Long Tế Chí Tôn

Chương 747

Địa vị của Tiền Nhuận ở nhà bếp rất cao nhưng trước mặt đám người Mạnh Tử Bình thì Tiền Nhuận chẳng là cái thá gì cả, cũng chỉ bằng với đệ tử giúp việc mà thôi.

Muốn làm đệ tử ngoại môn thì ít nhất tu vi cũng phải ở cảnh giới Đạo Vương, còn Tiền Nhuận thì chưa đạt được đến cảnh giới đó.

Nói thật, nếu không phải vì tu vi quá thấp thì sao hắn chịu ở đây bầu bạn với mắm muối dầu chè mỗi ngày được chứ!

"Mùi trong này hắc quá đi mất, đâu phải là nơi người có thể đến chứ?"

Hùng Diễm lấy khăn tay che mũi, chê bai ra mặt.

Kỷ Xuân nói: "Sư muội, ráng lên, nhịn chút".

"Vị quý nhân này, đúng là mùi trong nhà bếp rất nồng, mời các vị quý nhân dời bước. Thuộc hạ đã xây dựng một viện riêng ở hậu viện, lát nữa sẽ có chín bếp trưởng tới nấu ăn trước mặt các vị".

"Vất vả rồi!"

Mạnh Tử Bình chắp tay hành lễ, rồi đi theo Tiền Nhuận.

Chín bếp trưởng và cả Trần Dương cũng bị gọi tới.

Hậu viện rất rộng, gần bằng nửa nhà bếp.

Không những thế, những vật dụng cần dùng cũng đều là đồ mới nhất.

Trước những bếp lò này có đặt một chiếc bàn, trên đó bày các loại đồ ăn vặt và điểm tâm ngon mắt: "Mời các vị quý nhân ngồi, tiểu nhân sẽ cho các bếp trưởng thể hiện tài nghệ xuất chúng nhất của mình ra để các vị quý nhân nhận xét".

Tiền Nhuận nháy mắt, chín người cùng bước lên, mỗi người đều đã thay một bộ quần áo hoàn toàn mới.

Trần Dương chính là người chạy vặt cho chín vị bếp trưởng này. Mẹ kiếp, nghĩ anh có ba đầu sáu tay chắc?

Anh nhìn đống nguyên liệu chất như núi, phải thái bao nhiêu nhát mới hết cái đống này?!

"Vậy làm phiền các vị bếp trưởng rồi".

Mạnh Tử Bình cười nói.

"Không phiền ạ, những việc này đều là bổn phận của chúng tiểu nhân".

Ngô Hán Minh nói.

"Sư huynh, bọn chúng chỉ là đầu bếp thôi mà, huynh khách sáo như vậy chúng sẽ đắc ý đó, sau này sẽ tổn hại đến mặt mũi và uy nghiêm của chúng ta!"

Kỷ Xuân quái gở nói: "Nếu mà để người khác biết thì chắc cười chúng ta thối mũi mất".

Ở Lan Đình Tiên Cung, đệ tử giúp việc chỉ hơn người hầu một chút thôi, những cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

Cũng là để sai bảo này nọ, không khác gì người hầu, chẳng qua tên gọi dễ nghe hơn chút mà thôi.

"Chín người các ngươi thể hiện cho tốt, nếu sai sót gì thì cẩn thận cái đầu chó của các ngươi!"

Kỷ Xuân hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt đám người Ngô Hán Minh rất khó coi, Triệu Nghĩa thì siết chặt nắm đấm nhưng cũng không dám làm ra hành động nào bất kính.

Ai bảo bọn họ chỉ là đầu bếp, còn không bằng đệ tử ngoại môn, thực lực thì lại thấp.

Một đám người ngồi ở đó, cứ như từng ngọn núi nguy nga sừng sững khiến người ta cảm thấy không thể chống đỡ nổi.

Lửa giận phừng phừng nổi lên trong lòng Tiền Nhuận nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ nụ cười mỉm. Nhịn thêm chút nữa, chỉ cần hắn đột phá lên Đạo Vương thì hắn có thể hoàn toàn chuyển từ người hầu lên đệ tử rồi.

Cho dù không phải trở thành quý nhân nhưng cũng gần quý nhân hơn một bước.

"Mấy người các ngươi chưa nghe thấy à? Nè, tên kia, ngươi xị mặt ra cho ai coi đó?"

Hùng Diễm đập bàn, rút chiếc roi dài bên hông ra.

"Chát!"

Cô ta quất một roi lên mặt bếp trưởng Lý Xương Thịnh, một vệt rướm máu lập tức hiện lên trên mặt hắn.

"A!"

Lý Xương Thịnh đau đớn kêu rên, Hùng Diễm vẫn không chịu buông tha: "Lại còn dám kêu lên tiếng nữa à? Loại người hạ đẳng như ngươi, ta bảo ngươi nấu ăn là đã coi trọng ngươi lắm rồi".

"Ấy thế mà ngươi còn tỏ thái độ với bọn ta! Ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ này! Ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ này!"

"Chát! Chát! Chát!"

Hết roi này đến roi khác quật lên mặt Lý Xương Thịnh, cô ta càng quất càng mạnh tay hơn!

"Ta không có tỏ thái độ, ta không có..."

Hắn đứng đó không nói gì là tỏ thái độ à?

"Còn dám cãi ta à, thứ khốn kiếp này, hôm nay ta không đánh chết ngươi thì ngươi không biết cái gì gọi là quy củ!"

Hùng Diễm vốn đang bực bội, không biết cô ta đã giết bao nhiêu đệ tử giúp việc thế này rồi, bây giờ lấy hắn ra để trút giận là tốt nhất!

"Hùng sư muội, muội quá đáng rồi đó!"

Sắc mặt của Mạnh Tử Bình cực kỳ khó coi, hắn hiểu Lý Xương Thịnh chẳng có tội tình gì cả.

Rõ ràng Hùng Diễm đang trút sự hằn học trong lòng cô ta ra.

"Sư huynh, câu này huynh nói ta nghe chói tai quá".

Kỷ Xuân nói: "Chẳng qua chỉ là thứ thấp kém mà thôi, đánh chết rồi thì thôi, chỉ cần sư muội vui thì cũng xem như là tên phế vật này có chút tác dụng!"

"Hơn nữa tên này cãi lại sư muội, cho dù hắn có bị đánh chết thì cũng là đáng đời!"

Nụ cười trên gương mặt Ngô Hán Minh cứng nhắc, lửa giận sôi trào, siết chặt nắm đấm, móng tay ấn sâu vào thịt.

Triệu Nghĩa cúi đầu, toàn thân run rẩy, một phần vì giận, một phần vì sợ.

Vì vừa nãy Hùng Diễm đánh Lý Xương Thịnh có vài roi vụt qua hắn, hắn sợ Hùng Diễm sẽ lấy hắn ra làm bao cát trút giận, như vậy thì hắn xong đời thật.

"Quý nhân, bếp trưởng Lý tinh thông tài nghệ nấu ăn, nếu bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc hắn phát huy sở trường. Hay là thế này đi, người để hắn chú tâm nấu ăn, lấy công chuộc tội có được không ạ?"

Tiền Nhuận nghiến răng, bước lên trước nói.

"Ngươi đang dạy ta cách làm việc đấy à?"

Hùng Diễm vung roi định quất lên người Tiền Nhuận.

Tiền Nhuận bất giác muốn tránh nhưng nếu hắn tránh roi này thì chuyện này sẽ không kết thúc được. Hắn thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.

Nhưng qua một lúc vẫn chưa thấy roi quất xuống, Tiền Nhuận mở mắt thì thấy một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi nắm chặt lấy đầu roi: "Hùng sư tỷ, tỷ đừng quá đáng, đệ tử giúp việc thì cũng là đệ tử, bọn họ cũng là người! Không phải súc vật!"

"Muội buông tay ra cho ta, chuyện này không liên quan gì đến muội, muội bớt đạo đức giả trước mặt ta đi!"

"Đủ rồi!"

Mạnh Tử Bình hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Hùng sư muội, nếu muội không muốn học thì ra ngoài đi, đừng đánh người khác nữa".

"Đại sư huynh, huynh lại giúp người ngoài ức hiếp ta à?"

"Nếu muội chính là kẻ xấu đó thì sao? Lẽ nào ta cũng phải nối giáo cho giặc à?"

Ánh mắt của Mạnh Tử Bình sắc bén như thanh kiếm tuốt vỏ, đâm thẳng vào tim người ta.

"Kiếm tâm, vậy mà huynh đã nuôi dưỡng nên kiếm tâm!"

Hùng Diễm sửng sốt, hai mắt Kỷ Xuân thì lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Huynh định cạnh tranh Tự Liệt à?"

Mạnh Tử Bình không trả lời hắn mà nhìn Tiền Nhuận: "Bếp tổng Tiền, chuyện này là chúng ta không tốt, ta xin nhận lỗi với các vị".

Nói rồi hắn lấy ra ba viên đan dược: "Đây là Thần Vương Đan, bếp trưởng Lý uống đan dược này thì vết thương sẽ khỏi hẳn".

Mạnh Tử Bình búng ngón tay một cái, đan dược đã rơi vào tay Lý Xương Thịnh.

Lý Xương Thịnh nghiến răng uống đang dược: "Đa tạ quý nhân!"

"Đa tạ quý nhân!"

Tiền Nhuận cung kính nói.

Mạnh Tử Bình xua tay rồi ngồi xuống.

Tả Linh Nhi cũng buông tay, hừ một tiếng rồi ngồi xuống.

Hùng Diễm nghiến răng, thấy xấu hổ cùng cực, lời nói của Mạnh Tử Bình đã đâm sâu vào tim cô ta khiến cô ta đau đớn.

"Các người cứ đợi đó!"

Cô ta đâu thể tiếp tục ở đây được nữa, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Thấy Hùng Diễm bỏ đi, Kỷ Xuân nói: "Ta đi xem thử".

Sau đó những người khác cũng đi theo.

Vốn dĩ hơn hai mươi người mà bây giờ chỉ còn lại chưa tới mười người.

"Đi rồi cũng tốt!"

Mạnh Tử Bình hoàn toàn không quan tâm bọn họ có mặt hay không: "Bếp tổng Tiền, phiền mọi người rồi".

Tiền Nhuận cười, hắn vẫn rất thiện cảm với Mạnh Tử Bình, người này tuy có địa vị cao nhưng lại rất tôn trọng bọn họ.

Không hề ỷ vào thân phận của mình mà vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ.

"Quý nhân khách sáo rồi".

Tiền Nhuận chắp tay hành lễ, nhìn đám người Trần Dương nói: "Nổi lửa!"

"Rõ, bếp tổng!"

Chín người bắt đầu bận rộn, từ đầu đến cuối Trần Dương không nói tiếng nào.

Đây chính là giai cấp của Lan Đình Tiên Cung sao?

Thật là còn phong kiến hơn cả chế độ phong kiến nữa, thật sự là thụt lùi đến chế độ bóc lột nô lệ luôn rồi.

Chắc chắn mấy người bỏ đi kia sẽ không buông tha dễ dàng như vậy đâu. Hôm nay Mạnh Tử Bình làm Hùng Diễm bẽ mặt trước mặt bọn họ, sau này nhất định cô ta sẽ nghĩ cách trả đũa.

Giữa những đệ tử nội môn như bọn họ thì chỉ là giận dỗi nhau thôi, nhưng đối với người ở nhà bếp thì là đại nạn giáng xuống đầu.

"Bếp trưởng Lý, đỡ chút nào chưa?"

Trần Dương hỏi.

"Hiệu quả của Thần Vương Đan rất tốt, ta vẫn nấu ăn được, đa ta Diệp huynh đệ quan tâm".

Hắn nói chuyện rất bình tĩnh nhưng Trần Dương nghe ra được sự căm phẫn và không cam tâm trong đó.

Nói đi cũng phải nói lại, tất cả đều là vì thực lực quá yếu kém.

"Ta giúp huynh làm việc vặt".

Trần Dương cười nói.

Những cái khác thì không nói, tài nghệ nấu ăn của chín vị bếp trưởng thì khỏi phải chê.

Hệt như thần bếp tại thế, họ dùng dao thái nhuần nhuyễn như thể nó chính là tay của mình vậy.

"Tốt lắm, đứng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của món ăn rồi.

Mạnh Tử Bình đứng dậy, đi tới bên cạnh quan sát, đám người Tả Linh Nhi cũng kéo tới xem.

"Người kia, ngươi tới đây giải thích cho ta chút, những thứ này là gì?"

Tả Linh Nhi gọi Trần Dương.

Trần Dương đi tới giải thích những dụng cụ nhà bếp và các loại gia vị cho bọn họ.

Tu vi của đám đệ tử nội môn này có lẽ rất cao nhưng không có chút thường thức nào về đời sống cả.

"Ừ, ta hiểu rồi, ngươi đi làm việc đi".

Tả Linh Nhi lấy một miếng ngọc ra: "Thưởng cho ngươi này".

Trần Dương đón lấy miếng ngọc, linh khí bên trong rất đậm đặc.

"Đa tạ tiểu thư!"

Trần Dương nói rồi đi ra chỗ khác, tiếp tục giúp cho Lý Xương Thịnh.

...

Một bên khác, Kỷ Xuân đuổi kịp Hùng Diễm đang tức anh ách: "Hùng sư muội, muội đợi ta với!"

"Để muội một mình yên tĩnh!"

"Ta biết muội tức giận, ta có một cách hay để muội có thể trút giận, không biết muội có muốn nghe hay không?"

Nghe vậy thì Hùng Diễm vội xoay người: "Sư huynh nói đi".

Kỷ Xuân liếc mắt, đám sư đệ sau lưng đồng loạt lùi lại mười bước.

"Nếu bây giờ chúng ta đi thì tên tiểu nhân Mạnh Tử Bình kia chắc chắn sẽ mách lẻo trước mặt sư phụ. Đến lúc đó, không những chúng ta mất sạch công lao cực khổ đi theo, mà còn khiến sư phụ thấy chúng ta bất hiếu, chuyện này không hề tốt chút nào".

"Huynh bảo muội quay về à?"

Hùng Diễm cắn môi: "Thế chẳng phải muội sẽ thành trò cười cho bọn họ sao?"

"Haiz, muội đừng nói vậy, mọi người đều là vì mừng thọ cho sư phụ, không ai cười gì muội đâu".

Kỷ Xuân nói: "Chúng ta quay về xem bọn họ chọn những món ăn nào rồi ghi nhớ lại. Sau khi trở về chúng ta mời người về làm theo, dù sao chúng ta cũng không thiếu nguyên liệu mà. Đến ngày mừng thọ, chúng ta dâng món chúc thọ cho sư phụ trước bọn họ một bước, lúc đó thì... muội nói xem sư phụ sẽ thấy ai là người hiếu thuận hơn đây?"

"Đương nhiên là chúng ta rồi!"

Mắt Hùng Diễm ánh lên sự vui vẻ: "Nhưng nếu muội quay về, chắc chắn đám người hạ đẳng kia sẽ cười nhạo muội mất".

"Chỉ cần học được món ăn rồi thì bất cứ lúc nào muội cũng có thể trừng trị bọn chúng mà. Cho dù muội có giết chúng thì cũng chẳng sao, ta sẽ luôn ủng hộ muội".

"Kỷ sư huynh, huynh thật tốt với muội".

Kỷ Xuân cười: "Đối xử tốt với muội là chuyện nên làm mà".

Hắn lẳng lặng nắm tay Hùng Diễm: "Chỉ cần sư muội của ta vui thì chuyện gì sư huynh cũng có thể làm".

"Được, muội nghe lời sư huynh, quay lại thôi!"

"Muội yên tâm, nếu bọn chúng dám cười nhạo muội thì ta nhất định sẽ trừng trị chúng".

Kỷ Xuân vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hùng Diễm rồi kéo tay cô ta quay về.

Một canh giờ sau, ở hậu viện nhà bếp, hai ba trăm món ăn đều được bày lên bàn.

Mỗi một món ăn đều tròn vẹn hương sắc và mùi vị, linh khí nồng đượm hình thành hiện tượng kỳ lạ trong sân, dường như chỉ hít một hơi đã có thể thành tiên.

Cái này chính là nhập đạo bằng món ăn.

"Bếp tổng Tiền, bếp trưởng dưới trướng ông thật lợi hại".

Mạnh Tử Bình gật đầu, đôi mắt xinh đẹp của Tả Linh Nhi thì lóng lánh: "Sư huynh, món ăn này xinh thật, cả món này nữa, nhìn ngon mắt quá đi mất!"

"Mọi người thử trước đi, sau đó mỗi người chọn ra mười món ăn để học!"

"Vâng, đại sư huynh!"

Mấy người cùng đáp lời, lúc mọi người chuẩn bị cầm đũa thì một giọng chanh chua vang lên sau lưng họ: "Sư huynh, huynh không đúng rồi nhé, mọi người cùng nhau đến đây, sao huynh bỏ mặc bọn muội thế?"

- -------------------
Bình Luận (0)
Comment