mắt đi.

Tàng Kinh Các rất lớn, có khoảng chín mươi chín tầng, mỗi một tầng đều có hàng vô số đạo tàng.

Anh nhìn thấy tầng một rất nhiều người, tất cả đều là đệ tử cấp Bính: “Đây là công pháp quái gì chứ, rác rưởi!”

“Tầng một đều là rác rưởi cả, toàn là công pháp Quy Nhất, bịp bợm sao?”

Công pháp thần thông bậc Quy Nhất?

Trần Dương sờ cằm, vừa khéo thích hợp với anh!

Lúc anh ở vùng Hỗn Độn niết bàn tại động phủ giới thì nền tảng hấp thu đều là cấp Hỗn Độn.

Lúc cuộc chiến Vương tộc xảy ra, cũng có rất nhiều đạo pháp Vô Hạn, nhưng Quy Nhất thì lại ít!

Đến cuộc chiến Hoàng tộc, cũng không có thu thập được gì nhiều.

Tàng Kinh Các này như một biển sách vậy, tầng một đã có hàng trăm triệu cuốn đạo tàng rồi.

Vừa khéo dùng để hoàn thiện nền tảng, rất hợp để sử dụng nghịch luyện thần thông.

Một lần nữa nghịch luyện cảnh giới Quy Nhất, bồi bổ cho nền tảng của bản thân.

“Nghịch luyện thần thông khó nghe chết đi được, gọi là Bổ Thiên Công được rồi”.

Trần Dương không hề biết, công pháp hôm nay mình tiện tay đổi tên lại trở thành một thần thông vô thượng uy chấn ba nghìn đạo vực vào mai sau.

Cảnh giới Siêu Thoát tu luyện công pháp Quy Nhất không có tác dụng gì, cho nên không ít người đã lên tầng hai thử vận may.

Hơn nữa, một người cũng không thể không ngừng tu luyện tất cả các công pháp thần thông khác nhau được.

Có một câu là “Một nghề cho chín còn hơn chín nghề”.

Bọn họ không phải Trần Dương, không có tập thể phân thân khổng lồ giúp đỡ tính toán.

Bốn trăm tám mươi triệu thần niệm quét qua, anh đã ghi nhớ hết tất cả những quyển đạo pháp Quy Nhất này rồi!

Nguyên Dương đứng dậy: “Tao sắp làm việc lại, chúng mày tu luyện cho tốt vào”.

Ma Dương mở mắt, siết lấy cánh cửa Chúng Diệu, không ngừng hấp thu khí huyền diệu. Thân xác của anh ta cũng càng ngày mạnh mẽ hơn. Thanh Đế Tạo Hóa Công lại bất ngờ thích hợp với anh ta, khiến thực lực anh ta không ngừng tăng cao.

Dương Phật đang dùng sức mạnh đức tin để tăng cấp thực lực, lấy nguyện lực to lớn để khuếch trương vũ trụ Dương Phật.

Dùng thần trận Siêu Huyền để gây dựng lại thiên đạo vũ trụ Dương Phật, đan một tấm võng Phật khổng lồ, không bỏ qua bất kỳ sức mạnh đức tin nào.

Nhóm phân thân thôi diễn của Trần Dương cũng hoạt động lại.

Đạo tàng Quy Nhất dần dần bị hấp thu, thôi diễn, rồi hóa thành nền tảng kiên cố nhất.

Nửa canh giờ sau, Trần Dương đã ghi nhớ toàn bộ, anh lại lên tầng hai. Đạo pháp ở tầng này là pháp bán Siêu Thoát.

Cũng có đến hơn trăm tỉ cuốn, anh cũng tốn mất nửa canh giờ để ghi nhớ.

Tầng ba là rất gần cảnh giới Siêu Thoát, cũng có đến tám, chín chục tỉ, nhưng lại không có công pháp đột phá Siêu Thoát!

Trên lý thuyết, những đạo tàng này đều có thể được dung nhập vào đạo tàng Quy Nhất.

Nhưng Siêu Thoát là nút thắt khổng lồ, giống như từ Uẩn Thần đến Hóa Thần, Đại Thiên Tôn đến Đại Chúa Tể, hoàn toàn là một trời một vực.

Một canh giờ rưỡi ở Tàng Kinh Các, Trần Dương thu được mấy trăm tỉ đạo tàng.

Thu hoạch đầy ắp, tương lai Nguyên Dương phải bận rộn rồi đây.

Trần Dương định đi lên nữa,nhưng đã sắp đến giờ ăn tối, anh phải trở về phòng bếp.

Anh hài lòng bước xuống, tên quan ghi danh kia còn đang bị nhốt ở đó.

Trần Dương cũng không nhìn hắn. Khi anh đi thật xa rồi, anh mới giải trừ giam cầm.

“Hắn… Hắn… Rốt cuộc là ai chứ?”

Quan ghi danh hoảng hốt. Đối phương dễ dàng giam cầm hắn, hắn còn không có một chút sức lực nào để phản kháng.

Người này mà là cấp Bính ư?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Làm gì có cấp Bính nào lợi hại vậy chứ?

Nhưng thẻ bài thân phận chỉ có một, không thể làm giả được.

Hắn ngồi đó suy nghĩ thật lâu mà cũng chẳng nghĩ ra nguyên do.

“Thôi, không nghĩ nữa, lần sau gặp phải thì khách khí hơn là được”.



Trần Dương quay về phòng bếp, mọi người cũng lục tục đến.

Trần Dương thay quần áo, rửa tay, cung kính chờ bếp trưởng đến.

“Đã đến giờ này rồi mà Mã ca vẫn chưa tới?”

Anh chau mày, không đúng, Mã Lục chỉ có đến sớm chứ không khi nào tới muộn hết.

“Nè, biết gì chưa, Mã Lục trộm công thức bí truyền của bếp trưởng Khâu nên đã bị bắt rồi!”

“Biết rồi. Nghe nói là suýt chút nữa bị bếp trưởng Khâu đánh chết mà”.

“Tên Mã Lục to gan thật, trong phòng bếp này, công thức bí truyền chính là tài sản tính mạng của một bếp trưởng đấy. Nếu bị trộm đi thì cuộc sống của bếp trưởng Khâu sẽ không khá lên được đâu”.

“Ầy, thì đó, bếp trưởng Ngô cũng qua đó rồi. Chuyện này khó xử lắm, Mã Lục coi như xong đời thôi”.

Trần Dương chau mày, bước nhanh tới: “Vị huynh đệ này, ngươi nói Mã Lục trộm công thức bí truyền của bếp trưởng Khâu sao? Giờ bọn họ đang ở đâu vậy?”

“Ngươi là tiểu huynh đệ của Mã Lục phải không?”

“Đúng vậy!”

“Bọn họ ở Hình Phạt Viện của phòng bếp ấy!”
Bình Luận (0)
Comment