Long Tế Chí Tôn

Chương 808

Pháp môn vĩnh sinh?

Trần Dương thầm cười khẩy, anh có được hai cánh cửa Chúng Diệu rồi mà còn chưa thấy pháp môn vĩnh sinh nào đây.

Công pháp cấp Bất Diệt thì có, nhưng có quỷ mới biết bất diệt có phải là vĩnh sinh hay không.

Nói tới nói lui, cô ta vẫn đang lừa gạt mình.

"Thật đó công tử, ta không lừa ngài đâu. Lão già kia sợ ta tiết lộ tin tức ra ngoài, nếu ta bị lão bắt về thì chỉ còn đường chết..."

Trần Dương suy nghĩ một lát, thấy mặc kệ tấm bản đồ kia có tin tức của cánh cửa Chúng Diệu hay không.

Nếu Vạn Du Du chạy ra ngoài tung tin đồn thất thiệt thì chắc chắn Ác Nhân Cốc sẽ không gánh nổi, ngay đến Thiên Cung còn bị tiêu diệt thì một Ác Nhân Cốc nhỏ nhoi có là cái gì?

Trong lòng anh có một suy đoán.

"Trên đời này làm gì có ai dám nói vĩnh sinh? Chỉ dựa vào một món pháp bảo ta chưa từng nghe tên mà bảo ta tin sao?"

"Công tử, ta thật sự không lừa ngài, không tin thì ngài có thể đi điều tra xem, có được cánh cửa Chúng Diệu thật sự có thể vĩnh sinh!"

Lúc hai người đang nói chuyện thì Cốc Mạc Không đã ra tay.

Hơn nữa còn tung đòn rất nặng, con tiện nhân này dám nói bí mật quan trọng như thế cho người khác, nếu để cô ta chạy thoát thì rước phải đại họa mất.

Những thế lực kia cho dù phải cày tung cả vực Vĩnh Hằng lên thì cũng phải tìm ra lão cho bằng được.

"Công tử cẩn thận!"

Vạn Du Du kinh hãi hét lên.

Lúc này, Trần Dương trở tay tung ra một nắm đấm.

"Ầm!"

Sức mạnh cực đại đánh bay Cốc Mạc Không, Trần Dương vẫn luôn đề phòng lão mà!

"Ầm ầm ầm!"

Một giây sau, những nắm đấm của Trần Dương rơi trên người Cốc Mạc Không dày đặc như bão táp mưa sa.

Bùm!

Thân xác của Cốc Mạc Không bị Trần Dương đánh nổ tung.

Anh đang định bắt khí Bất Hủ của lão, dùng cánh cửa Chúng Diệu để triệt để giết chết lão.

Còn Cốc Mạc Không thì đã sợ mất mật, dương thần thoát ly thân xác, được khí Bất Hủ cuốn theo, lập tức chuồn đi.

Trần Dương cũng không đuổi theo, tu vi của anh bây giờ không thể nào đuổi kịp Bất Hủ được.

Vạn Du Du thì nhìn đơ cả ra, kinh ngạc há mồm đến nỗi cằm suýt rớt xuống đất.

Cốc Mạc Không là tu sĩ Tông Động Thiên đấy, lão dễ dàng bị Trần Dương đánh thảm vậy à?

Cô ta không dám tin vào mắt mình.

Cô ta càng không ngờ, người mình vơ càn lúc hoạn nạn lại là cường giả Bất Hủ.

Trần Dương thở dài: "Lão chuồn nhanh thật".

"Đi thôi, chỗ này không an toàn".

Trần Dương cuốn theo Vạn Du Du rời đi.

Một bên khác, dương thần của Cốc Mạc Không trở về đến Ác Nhân Cốc, tiện thể gọi luôn đám người của tông môn trở về.

Thế này thì đánh kiểu gì?

Hai ba chiêu đã bị đối phương đánh tàn phế, nếu lão không chuồn nhanh thì đã chết rồi.

Là tu sĩ Thổ Tinh Thiên, thậm chí có thể là Mộc Tinh Thiên!

Tu sĩ ở cấp bậc này đã có thể bước vào Bất Hủ trung kỳ rồi, cho dù là trong đại tông siêu cấp thì cũng là nhân vật nắm quyền hành.

"Chắc chắn hắn là trưởng lão của đại tông nào đó!"

Cốc Mạc Không hận đến nghiến răng nghiến lợi, không lấy được bản đồ lại còn bị thương nặng nữa.

May là khí Bất Hủ vô cùng vi diệu, cho dù mình chỉ còn lại một tế bào thôi, chỉ cần khí Bất Hủ không bị diệt thì mình có thể trùng sinh vô số lần.

"Nhưng các ngươi đừng hòng thoát dễ dàng!"

Suy nghĩ một lát, Cốc Mạc Không liền có kế hoạch.

...

Trong một hang động vừa tạm thời mở ra, Trần Dương lấy một miếng thịt thú thôn giới cấp Đạo Hoàng ra rồi bật lò nướng: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Công tử, ta..."

"Lần này mà còn lươn lẹo tí nào thì cô tự biết hậu quả rồi đấy".

Trần Dương vừa nướng thịt vừa nói: "Tuy con người ta lương thiện nhưng ghét nhất là người khác lừa ta. Kẻ lừa dối ta đều có kết cục rất thảm".

Vạn Du Du vội quỳ xuống đất: "Công tử, không phải nô tỳ cố ý giấu diếm".

Nhưng Trần Dương chả buồn ngẩng mắt lên nhìn. Vạn Du Du nghiến răng: "Nô tỳ nói ra bí mật cũng được, nhưng vì sự an toàn của nô tỳ nên nô tỳ muốn công tử thề".

Trần Dương như đang nghe chuyện cười vậy: "Cô không có cơ hội trả giá với ta. Thật ra cô không nói thì ta cũng có nhiều cách để khiến cô mở miệng, nhưng ta nghĩ chắc cô không muốn trải qua những trải nghiệm đau đớn đấy đâu".

Mặt Vạn Du Du biến sắc, sau đó cười khổ. Người này nhìn thì ôn tồn lễ độ, nhưng câu chữ lời nói cực kỳ lạnh lùng, khó đối phó hơn Cốc Mạc Không gấp chục lần.

Có câu nói là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

"Lẽ nào công tử thật sự không biết gì về cánh cửa Chúng Diệu à?"

Vạn Du Du nói toạc móng heo: "Nô tỳ thấy chắc không phải vậy nhỉ? Tuy công tử diễn rất đạt, cứ như thật sự không biết gì về cánh cửa Chúng Diệu cả vậy. Nhưng công tử vẫn để lộ sơ hở".

"Ồ? Sơ hở gì?"

"Giọng điệu, nét mặt của công tử quá thản nhiên, dù là ai nghe đến hai từ "vĩnh sinh" thì đều sẽ có một chút kích động, nhưng công tử không hề có".

"Thế nên nô tỳ có hai suy đoán. Một là ngài thật sự không biết, một là ngài đã biết đến nó từ lâu rồi, thậm chí còn từng nghiên cứu về cánh cửa Chúng Diệu nữa".

Trần Dương cười, thì ra là vậy.

Đúng vậy, trên thế giới này ai là người quen thuộc với cánh cửa Chúng Diệu nhất? Anh nhận thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.

"Cô rất thông minh, ta thích nói chuyện với người thông minh. Thế nên bỏ hết những mưu vặt của cô đi, như thế mới sống lâu được”.

Vạn Du Du biết mình đoán đúng rồi, lòng mừng thầm nhưng không thể hiện ra mặt: "Vâng!"

Theo lời Vạn Du Du kể, Trần Dương biết được cô ta là Tông chủ phu nhân của Kim Hà Tông.

Thế nên trước đây cô ta hoàn toàn nói dối.

Trần Dương cũng chả buồn quan tâm. Còn vì sao tu vi của cô ta lại thấp như vậy? Đơn giản thôi, bị Cốc Mạc Không cấm phong rồi.

Vạn Du Du trốn ra ngoài vì cô ta vẫn còn đường lui.

"Nói vậy tu vi của cô là bán Bất Hủ?"

“Vâng!”

Trần Dương sờ cằm, thị nữ cấp bán Bất Hủ, cũng khá lắm!

Pháp lực chuyển động trong cơ thể cô ta, chẳng mấy chốc cấm phong trong cơ thể cô ta đã được loại trừ.

Từ Quy Nhất lên Siêu Thoát rồi lên Đạo Vương, Đạo Hoàng, bán Bất Hủ chỉ trong vòng ba nốt nhạc.

"Đa tạ công tử".

Vạn Du Du tiếp tục nói: "Ác Nhân Cốc tiêu diệt Kim Hà Tông là vì trong Kim Hà Tông có nội gián, tiết lộ bí mật lớn nhất của tông môn".

"Chắc kẻ đó là người thân cận nhất bên cạnh phu quân (chồng) cô nhỉ?"

Vạn Du Du gật đầu: "Hắn là em trai ruột của phu quân nô tỳ, nhưng hắn đã bị nô tỳ giết rồi".

"Kim Hà Tông vốn dĩ là phân nhánh của Ngũ Hành Thần Tông thời viễn cổ, Ngũ Hành Thần Tông tu luyện khí ngũ hành, càn quét hết mọi vật!"

"Chỉ đáng tiếc là năm xưa bị nhiều tông môn tấn công tập thể..."

"Ta đoán là vì cánh cửa Chúng Diệu nhỉ?"

Trần Dương cười, Ngũ Hành Thần Tông giống với Thiên Cung.

Nhưng thời viễn cổ cách nay quá xa, phải đến hơn trăm tỷ năm rồi.

"Đúng vậy!"

Vạn Du Du nói: "Cụ thể năm xưa đã xảy ra chuyện gì thì nô tỳ không rõ, thậm chí phu quân của nô tỳ cũng không rõ lắm. Huynh ấy chỉ nói với nô tỳ là Ngũ Hành Thần Tông bị tiêu diệt vì nhiều tông môn tấn công tập thể. Năm xưa có năm đội người đã thoát được, nhưng thời gian dần trôi, họ phân tán nhau, bây giờ cũng không biết người ở những phân nhánh khác còn sống hay đã chết".

"Thế nên phân nhánh của các cô tu luyện Kim khí?"

"Công tử sáng suốt".

Vạn Du Du gật đầu: "Tấm bản đồ kia thật ra chỉ là bản đồ phác họa, bản gốc không biết đã lạc đi đâu rồi. Hơn nữa Kim Hà Tông chỉ sở hữu một phần năm tấm bản đồ mà thôi!"

Một phần năm?

Chẳng trách vừa nãy Trần Dương nhìn cứ thấy thiếu thiếu.

Thế chẳng phải là còn phải tìm bốn nhà còn lại mới được à?

Nghĩ mà mệt!

Nhưng suy đi nghĩ lại cũng đúng, có thể có được bảo vật như cánh cửa Chúng Diệu đúng là may mắn không để đâu cho hết.

Anh thì sở hữu đến hai cánh cửa, đúng là thần may mắn phù hộ.

Một phần năm thì một phần năm vậy, ít nhất cũng đã có tin tức về cánh cửa Chúng Diệu thứ ba rồi.

Vực Vĩnh Hằng là đất phúc, một vùng mà đã có đến ba cánh cửa Chúng Diệu. Thậm chí Trần Dương còn đang nghi ngờ, có phải năm xưa ở nơi này đã xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì không.

"Đây là mọi thứ mà nô tỳ biết".

Vạn Du Du nói được bí mật trong lòng ra thì cũng thoải mái hơn nhiều!

"Ừ, giao nguyên hồn của cô ra đây".

Trần Dương nói.

"Công tử, ngài..."

Trần Dương cười: "Cô muốn làm người của ta, hay muốn làm người chết?"

Vạn Du Du siết chặt nắm đấm nhưng chẳng bao lâu đã buông thõng.

Cô ta là người thông minh, Trần Dương thì rõ ràng thông minh hơn cô ta, quan trọng nhất là anh còn rất mạnh.

Công tử mạnh hơn Cốc Mạc Không nhiều, hơn nữa công tử bảo mình giao nguyên hồn ra thì cũng đồng nghĩa với việc mình đã giữ được mạng.

Tuy lòng bất an lắm nhưng Vạn Du Du vẫn giao ra: "Mong công tử sau này thương tiếc cho".

Cô ta xinh đẹp, nếu đàn ông khác mà nghe cô ta nói vậy thì chắc chắn đã liên tưởng vẩn vơ rồi.

Trần Dương hiểu suy nghĩ của cô ta: "Yên tâm đi, chỉ cần cô làm tốt bổn phận thì ta sẽ không bạc đãi cô đâu".

Bổn phận?

Bổn phận của thị nữ không phải là làm ấm giường sao?

Vạn Du Du thầm thở dài, hầu hạ cũng được, vẫn tốt hơn là hầu hạ cho lão già Cốc Mạc Không kia.

Luyện hóa nguyên hồn xong, Trần Dương đã nắm được sống chết của Vạn Du Du.

Có lẽ không cần phải tìm đủ bản đồ, Trần Dương có thể lợi dụng lượng số liệu lớn để phân tích!
Bình Luận (0)
Comment