“Tế chủ, muội nhất định phải cẩn thận Thập Nhất ca.”
Buổi tối, Quân Thập Tam sau khi ăn cháo uống thuốc xong, Quân Thập Nhị hâm khăn ướt giúp nàng lau tay chân, vừa nhỏ giọng dặn dò, không cho Tứ Hỷ Bát Vân đang đứng ở ngoài cửa nghe thấy.
Quân Thập Tam cúi nghiêm mặt, không tiếp lời.
“…Có.” Nàng thở dài, hỏi. “Vì sao tỷ lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì quan hệ của muội và Vô Cữu rất ái muội, thế nhưng thân là đương gia hắn lại không hề khuyên can lời nào.” Quân Thập Nhị quăng khăn ướt vào trong bồn nước, tránh nặng tìm nhẹ.
Ngoài cửa Tứ Hỷ bừng tỉnh, lập tức đi đến bên giường, tính lấy bồn nước mang đi.
“Như vậy, tỷ muốn ngăn cản ta?” Nàng không muốn theo đuổi vấn đề này. Mỗi phương diện sợ nếu truy cứu đến cùng đều sẽ có người nhảy ra ngăn cản nàng và Vô Cữu ở bên nhau.
Cho nên, nàng thà rằng im lặng, dù sao nàng đã an toàn vô sự rồi mà.
“Tóm lại một câu, đừng làm chuyện điên rồ.” Quân Thập Nhị đứng dậy, đi đến trước bàn, lấy xuống bức tranh Long Thần nàng vẽ, còn có tranh chữ treo đối diện.
Ngày hôm qua nàng phát hiện được, vốn cảm thấy bên trong ẩn dấu rất nhiều huyền cơ.
Quân Thập Tam nghe vậy, cười chua xót.
Những lời này, là lần thứ hai Thập Nhị nói với nàng, bây giờ nàng đã hiểu, nhưng không kịp nữa rồi.
“Ta…” Nói chưa xong, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng giương mắt nhìn lại, đã thấy Vô Cữu ngang nhiên đi vào, làm như nơi này là phòng của hắn. “Vô Cữu.” Nàng khẽ bật cười, lại thấy ánh mắt hắn lãnh trầm, không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ lỗi lầm hắn phạm phải thật sự không thể bù sai?
“Tự giải quyết cho tốt.” Quân Thập Nhị lạnh nhạt nói, tự động rời đi. Ra đến cửa, đi lướt qua bên người Trạm Đóa còn ghét bỏ không thèm liếc mắt nhìn.
“Vô Cữu, xảy ra chuyện gì?” Xem hắn đến gần, cũng quan sát Trạm Đóa và Tả Cận đi ở phía sau.
“Không có gì.” Xem xét vẻ mặt đầy lo lắng của nàng, hắn lại không thể phân rõ nàng xuất phát từ thật tâm hay đang diễn trò.
Trái tim hắn nhuốm một chút hắc ám, nghi hoặc cũng không ngừng lan ra. Hắn cần sự trung thành của nàng đến vuốt ve tín nhiệm của hắn.
“Có chuyện thiên đại.” Trạm Đóa khẽ cười nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Đương nhiên là chuyện lũ lụt.” Tả Cận đứng ở cửa liền nói.
“Lũ lụt?”
“Trận lũ lụt vừa qua không cướp đủ mạng người, nên lại phải thi hành một lần nữa.” Vô Cữu khẽ lẩm bẩm.
Quân Thập Tam nhíu chặt hàng mày. “Vì sao cứ phải cướp đi những sinh mạng đó?”
Câu hỏi của nàng, làm cho trái tim Vô Cữu càng thắt chặt.
“Thập Tam, chẳng lẽ nàng lại không hiểu đạo lý báo ứng chuyển vần? Có rất nhiều người đã tạo nghiệp ở kiếp trước, kiếp này đều phải trả giá đắt. Thực hiện như vậy, có lẽ nàng sẽ cảm thấy tàn nhẫn, nhưng thật ra cũng là Phật từ bi, để những người này hóa giải tội nghiệt, kiếp sau mới có thể làm lại từ đầu.” Trạm Đóa lẩm bẩm.
“Ta hiểu, nhưng mọi người vất vả lắm mới tránh được một kiếp, bây giờ lại…” Nàng hiểu rất rõ có một số việc phàm nhân không được nhúng tay, nhưng đó đều là mạng người, muốn nàng ngoan ngoãn ngồi yên làm như không thấy, chẳng phải là chuyện dễ dàng.
“Thập Tam, chuyện này vô cùng trọng đại, ngàn vạn lần nàng không được nói ra ngoài.” Vô Cữu trên cao nhìn xuống xem xét nàng, ánh mắt phức tạp khó dò.
“Ta nào có nói với ai?” Nàng không khỏi nở nụ cười.
“Nếu lần này lại làm không ổn, ngay cả ta cũng rắc rối.”
“Nghiêm trọng vậy ư?” Nàng sửng sốt.
“Đúng, cho nên nàng tuyệt đối không thể nói với bất cứ ai. Giờ tý ngày mai bắt đầu, sẽ có một trận lũ lụt đáng sợ hơn trước, toàn thành sẽ ngập.” Hắn gằn từng tiếng nói thật rõ ràng, ánh mắt nhìn nàng không chớp lấy một cái, như muốn nhìn rõ từng chi tiết cử chỉ của nàng.
“Nhanh vậy?” Không phải chỉ còn mấy canh giờ thôi sao?
“Đúng, cho nên ta phải đi rồi.”
“… Ồ.”
“Ửm?” Nàng nghi hoặc nhướng mắt, cứ cảm thấy giọng nói của hắn lộ vẻ bi thương. “Làm sao vậy?”
Vô Cữu xem xét nàng nửa ngày, nói giọng khàn khàn. “Ta phải đi rồi.”
“Ừm, vậy chàng phải cẩn thận nha.”
Mới vừa nói xong ba người nháy mắt đã biến mất, nàng mệt mỏi đổ người lên giường, muốn tự dỗ mình ngủ đi, không thèm nghĩ đến chuyện qua đêm nay sẽ có bao nhiêu người phải rời bỏ nhân thế nữa.
Nhưng không biết đã nằm bao lâu, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Bát Vân đi vào cho nàng biết, Thập Nhất ca lại thấy được Thần mộng, nàng không khỏi ngẩn người.
Làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Ban đêm, Quân Thập Nhất yêu cầu Quân gia dốc toàn lực phòng chặn lũ lụt. Quân Thập Tam vô cùng kinh ngạc, kiên quyết phản đối. Nhưng trước thái độ kiên quyết của Quân Thập Nhất, nàng không biết làm thế nào, chỉ có thể mặc hắn liên hệ khắp nơi, thậm chí còn tiếp nhận tất cả dân chúng xung quanh vào tránh trong Quân phủ.
Nhưng mà, khi đến giờ hẹn, lại không mưa không gió.
Trời quang mây tạnh, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dấu hiệu có mưa rền gió dữ, thậm chí ngay cả sông Tiền Đường cũng không có thủy triều.
Trong lúc Quân Thập Nhất còn đang kinh ngạc không thôi, Lý Thành Uy mang theo một đội binh mã đi đến Quân phủ.
“Quân gia dùng yêu ngôn dụ hoặc dân chúng, bắt hết toàn bộ cho bản hoàng tử.” Lý Thành Uy toàn thân cẩm bào, mang mặt nạ, phía sau có đến hàng trăm quan binh.
Hắn vốn nên hồi kinh, nhưng gương mặt bị thương nghiêm trọng, ngay cả đại phu cũng nói không có cách trị, làm sao hắn có thể vuốt hạ cơn giận này đây? Hiện thời đã nắm được thóp của Quân gia, làm sao hắn dễ dàng buông tha?
Chỉ trong nháy mắt, trên dưới Quân gia hỗn loạn, còn Quân Thập Nhất không biết đã trốn mất từ bao giờ.
Đợi đến khi Quân Thập Tam ở sau viện nghe tin, lập tức đuổi đến tiền viện thì, ngay vào lúc nàng bước một chân đặt xuống phiến đá trong sân trước tiền viện, còn chưa kịp nói nửa lời, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, thoáng chốc cuồng phong gào thét, rồi đổ mưa như trút nước.
Lý Thành Uy sửng sốt, trừng mắt nhìn Quân Thập Tam cũng đang cực kỳ kinh ngạc, nghiêm giọng quát to. “Người đâu, ả này là yêu nghiệt, mau bắt lại cho bản hoàng tử.”
Nói cũng khéo, ngay vào lúc Quân Thập Tam bị người bắt lại, gió mưa liền tản mác.
“Ta biết ngay ngươi là yêu nghiệt mà, bản hoàng tử mới phải rơi vào kết cục mất mặt như vậy. Hôm nay, bản hoàng tử sẽ thay trời hành đạo.” Lý Thành Uy đến gần nàng, hận không thể đem nàng bằm thây vạn đoạn.
“Ngươi mới là yêu nghiệt?” Quân Thập Nhị đã bị bắt giữ vẫn vùng vẫy quát.
“Vả miệng.” Lý Thành Uy lạnh lùng nhìn lại.
Mắt thấy thị vệ bắt giữ Quân Thập Nhị định vả miệng, Quân Thập Tam vội nói, “Dừng tay!” Nàng quay đầu nhìn quanh, mới phát hiện ngoài người của Quân gia, còn có dân chúng chạy đến Quân phủ tránh thủy họa cũng bị bắt giữ. Nàng nghiến răng nói. “Kỳ thật, ngươi chỉ muốn lấy mạng ta mà thôi, cần gì phải liên lụy người vô tội?” Nói trắng ra, hắn chính là lấy chuyện công để báo thù riêng thôi.
Có lẽ, bây giờ nàng chết đi, ngược lại là chuyện tốt nhất. Nói không chừng, kể từ nay, Vô Cữu sẽ không vì nàng mà tiếp tục phạm sai nữa.
“Rất có khí phách.” Hắn cười híp mắt, hất hàm, thị vệ lập tức hiểu ý.
Chỉ trong chốc lát, ngay giữa quảng trường trước tiền viện được dựng lên một cây cột gỗ, Quân Thập Tam bị trói vào đó, phía dưới phủ kín củi khô đã được thấm ướt dầu đốt.
“Bản hoàng tử hôm nay sẽ thiêu chết ả yêu nghiệt nhà ngươi.” Hắn sai người chuyển đến một cái ghế dựa, an vị phía trước cách cột gỗ vài thước, như muốn thưởng thức cảnh tượng nàng bị đốt cháy thành tro.
Người Quân gia và dân chúng thấy vậy, đều thầm mắng Lý Thành Uy mất hết nhân tính, dám làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy. Nhưng chỉ là giận mà không dám nói, dù sao phía trước có đến hàng trăm quan binh cùng thị vệ đang vây kín, bọn họ tay trói gà còn không chặt, nào dám xuất đầu, mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, e rằng cả một nhà già trẻ cũng đều phải đền mạng.
Quân Thập Nhị nắm chặt tay quyền, oán hận trừng mắt.
“Đốt lửa.” Lý Thành Uy hưng phấn hô, như phải tận mắt chứng kiến nàng bị thiêu cháy thành tro mới hả được cơn phẫn nộ.
Cây đuốc vừa bị ném vào trong đống củi lập tức phát ra tiếng nổ lách tách, ngọn lửa bén lấy củi khô tẩm dầu, nhanh chóng bốc cao, liếm đến làn váy trắng thuần của nàng.
“Tốt lắm!” Lý Thành Uy nhịn không được vỗ tay khen ngợi.
Quân Thập Tam nhắm mắt lại, chịu đựng nỗi đau đớn bị đốt cháy. Nhưng chợt, nàng nghe thấy tiếng mưa rơi, không khỏi mở mắt nhìn. Trước mắt lại có một cột nước rỗng ruột vây nàng vào trong.
“Vô Cữu?”
Dân chúng cùng Quân gia có mặt tại hiện trường ai cũng trừng to mắt, ngay cả Lý Thành Uy cũng sợ hãi đến mức nghẹn họng, trơ mắt nhìn trân trối.
Bầu trời đổ mưa, nhưng mưa chỉ vây quanh Quân Thập Tam, cứ vậy ôm lấy thân nàng, nhanh chóng dập tắt lửa.
“Mang thêm củi đến cho bản hoàng tử, đốt lửa!” Lý Thành Uy gào thét, bắt đầu thở dốc.
Đột nhiên, ngay trong nháy mắt này, nước mưa kia như có sinh mệnh, bắt đầu hăng hái xoay tròn, bay đi tứ phía tựa như một lưỡi dao sắc bén, chém đến đâu thân người lập tức bị cắt thành hai đoạn.
Lý Thành Uy đứng mũi chịu sào, thân bị chém thành hai, ngã xuống đất bất động.
Thoáng chốc, hiện trường vang lên tiếng kêu rên khiếp hãi, vô cùng hỗn loạn, tựa như luyện ngục nhân gian. Cùng lúc đó, cột nước vây chung quanh Quân Thập Tam cũng biến mất. Nàng nhìn thấy cảnh tượng kinh sợ ghê người đó, lắp bắp nói không nên lời.
“Thập Tam.”
Nghe được tiếng gọi của hắn, ánh mắt nàng dịu đi, nhìn thấy hắn tách khỏi dòng người hỗn loạn bước đến bên cạnh, ôm lấy nàng, giúp nàng cởi trói, ôm nàng nhảy ra khỏi cột gỗ.
“Thật tốt quá, nếu không phải Tả Cận báo cho ta biết, sẽ đến không kịp…” Hắn ôm chặt lấy nàng, thân hình thậm chí còn hơi run rẩy, như vẫn còn sợ hãi sẽ đánh mất nàng.
Nhưng Quân Thập Tam đang dẫm trên đống thây người máu thịt lẫn lộn, không thể cảm thụ được sự lo lắng của hắn, toàn thân nàng run lẩy bẩy, không thể tin được hắn lại vì nàng mà làm đến nông nỗi này…
Cho dù tội lỗi ban đầu còn có cách bổ cứu, nhưng hiện thời… Là nàng đã hại hắn chặt đứt đường lui của chính mình.
“Nàng sợ lắm đúng không?” Cảm nhận được cơn run rẩy của nàng, Vô Cữu căm tức quay đầu trừng mắt nhìn Lý Thành Uy đang nằm bất động trên đất, đá một cước vào mặt hắn. “Tư vị sống không bằng chết như thế nào? Ngươi hãy chịu đựng tình cảnh này, cho đến khi trải qua hết dương thọ của ngươi đi!”
Hắn dùng lực đá tiếp, ngay cả Quân Thập Tam cũng nghe thấy tiếng xương đầu đang vỡ vụn.
“Dừng tay, dừng tay, chàng đang làm gì vậy?” Nàng dùng tay đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn Lý Thành Uy đã máu thịt lẫn lộn, chịu đựng cơn buồn nôn, giương mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Vô Cữu. “Vì sao chàng phải làm như vậy?”
Nàng không thể lý giải!
Nàng hiểu Vô Cữu vốn không phải là kẻ tàn độc mất hết nhân tính, hắn sẽ không tàn nhẫn làm nhục người khác như thế!
“Hắn có ý đồ làm nhục nàng, hắn đáng chết!” Vô Cữu giận đến run người.
Hắn muốn giết y, không… Hắn sẽ không dễ dàng buông tha y như vậy, chịu đựng thân thể không trọn vẹn sống cho đến khi hưởng đến dương thọ, mới là kết cục thích hợp nhất dành cho y.
“Vậy còn bọn họ thì sao?” Nàng chỉ tay về hướng các thi thể la liệt trên mặt đất. “Trong đó có người của Quân gia ta, có dân chúng thành Hàng Châu, bọn họ vì sao lại đáng chết?”
“…Thành Hàng Châu vốn phải chịu lũ lụt, bọn họ phải chết!” Hắn mím môi, con ngươi đỏ sẫm co lại.
Quân Thập Tam vươn tay, hung hăng tát hắn một cái. “Ngươi mới đáng chết! Ngươi không chịu nhận sai! Ngươi đáng giận! Thượng thiên cho ngươi năng lực, đâu phải muốn ngươi lạm sát kẻ vô tội!”
Vô Cữu buồn bực trừng mắt nhìn nàng. “Ta là vì nàng…” Hắn vì ai mà phạm phải thiên luật?
Nghe đến đây, Quân Thập Tam vỡ òa, ôm mặt khóc nức nở.
Xong rồi, hết thảy đều xong rồi… Tất cả đều là lỗi của nàng, là nàng đã hủy hoại hắn!
“Thập Tam…” Thấy nàng khóc nước mắt như mưa, bao nhiêu phiền não tức giận đều biến mất không thấy, Vô Cữu bắt đầu luống cuống tay chân.
Hắn biết, Thập Tam không phản bội hắn, bởi vì kẻ bôn ba bên ngoài thông cáo chuyện lũ lụt trước sau đều là Quân Thập Nhất, điều này cho thấy ngay từ đầu chính là do y tác loạn.
Xác định tin tức này, hắn khẩn cấp tìm gặp nàng, không ngờ lại bắt gặp cảnh Lý Thành Uy muốn thiêu sống nàng… Hắn làm sao có thể giữ bình tĩnh?
“Ta sai rồi…” Nàng khóc như muốn đứt từng khúc ruột.
Nàng quá sai rồi. Bởi vì sự ích kỷ của nàng, nàng đã hủy hoại Vô Cữu, nàng bắt hắn phải chịu phạt… Hiện tại, nàng làm thế nào để bảo vệ hắn đây?
“Thập Tam?” Hắn không hiểu, nâng mặt nàng lên.
“Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Nàng chỉ muốn thương hắn, vất vả lắm mới có thể yêu nhau, vì sao lại dẫn dắt hắn đi vào con đường hủy diệt?
“Nàng nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ cách.”
Mùi hôi thối của máu thịt càng lúc càng bốc lên, ánh mắt ôn nhu của hắn càng bức nước mắt nàng lăn dài không dứt.
“Hay là, ta tìm Tả Cẩn và Trạm Đóa đến cùng nhau tìm cách.” Hắn nói, chỉ muốn trấn an nàng.
Nàng vừa muốn mở miệng, thoáng nhìn thấy trên bầu trời hiện lên một tia điện lôi màu tím, trái tim lập tức run lên. Nàng không chút nghĩ ngợi, dắt hắn chạy thẳng vào đại sảnh, chạy một mạch theo hành lang dài đến Tử Vi Các.
“Chàng cứ ở tạm trong này, không được ra ngoài.”
“Nàng muốn đi đâu?” Vô Cũng không hiểu.
“Ta trở về phòng tìm đồ.” Nàng đi lấy sách cổ, có lẽ trong đó sẽ ghi lại biện pháp tránh thoát được sự đuổi giết của tru lôi.
“Chàng cứ ở đây chờ ta, ngàn vạn lần đừng ra ngoài.”
Nàng bước ra khỏi phòng, bày kết giới khắp tứ phía xung quanh khách phòng, cầu mong tru lôi không đánh xuyên vào được.
“Thập Tam!”
“Không được ra ngoài.”
Nàng không biết Tả Cận cùng Trạm Đóa rốt cuộc có thể giúp hắn hay không, nhưng trước mắt, nàng phải đảm bảo sự an toàn của hắn.
Nhìn bóng hình nàng vội vàng rời đi, Vô Cữu lặng lẽ nhắm mắt.
Phản ứng của nàng rất cổ quái, hình như đang dấu gạt hắn điều gì.
Quân Thập Tam trở lại phòng, tìm kiếm sách cổ trên giá sách. Đột nhiên nghe được tiếng động phía sau, nàng theo trực giác quay đầu lại, kinh ngạc khi người đến lại là…
“Thập Nhất ca…”
“Bên ngoài…”
Nàng vốn tưởng hắn đã bị cảnh tượng máu chảy thành sông bên ngoài dọa sợ, nhưng cẩn thận nhìn kỹ ánh mắt hắn, ngược lại giống như hắn đã đánh mất điều quan trọng gì đó hơn.
“Chuyện đó là do ai làm? Chẳng lẽ ngươi không biết người bị chết là Ngũ hoàng tử, không… Hắn không chết, cho dù đã bị phân thây hắn cũng chưa chết… Ngươi có biết, vì chuyện này cả nhà Quân gia sẽ bị xử trảm?” Hắn quát to.
“Thập Nhất ca…” Thần sắc hắn mê loạn, khiến nàng kinh sợ không ngừng lui về sau.
“Vì sao lại biến thành như vậy? Không đảm đương nổi Tế chủ, ta lui về sau chỉ cầu làm một đương gia. Tất cả mọi chuyện ta làm đều vì Quân gia, nhưng tại sao đến cuối cùng, ta lại phải vì gia đình này mà chết chứ?” Hắn gào thét, từng bước tiến lại gần.
Quân Thập Tam lui đến mức áp lưng trên giá sách, bối rối nhìn hắn không biết làm sao.
“Ngươi nói xem, vì sao lần này lũ lụt lại không xảy ra?” Hắn nheo mắt trừng nàng, làm như hận nàng đến tận xương, dường như sự tồn tại của nàng đã hủy hoại tất cả hy vọng của hắn.
Nàng thật sự không hiểu. “Ta không biết…” Ngay cả nàng cũng cảm thấy sự tình khác thường, nhưng vào giờ khắc này, mọi chuyện đều không có gì quan trọng hơn việc giúp Vô Cữu tránh được thiên kiếp.
“Ta rõ ràng đã nghe thấy Vô Cữu nói như vậy, vì sao lũ lụt lại không xảy ra?” Hắn tiến thêm một bước, kéo lấy cổ tay nàng.
Nàng mở to hai mắt, bừng tỉnh đại ngộ. “Ngươi… ngươi đã dùng thuật để nghe lén, căn bản không phải có được Thần mộng!”
Thì ra hắn cố ý giả bộ không biết thân phận của Vô Cữu, thì ra cái gì hắn cũng đều đã biết cả rồi.
“Đúng, không sai! Ta làm vậy có gì không đúng chứ? Chẳng phải tất cả việc ta làm đều là vì dân chúng sao?” Quái là, lần trước cũng đều do ta xử lý, kết quả người được cảm tạ rốt cuộc lại là ngươi.
“Bước ngoặc lần này, ngươi tránh được một kiếp, lại khiến cho nhiều người vì ngươi mà chết. Bọn họ đều do Vô Cữu giết hại, đúng hay không? Hắn tự cho mình đang giúp ngươi, lại không biết khi hắn làm như vậy, sẽ khiến Quân gia bị diệt tộc! Bắt toàn bộ tộc nhân phải đền mạng, vì sao kẻ chết tiệt như ngươi lại không chết?”
Quân Thập Tam ngớ ra, trong lòng cuồng chiến. “Ta…”
“Bà nội xem trọng ngươi nhất, có ngờ được ngươi sẽ là tội nhân lớn nhất của Quân gia!” Quân Thập Nhất đột nhiên phẫn hận mà gào thét. “Rõ ràng ta mới xứng là Tế chủ Quân gia, vì sao có Thập Nhị, lại còn có ngươi? Thập Nhị đáng chết, ngươi lại càng đáng chết!”
Nàng cắn môi, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.
Kỳ thật, nàng biết cả. Lúc ở trong phủ, nàng đã phát hiện có người muốn hạ độc Thập Nhị tỷ, nhưng Nhị tỷ bởi vì lo cho nàng nên mới tặng chén canh gừng đó cho nàng… Lục Thái thú không có hiềm nghi, là vì, nàng có thể thấy được bản tính của hắn.
Một khi đã như vậy, hung thủ chỉ có thể … là hắn.
Nàng không muốn gặp kết quả như vậy, không muốn biết hắn lại độc ác muốn giết mình đến thế.
Thập Nhị tỷ vô tình kiệm lời, là do không biết cách biểu đạt. Thập Nhất ca mạnh vì gạo bạo vì tiền, cũng là kẻ thâm trầm đa đoan… Nàng biết, nàng có thể cảm giác được, chỉ là lựa chọn làm như không biết.
“Cho nên… Ngươi chết đi, được không?” Hắn nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cây chủy thủ. “Chuyện này chẳng phải đương nhiên sao? Thân là Quân gia Tế chủ, ngươi vốn nên gánh vác vận mệnh bảo vệ tộc nhân.”
Quân Thập Tam nuốt nước mắt nhìn ánh mắt hỗn loạn của hắn, dường như đã sớm mất đi lý trí.
Hắn nói rất đúng, nàng thật sự đáng chết. Nàng chẳng những hủy hoại Vô Cữu, còn liên lụy cả Quân gia… Nhưng mà, bây giờ nàng chưa thể chết được, bởi vì nàng còn phải cứu Vô Cữu trước!
“Không được, hiện tại nếu ta chết, Quân gia sẽ thật sự bị hủy.” Nàng cố gắng lựa lời để trấn an hắn.
Nàng không thể chết được, nàng muốn cứu Vô Cữu, cùng hắn đền bù tội nghiệt. Chỉ cần có thể ở cùng hắn, nàng rơi vào kết cục thế nào cũng không sao cả.
Một kiếp này, nàng đã phải dùng cả mấy trăm năm để đánh đổi, nàng không thể dễ dàng buông bỏ được.
Nhưng nàng lại không biết Vô Cữu chỉ vì lo lắng cho nàng mà tìm đến, nghe thấy cuộc đối thoại giữa nàng và Quân Thập Nhất, hắn dừng chân tại cửa.
“Ngươi dùng cái gì để cứu?”
“Dùng Vô Cữu để cứu.”
Lời nói vô tình đó khiến Vô Cữu ngẩn người, máu nóng toàn thân chỉ trong nháy mắt muốn đóng băng.
“Cứu thế nào?”
“Dùng đến Long Thần Lệ.” Nàng thuận thế trả lời.
Quân Thập Nhất không khỏi ngớ ra, nhìn thẳng nàng. “Thời gian trước, ta bắt đầu cảm thấy ngươi thay đổi, thì ra… Ngươi đang tính kế hắn, ngươi không phải thật sự thương hắn… Cho nên, vì muốn hắn tin tưởng ngươi, ngươi không tiếc hiến dâng sự trong sạch của mình?”
“Chuyện mang long tử đã nằm trong kế hoạch, việc cấp bách là phải giữ Vô Cữu ở lại, trấn an phủ. Chỉ cần từ chỗ hắn lấy được Long Thần lệ, dâng lên hoàng thượng để giải trừ tội lỗi của Quân gia. Chờ ta hạ sinh Long tử rồi, sợ gì không có vô số Long Thần Lệ?” Vì đã mang danh lừa gạt, Quân Thập Tam càng buông lời dụ dỗ.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ. “Cho nên… Vừa rồi ngươi mới giam hắn trong kết giới.”
Đến trước cửa phòng nàng, hắn phát hiện nàng thiết hạ kết giới ngoài khách phòng, vốn dĩ không hiểu được dụng ý của nàng. Bây giờ mới biết, người bị nhốt bên trong là Vô Cữu.
Năng lực này khiến hắn kinh ngạc, chưa từng nghĩ tới ngay cả Long thần cũng có thể bị nàng vây khốn.
“Giam hắn trong kết giới, ta mới có thể nắm giữ hắn triệt để. Dù sao, hắn giết nhiều người như vậy, ắt sẽ bị trời trừng phạt. Nhưng cho dù ông trời muốn phạt hắn, cũng phải đợi ta sinh hạ Long tử đã.”
Quân Thập Nhất nghe vậy vô cùng sửng sốt, nằm mơ cũng không nghĩ Quân Thập Tam vốn hồn nhiên lương thiện lại có tâm kế đáng sợ như thế.
“Một khi hạ sinh Long tử, từ nay về sau, Quân gia chính là hậu duệ của Long tộc, Quân gia vĩnh viễn ở thế bất bại. Cho dù ngày nào đó Long thần không thể hạ phàm, chúng ta đã có Long tử, tức là có được lực lượng thay đổi tất cả thế cục.”
Nàng ăn nói hùng hồn, lại không biết Vô Cữu nghe được cảm giác câu liệt thế nào, thống khổ ra sao, nào khác gì đưa hắn đi lăng trì đâu.
“Ta thì có lợi ích gì?”
“Đương nhiên là có, Quân gia cần Thập Nhất ca ra tay đả thông quan lộ. Từ nay về sau, còn ai dám không nhìn sắc mặt của Thập Nhất ca mà làm việc?”
Quân Thập Nhất nghe đến đó, trước mắt dường như xuất hiện cảnh tượng bách quan cúi đầu trước mặt, không khỏi cất giọng cười to, cũng thu hồi chủy thủ. “Được, chúng ta quyết định như vậy. Ta đi tìm Thái thú đại nhân nhờ ông ta nghĩ cách che giấu chuyện xảy ra trong phủ.”
“Được.” Nhìn theo hắn đi về phía cửa phòng, nàng len lén nhẹ nhàng thở ra. Nhưng ngay khi hắn vừa mở cửa, một luồng khí kình mãnh liệt từ bên ngoài phóng tới khiến thân thể hắn bổ nhào về sau, máu tươi bắn tung tóe, văng cả lên quần áo nàng.
Trừng to mắt, nàng còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình huống, cổ họng đã bị ai đó siết chặt.
Nàng đau đến nỗi nhăn nhó mặt mày, khó khăn lắm mới mở mắt ra nhìn, không khỏi ngớ ra. “Vô… Cữu… Sao chàng lại ra được đây…” Rõ ràng nàng đã bày kết giới, hắn nếu muốn thoát ra, bản thân ắt đã phải chịu thương tổn.
“Vì sao?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói thâm trầm đanh thép khiến người ta không rét mà run.
Nàng muốn mở miệng, cổ họng lại càng bị siết chặt.
“Vì sao lại đối xử với ta như vậy?” Hắn hỏi lại, càng áp đến gần. “Ngươi tưởng rằng đã vây khốn được ta, cho nên không hề cố kỵ nói thẳng hết kế hoạch? Cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không phát hiện?” Nếu không phải vì hắn nghe thấy tiếng kinh hô của nàng, kiên quyết thoát khỏi kết giới, thì đến bây giờ hắn vẫn chỉ là một con lừa ngu muội.
Hắn nhớ lại những thay đổi của nàng, sau khi ở trong thuyền hoa, đầu tiên là nàng bày tỏ tình yêu, rồi sau đó lại mạnh mẽ cự tuyệt hắn. Nhưng sau khi Lý Thành Uy có ý khinh bạc nàng, nàng chủ động cầu hợp… Tất cả bởi vì nàng ham muốn năng lực của hắn sao?
Đưa hắn vào kết giới, chỉ vì muốn giữ hắn trở thành quân cờ… Hắn chung quy chính là một quân cờ của nàng thôi ư?
Quân Thập Tam lúc này mới hiểu, hắn đã nghe hết cuộc đối thoại giữa nàng và Quân Thập Nhất, hắn hiểu lầm nàng rồi.
“Nói đến cùng, ngươi thuận theo ta, chỉ vì Long tử? Cho nên, ngươi căn bản không thèm để ý đến ta vì cứu ngươi mà làm ngập địa phủ sẽ rước lấy hậu quả gì?” Hắn cười, cười đến nỗi đầu vai rung động, nhưng con ngươi đỏ sẫm lại đong đầy lệ nóng. “Vì sao phải đối xử với ta như vậy? Chẳng lẽ ta làm tất cả vì ngươi, còn chưa đủ khiến ngươi cảm động?”
Hóa ra những gì Tả Cận nói đều đúng cả… Một vu nữ mang thần cách làm sao có thể động tình?
Nàng không biết yêu, nàng không hiểu tình yêu, bằng không nàng sẽ không nhẫn tâm với hắn như vậy!
Quân Thập Tam lắc lắc đầu, muốn giải thích, nhưng cổ họng lại đau đến mức muốn chảy máu, nhưng dù thế nào cũng không thể so sánh với nỗi đau trong tim nàng.
Không phải, không phải, nàng không thể không nói dối, đó chỉ là kế hoãn binh để lừa gạt Thập Nhất ca cho nàng cơ hội, hãy để nàng giải thích! Nàng hò hét trong lòng.
Nhưng hắn đã giận đến phát cuồng, nhìn không thấy được chân thành trong đáy mắt nàng, càng không nghe được tiếng lòng nàng đang kêu gọi.
“Trong mắt ngươi chỉ có Quân gia, chưa từng có ta… Ta không thể so bằng dân chúng thế gian sao?” Vô Cữu cười tự giễu, càng lúc càng cuồng dã.
“Bảy trăm năm trước như thế, bảy trăm năm sau vẫn như thế, ta chỉ muốn chiếm lấy một vị trí nhỏ nhoi trong trái tim nàng, còn nàng, ngay cả một chút vị trí cũng không nguyện cho ta?”
Hắn áp chế càng mạnh, móng tay cơ hồ muốn cắt đứt xương gáy của nàng.
Giờ phút này, hắn thật sự chỉ muốn giết nàng, hắn thật sự hận nàng, hận sự vô tình của nàng, hận nàng đến tận bây giờ vẫn chỉ đang lợi dụng hắn.
Đặt tên lập ước, nàng giam cầm hắn trong tận cùng chờ đợi, khóa nhốt hắn trong thứ tình yêu như có như không, khiến hắn không thể đi, khiến trái tim hắn chỉ nhớ nhung một mình nàng.
Trên Tam sinh thạch hắn đã khắc đầy kỷ niệm kiếp trước của bọn họ, chờ đợi kiếp sau gặp lại, Tam sinh thạch sẽ dẫn dắt bọn họ nhớ lại những hồi ức đó mà đến được với nhau.
Bảy trăm năm, hết ngày này đến ngày khác đều chỉ là chờ đợi.
Đợi được rồi, cho rằng yêu nhau, không ngờ lại là phản bội….
“Là ngươi đã phụ ta…” Hắn gằn giọng.
Hắn yêu nàng, yêu đến cam tâm chịu trói buộc, giữ vững lời thề mà chờ đợi. Nhưng nàng lại lựa chọn cách tàn nhẫn nhất để lợi dụng hắn.
Nàng không yêu hắn… Không yêu hắn… Nhưng hắn lại quá ngốc, cứ vui vẻ ở trong vòng vây hãm của nàng, chờ đợi suốt bảy trăm năm.
Quân Thập Tam mấp máy môi, muốn nói, khóe môi lại chỉ tràn ra được máu tươi.
Không phải, hãy cho nàng cơ hội giải thích, hãy nghe nàng giải thích!
“Nếu ngươi không thể yêu ta, vì sao phải nói cho ta biết, giữa chúng ta có lời thề tình kiếp tam sinh? Vì sao làm ta phải chờ mong? Vì sao còn bắt ta chờ đợi? Ngươi có biết rằng ta đã trải qua bảy trăm năm ròng rã kia như thế nào không? Chỉ vì một câu nói của ngươi, cho nên ta chờ, bởi vì ta cảm thấy đáng. Chỉ cần có thể gặp lại ngươi, ngàn năm ta cũng có thể chờ, nhưng mà…” Nàng phụ hắn, phản bội hắn!
Khóe môi nàng không ngừng tràn ra máu tươi, hai mắt hắn đẫm lệ mơ hồ. Hắn cười, nhưng nụ cười của hắn lại vô cùng vặn vẹo, trống rỗng.
“Thập Tam, ta không đợi nữa.” Hắn lẩm bẩm, hôn lên môi nàng, bỗng chạm phải huyết vị tanh mặn, một giọt lệ hoảng hốt rơi xuống mặt nàng, nháy mắt lại như rót vào khoảng không.
Nàng muốn mở miệng, nhưng trong miệng cũng không ngừng thổ huyết. “Đừng…”
Nàng còn chưa nói cho hắn biết, lúc nàng ở trong Tam sinh thạch đã thấy được khúc mắc giữa hai người, còn chưa nói cho hắn biết, thay hắn đặt tên, đó là xuất phát từ sự ích kỷ của nàng, chỉ vì để hắn yêu nàng… Nàng còn muốn nói với hắn, vây hắn ở Hàng Châu, chỉ vì muốn chắc chắn rằng hai người sẽ có cơ hội gặp lại… Nàng còn chưa nói, vì muốn cùng hắn kết duyên, nàng phải trả giá bằng việc không ngừng luân hồi, chịu cảnh thê lương cô tử.
Nàng còn chưa nói cho hắn biết, nàng yêu hắn, yêu đến mức nguyện ý kiếp kiếp luân hồi, sinh sôi chịu khổ, chỉ cầu một phần tình duyên. Bây giờ hắn đang ở trước mặt nàng, nhưng hắn lại không cảm nhận được tình yêu của nàng.
Hắn không nhìn thấy…
“Giọt lệ này, chứa đựng tình cảm của ta, từ nay về sau, ta sẽ không rơi lệ nữa.” Hắn cười nhìn nàng, vô cùng bi phẫn, bức bách chính mình ra quyết định. “Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai. Đã không thể yêu nhau, chúng ta không cần trói buộc đối phương nữa.”
Nước mắt tràn đầy trong hốc mắt nàng, từng từ từng chữ hắn nói ra tựa như lưỡi dao, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim nàng.
“Bảy trăm năm, đủ rồi… Ta không đợi nữa…Thứ gì không thuộc về mình, ta không muốn cưỡng cầu…” Hắn lấy xuống ngạch cô chưa từng rời khỏi mình một khắc, quăng xuống đất, buông nàng ra, xoay người bước đi.
Hắn thà mất đi thần cách, bị biếm hạ phàm, khiến hắn lãng quên bảy trăm năm tham giận dữ si dây dưa không dứt này cũng tốt, rốt cuộc có thể giải trừ trói buộc suốt bảy trăm năm qua.
Hắn không muốn yêu, không muốn yêu nữa… Tình yêu làm đau lòng người, rất hao tổn tinh thần…
“Vô… Cữu…” Quân Thập Tam nằm sấp trên đất, cầm chặt lấy ngạch cô hắn bỏ lại, phát ra tiếng gào thét tựa như đỗ quyên khấp huyết.
Đừng đi! Hãy nghe nàng giải thích, nghe nàng nói…
Không phải, không phải như vậy…
Nàng giãy dụa, đột nhiên nhớ tới…
Không được, bên ngoài có tru lôi!
Nhớ ra chuyện này, nàng sống chết bò dậy, lê thân đi tới cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng hắn, nàng hô. “Vô Cữu … Tru lôi…”
Bầu trời hiện lên tử điện chói mắt, ánh điện bạo liệt như lôi đình vạn quân đánh xuống, chém ngang qua cổ hắn, chớp mắt, bay đầu.
“Không!” Nàng hét lên, phóng người về phía trước, quỳ sụp xuống ôm lấy thi thể đứt đoạn của hắn. Nàng há miệng tự cắn đầu ngón tay một cái, trong miệng lẩm bẩm, dòng máu loãng bỗng chốc hóa thành một sợi tơ đỏ, không ngừng quấn quít lấy những đường gân máu trên phần gáy đã bị đứt lìa của hắn, như muốn cẩn thận thêu khâu.
Đột nhiên, bầu trời bất chợt đổ mưa lớn, muốn tẩy trôi tất cả những sợi máu nàng đang vất vả thêu vá.
“Vô Cữu, Vô Cữu…” Nàng hung hăng cắn đứt mười đầu ngón tay mình, lấy máu kết sợi, lại không ngừng thêu vá. Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị nước mưa tẩy sạch, nàng ngửa đầu nhìn trời.
“Ngươi còn muốn ta phải thế nào? Ngươi lừa ta! Bắt Vô Cữu phải sống một mình chờ đợi bảy trăm năm! Khiến cho sổ mệnh ban đầu đều sai hết rồi! Không nên như vậy…. Ta sẽ không cho phép… Ta muốn cứu hắn, ai cũng không thể ngăn cản ta.”
Nàng tự cắt cổ tay, lấy máu phủ lên phần thi thể bị đứt đoạn của hắn, kết ấn, lại xoay người trở về phòng lấy pho tượng đất để trên giá sách, di chuyển hồn phách của hắn vào trong đó.
Lát sau, tượng đất cũng gãy cổ, cứ như ông trời cố tình phá hoại tất cả những biện pháp nàng cố gắng vắt óc nghĩ ra vậy, hết lần này đến lần khác…
Đột nhiên, nàng cất giọng hát vang. Tiếng hát cao vút không giống như tiếng người, thê thảm ai oái, thoáng chốc núi dời đất lở, nước sông cuồn cuộn.
Mưa như bão táp, cuồng phong gào thét, xé toạc đại địa.
Quân Thập Nhị không biết từ đâu chạy đến, gấp gáp bịt miệng nàng lại. “Không được hát, Thập Tam, không thể hát!”
Đây là bài hát nguyền rủa được tương truyền qua nhiều thế hệ, cô chưa từng nghe qua, nhưng không có dũng khí lãng quên, chỉ sợ sẽ mang đến điềm xấu.
Cô dẫn dắt mọi người trốn đến phòng chứa củi ở Bắc viện, mãi đến khi nghe thấy bài hát nguyền rủa này mới chạy đi, theo tiếng mà tìm được Thập Tam.
“Tế chủ…” Đi theo Quân Thập Nhị chạy đến còn có mấy người Quân gia, Bát Vân cũng ở trong đó, đang nhìn nàng mà lệ rơi đầy mặt.
“Vì sao không thể hát? Ông trời không cho ta cứu hắn, ta sẽ hủy thiên diệt địa, ta muốn ông trời tới gặp ta!” Nói xong, nàng lại tiếp tục hát.
Quân Thập Nhị càng dùng sức bịt chặt miệng nàng lại, gào thét. “Người đâu, mang dây vải đến cho ta!”
Sau một trận hỗn loạn, Quân Thập Tam bị trói gô lại kéo vào trong phòng, miệng bị nhét vải bố không cho phát ra âm thanh. Nhưng mỗi khi vải bố bị nước miếng tẩm ướt, thoát ra một chút khe hở, nàng lại bắt đầu hát. Sau vài lần như vậy, Quân Thập Nhị không thể không nén lòng hạ quyết tâm.
“Phó tế, Bát Vân dập đầu van người, đừng hạ độc câm Tế chủ, xin đừng…” Bát Vân quỳ gối trước mặt cô, liều mạng cầu xin.
“Không phải ta muốn làm như vậy, mà là muội ấy cứ luôn hát khúc ca nguyền rủa đó, sẽ khiến tất cả bị hủy diệt…” Đứng ở ngoài phòng Quân Thập Tam, Quân Thập Nhị nâng chén canh độc vừa mới sắc xong, lòng ngổn ngang trăm mối. “Là muội không nên động tình, muội không nên động tình… Ta đã nói rồi, ta đã cảnh cáo muội.”
“Nhưng mà…”
Quân Thập Nhị không còn đường lui. Lục Kính Hòa truy tra huyết án xảy ra ở Quân gia, nếu muốn bảo vệ Quân gia sẽ phải tìm một kẻ nào đó gánh tội thay. Nhưng hôm nay, Thập Nhất ca đã chết, Thập Tam thần trí bất minh… Còn ai có thể ra mặt?
Chỉ có một mình cô…
Nhưng trước khi cô chết, trước hết phải xử trí Thập Tam cho tốt.
Đẩy cửa ra, cô đi đến bên giường liền thấy Quân Thập Tam ngước mắt, hai mắt đã chảy ra huyết lệ.
“Thập Tam…” Cô gọi, vươn tay gỡ bỏ vải bố tắc ở trong miệng nàng.
“Thập Nhị tỷ? Tỷ đem ta trở về phòng tối ư?”
Cô ngẩn ra, nhìn bầu trời quang sáng bên ngoài rồi lại nhìn nàng, chỉ thấy hai mắt nàng chớp cũng không chớp, dường như đã không nhìn thấy gì nữa rồi.
Bát Vân rơi lệ, che miệng, không dám để nàng nghe thấy.
“Phải, ta đã đưa muội trở vào phòng tối, ai bảo muội không nghe lời.” Cô nghe thấy bản thân tự nói.
Mắt của Thập Tam… Mù rồi, mà hiện tại, cô lại phải hạ quyết tâm ra tay độc ác, cướp đi âm thanh của nàng.
“Không sao, nhưng tỷ có thể trả lại ta tượng đất không? Ta phải tìm cách đắp vá cổ lại…”
Thân hình kia chính là nguyên thần của Vô Cữu, chỉ cần vá đầu vào cổ cho tốt, là hắn có thể sống lại.
“Được, muội uống chén thuốc này trước đi.” Quân Thập Nhị ôm nàng ngồi dậy, đưa chén canh độc vào tay nàng.
Bát Vân không ngừng lắc đầu, cầu xin Quân Thập Nhị.
Quân Thập Nhị cố nén nước mắt, cô cũng muốn dừng tay, nhưng không thể. Vì dân chúng thiên hạ, cô phải tàn nhẫn, dù thế nào cũng phải tàn nhẫn.
Quân Thập Tam cúi mắt xuống, toàn thân tiều tùy không ra dáng người, tiều tụy đến mức khiến người ta kinh hãi, một chút phong thái ngày xưa cũng không còn.
“Thập Nhị, ta thật sự cứu được hắn sao?”
“Đừng nói nữa, mau uống đi.” Thấy nàng lại bắt đầu kích động, Quân Thập Nhị một tay bưng chén canh độc, một tay nâng đỡ cổ nàng.
“Thập Nhị, ta phải làm sao mới có thể nhìn thấy hắn? Kiếp sau có được không? Nhưng kiếp sau là bao lâu? Ngay cả một ngày ta cũng không chờ nổi nữa, hắn làm sao có thể vì ta mà chờ đợi bảy trăm năm? Bảy trăm năm đó…. Thập Nhị, ta phụ bạc hắn, ta tổn thương hắn, là ta… Hại hắn cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hủy hoại cả rồi…”
“Bát Vân!” Quân Thập Nhị sắp không giữ được nàng, vội vàng hét to.
Bát Vân tiến lên phía trước, lệ đã rơi đầy mặt. “Phó tế, đừng mà…” Cô không đành lòng nhìn Tế chủ đã mất đi hai mắt nay còn phải mất luôn giọng nói.
“Xin đừng làm khó Tế chủ nữa. Tất cả hãy để ta gánh lấy, hủy mặt của ta, sau đó giết ta đi, để ta giả làm Tế chủ, giao nạp cho Thái Thú!”
“Mau!” Quân Thập Nhị thúc giục, “Kẻ đáng chết chỉ một mình ta là đủ, ngươi phải ở lại chăm sóc Thập Tam cho tốt!”
Bát Vân nước mắt như mưa, tiến lên phía trước bắt lấy hai tay Quân Thập Tam.
Ngay lúc Quân Thập Tam lại bắt đầu mở miệng cất lên bài ca nguyền rủa, Quân Thập Nhị cầm chén canh độc đổ vào miệng nàng. Mỗi lần một ngụm đổ vào lại trào ra một ngụm máu tươi, nhìn thấy mà ghê người. Nhưng cô không dám ngừng lại, tiếp tục đổ, mãi cho đến khi máu loãng pha lẫn màu đen độc ướt đẫm áo trắng của nàng.
Quân Thập Tam phát cuồng bắt đầu gào thét, lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, khóc đến mức mặt tràn đầy huyết lệ. Trong bóng tối, nàng không còn nhìn thấy gì nữa rồi.
“Tế chủ!” Bát Vân ôm chặt nàng vào lòng.
Nàng vẫn không ngừng giãy dụa. Nàng vươn dài tay, lại không có ai nắm giữ. Mặc kệ nàng khóc loạn thế nào, cũng không có ai đến xoa xoa đầu nàng, không còn ai…
Vô Cữu…
Quân Thập Nhị ngồi xổm bên giường, hai tay che mặt, thất thanh khóc rống.
Vì sao lại ra nông nỗi này?
Nếu làm người Quân gia mà phải thống khổ như vậy, kiếp sau cô không muốn làm người Quân gia nữa…
Về sau, Quân Thập Nhị lấy bức họa do Quân Thập Tam vẽ, sai tộc nhân lập miếu Long Thần, cung phụng hương khói.
Lập chùa miếu là vì cứu tộc nhân, để Thập Tam có thể tiếp tục sinh tồn, cô cũng khẳng khái hoàn thành trách nhiệm.
Nhưng mà, việc này, Quân Thập Tam đều không hay biết.
Nàng về ở trong phòng tối.
“Tế chủ, đến giờ cơm rồi.” Bát Vân theo hầu bên cạnh.
Quân Thập Tam mù lòa, lại câm, há mồn ăn cơm Bát Vân đút cho, vừa dùng ngón tay viết trên mặt đất – Tỷ tỷ, kiếp sau đến lượt ta chăm sóc cho tỷ.
Bát Vân cười buồn bã, nước mắt lại chảy dài. “Được… Kiếp sau đổi lại muội chăm sóc ta, còn khổ nạn buồn đau của muội cứ để cho ta… Kiếp sau, mặc kệ muội ở đâu, ta nhất định đều sẽ bảo vệ muội.” Nếu còn có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không sống vô dụng như thế này nữa, ngay cả năng lực để bảo vệ nàng cũng không có, thậm chí còn hại nàng.
Nghe vậy, Quân Thập Tam tựa vào vai cô làm nũng, ngón tay viết trên đất – Thập Nhị tỷ tỷ đâu?
“Phó tế bộn bề nhiều việc … Gần đây có nạn hạn hán…” Bát Vân nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai bên hàm.
Cảm giác được ẩm ướt thấm lên gò má, Quân Thập Tam nghi hoặc xoa mặt cô.
“Ta không sao, chỉ nóng chút thôi…”
Lau nước mắt, Bát Vân thầm hoảng. Làm sao bây giờ? Người Quân gia xưa nay đều sống không thọ, nếu cô mất rồi, ai sẽ chăm sóc cho Tế chủ?
Quân Thập Tam không biết lo lắng của cô. Mãi cho đến một ngày nọ, nàng không nghe thấy âm thanh của Bát Vân nữa. Nàng cắn đầu ngón tay, dùng máu viết trên đất, vẫn không thấy ai trả lời.
Cuối cùng, không còn ai bước vào trong phòng tối nữa.
Trong phòng tối, chỉ còn ngạch cô Vô Cữu bỏ lại và pho tượng đất làm bạn với nàng. Nàng vẫn không từ bỏ, ngày ngày đêm đêm dùng máu kết ấn, dùng máu thêu vá, mãi cho đến một ngày nàng hưởng đủ dương thọ, pho tượng đất mới từ trong tay nàng rơi xuống….
*****HẾT QUYỂN THƯỢNG *****PS: Xin lỗi mọi người vì đã edit một truyện thê thảm ngược tâm thế này, chỉ vì ham chơi muốn thử 1 thể loại mới, hic. Rất mong mọi người đọc xong sẽ cảm thấy tình yêu mà mình đang có thật sự rất đáng trân trọng, cảm thấy cuộc sống của mình thật sự đang rất hạnh phúc. Chúc mọi người luôn vui vẻ, love you all!