Long Thần Lệ

Chương 19

Hỷ Thước nghe vậy liền gia tăng thiện cảm đối với nàng. “Hóa ra là vậy, ta hiểu lầm cô, thành thật xin lỗi.”

“Tại ta chưa nói.” Nàng vốn đang lơ đãng, bèn nhìn thẳng Hỷ Thước nói. “Cô đối đãi với ta rất tốt, giống như tỷ tỷ vậy, càng làm cho ta nhớ đến đường tỷ của mình.”

“Yên tâm, Thừa Hoan nhất định tranh thủ đến hội hợp với Hầu gia trước, nên mới chưa hồi phủ báo cho cô biết tình hình của đường tỷ. Tất cả đều sẽ ổn cả thôi.”

“Ừm.”

“Ta đang nghĩ, hay là đón đường tỷ của cô về đây luôn, sẵn tiện có thể chiếu cố lẫn nhau.”

“Nhưng mà… làm vậy chẳng phải rất kỳ lạ ư? Ta và đường tỷ nhiều nhất cũng chỉ cứu Hầu gia một lần.”

“Hả?” Hỷ Thước ngước mắt, quan sát thật kỹ phản ứng của nàng. Kết luận chủ tử căn bản vẫn chưa bày tỏ điều gì, bèn nghĩ, đợi chủ tử về không thể không nhắc nhở việc này. “Mặc kệ thế nào, trước mắt cô cứ đợi ở đây đi. Cũng đã trễ rồi, nghỉ ngơi sớm thôi.”

“Ừm.” Nàng gật gật đầu, lên giường nằm.

Hỷ Thước vén chăn cho nàng xong mới rời khỏi phòng.

Quân Thập Thiện nằm trên giường nhưng không buồn ngủ chút nào. Nàng lo lắng trễ như vậy rồi mà hắn vẫn chưa về, có phải là vì đã gặp chuyện gì bất trắc rồi không? Dù sao, ở Thiên Trúc sơn hắn cũng đã từng bị ám toán…

“Thập Thiện.”

Tiếng gọi quen thuộc khiến nàng lập tức mở choàng mắt. Thoáng nhìn thấy bên giường lờ mờ có bóng người liền ngước mắt nhìn lên. Quả thật nhìn thấy hắn đang đứng bên giường, nàng vội vã vung chăn ngồi dậy.

“Ngươi đã về.” Nàng cười duyên, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng thân thiết như vậy.

“Đúng vậy.” Hắn cười vô cùng dịu dàng, lấy tay khẽ vuốt tóc nàng.

“Đừng chạm vào, sẽ rối, búi tóc này hôm nay Hỷ Thước mới làm giúp ta đó…” Cúi xuống, cảm thấy hôm nay hắn dịu dàng đến bất ngờ, nàng nhịn không được bèn hỏi. “Trông có đẹp không?”

Sợi tóc của nàng rất mảnh, Hỷ Thước phải bới chải thật lâu mới hoàn thành. Nàng luôn muốn để hắn nhìn một cái. May mắn là, nàng không tháo bỏ đi ngủ, cuối cùng cũng đợi được hắn đến xem.

“Rất đẹp.” Hắn thành thật nói.

“Thật ư?” Nàng e lệ buông hàng mi dài. Đối mặt với lời khen tặng không chút do dự của hắn, nhất thời lại khiến nàng khó lòng thích ứng.

“Nữ nhân ta coi trọng, đương nhiên là đẹp.”

Nàng ngẩn ra. “Nữ nhân coi trọng?” Lời này, giống như có ý nói nàng là nữ nhân của hắn?

Hắn thật sự là Thuần Vu Ngự sao? Vì sao nàng cứ cảm thấy có chỗ không giống?

“Nếu không, vì sao ta lại muốn giữ nàng ở lại?” Hắn thì thầm, dịu dàng ôm nàng vào lòng.

Trái tim Quân Thập Thiện bắt đầu loạn nhịp, lại đột nhiên cảm thấy người hắn lạnh lẽo như băng, rất đáng sợ. Vội vàng dùng toàn sức ôm lấy hắn, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình để làm ấm hắn.

“Bên ngoài trời lạnh lắm sao? Sao ngươi lại lạnh đến như vậy?”

Hắn ngẩn ra, xót xa nhắm mắt lại, nói giọng khàn khàn. “Đúng vậy… Thật sự rất lạnh…”

Hắn đợi trong hầm tối lạnh như băng, không biết đã trải qua mấy trăm năm, cô độc sắp phát cuồng.

“Không sao, không sao, một lúc sẽ ấm lại thôi.” Nàng càng dùng thêm sức ôm hắn.

Thoáng nhìn thấy bên ngoài có bóng người đi đến, nàng muốn đẩy hắn ra, hắn lại mỉm cười thì thầm bên tai nàng.

“Đừng để bọn họ phát hiện.”

Vành tai Quân Thập Thiện nóng bừng lên, nghe thấy Hỷ Thước nói vọng vào. “Thập Thiện, trong phòng cô có người ư?”

“Không, không có ai hết, ta đang muốn đi ngủ đây.” Nàng vội vàng trả lời. “Hỷ Thước tỷ, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được.” Hỷ Thước nghiêng đầu, từ từ rời đi, một lúc lại quay đầu nhìn.

Đợi nàng ấy đi xa, Quân Thập Thiện mới hỏi. “Vì sao lại không thể để bọn họ phát hiện?”

“Bọn họ sẽ nghĩ bậy.” Hắn cười nhẹ, khẽ vuốt lưng nàng.

“Ngươi… có phải đã uống rượu rồi không? Sao đêm nay ta thấy ngươi cứ khang khác?” Trong ấn tượng của nàng, Thuần Vu Ngự vừa bá đạo vừa độc tài, nhưng đêm nay hắn lại rất dịu dàng, làm cho nàng có chút không quen.

“Thích một người, không phải đều thế này ư?” Hắn tham lam vòng tay ấm áp của nàng, càng ôm chặt nàng hơn.

“Oanh” một tiếng, đầu óc nàng trống rỗng, khó có thể tin được điều mình vừa nghe thấy. Nhưng trái tim nàng đã ra sức nhảy múa, đánh trống reo hò trong lồng ngực khiến nàng phát đau.

“Thập Thiện, nàng có thích ta không?” Hắn hơi buông nàng ra, thâm tình nhìn nàng.

“Ta…” Bị ánh mắt thâm thúy nhiếp hồn, nàng không thể kháng cự tình nồng mật ý trong đáy mắt hắn, thẹn thùng rũ hàng mi dài. “Ừm…” Đúng rồi, khẳng định là thích.

Nàng cũng vì hắn mà lo được lo mất, đúng không?

Nghĩ nghĩ, cảm giác bóng tối phủ đến gần, nàng theo bản năng ngước lên, thấy là hắn đang phủ lại gần, hôn lên môi nàng, nàng trừng lớn hai mắt.

Hắn hôn nàng… Nàng nhìn thấy hình bóng của mình in trong đôi mắt hắn… Trong lúc mê loạn, nàng vẫn cảm thấy đôi môi hắn lạnh băng một cách khó hiểu, thậm chí còn có mùi gió biển mặn chát… Chẳng lẽ hắn vừa hải chinh trở về?

Còn đang nghi hoặc, cảm giác hắn dùng lưỡi cạy mở môi mình, nàng sợ đến mức vội vàng đẩy hắn ra.

“Thập Thiện?” Hắn thì thầm gọi, lại sán đến nàng.

Quân Thập Thiện lùi bước, khó hiểu trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng là hắn, nhưng vì sao nàng cứ cảm thấy…

“Quân cô nương.” Ngoài cửa là tiếng gọi của Khúc Thừa Hoan. Nàng dùng ánh mắt hỏi hắn, nên làm thế nào, chỉ thấy hắn ngồi trên giường, tháo rèm rũ xuống.

Hiểu được ý tứ của hắn, nàng xoay người ra mở cửa, không cho Khúc Thừa Hoan vào phòng, đứng chắn trước cửa hỏi.

“Khúc đại ca, đã có tin tức của đường tỷ ta rồi đúng không?”

Khúc Thừa Hoan nhìn nàng, nhịn không được nhướng cổ nhìn vào trong phòng. Nàng quýnh lên, vội vàng ngăn chặn tầm nhìn của y, hỏi lại.

“Khúc đại ca, thật sự vất vả cho ngươi, bắt ngươi phải bôn ba mệt nhọc. Không biết ngươi qua thăm hỏi đường tỷ của ta thế nào rồi?”

“Sức khỏe của nàng ấy vô cùng tốt, chỉ là rất nhớ cô.” Y trần thuật lại việc chứng kiến, đôi mắt hoa đào vẫn đang phiêu diêu hướng vào trong phòng.

Quái, vừa rồi rõ ràng y đã nghe thấy có tiếng nam nhân bên trong… Hầu gia còn chưa trở về, rốt cuộc là ai xông vào phòng của nàng?

“À vâng…” Nhớ đến đường tỷ, nàng cắn cắn môi, ngầm mắng chính mình lại trầm mê vào tư tình nam nữ, bỏ rơi đường tỷ một mình trên núi.

“Ừm… cứ vậy đi, cô đi ngủ sớm đi, ta còn có việc phải ra ngoài.”

Y muốn vào phòng điều tra, nhưng lúc này một đại nam nhân như y nói thế nào cũng không tiện. Y quyết định đi tìm Hỷ Thước để xác định lại.

“Vất vả rồi.” Quân Thập Thiện nhìn theo bóng y rời đi, lập tức đóng cửa lại, quay vào xốc màn giường lên, đã thấy bên trong không còn ai.

Nhìn về phía cửa sổ trên tường, hoài nghi hắn đã trốn theo đường đó, nhưng có nhất thiết phải trốn tránh đến mức ấy không?

***

Khúc Thừa Hoan đi theo hướng tây, bước vào tiểu viện của Hỷ Thước, thấy nàng ngồi đăm chiêu trước hiên phòng.

“Hỷ Thước.”

“Ngươi đã về.” Nàng đứng lên, hỏi y. “Xảy ra chuyện gì rồi ư? Sao đến nay Hầu gia vẫn còn chưa trở về?”

“Hai tên hải tặc đang bị giam trong địa lao quan nha thì bị giết diệt khẩu. Hầu gia đã cho người phong tỏa toàn thành, lùng sục khắp nơi, nhưng vẫn chưa thể tìm ra hung thủ.” Nói xong, y cầm lấy chén trà trên bàn uống một hớp lớn.

“Nhưng chuyện đó chưa phải quan trọng nhất, Hầu gia cũng chỉ đang diễn trò thôi. Quan trọng là, ta vừa mới đến chỗ Quân cô nương, mơ hồ nghe thấy trong phòng nàng ta có tiếng nam nhân…”

“Ngươi cũng nghe thấy?” Hỷ Thước kinh ngạc ngắt lời hắn.

Khúc Thừa Hoan trợn mắt. “Không thể nào, cô cũng nghe thấy… Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Ta đã tra hỏi thị vệ trực ban, bọn họ đều nói không có gì khác thường. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh đột nhập vào phòng nàng ấy mà không bị phát hiện. Có điều… Cũng không đúng nha, vì sao nàng ấy lại cho nam nhân khác vào phòng?”

“Ta đi nhìn thử xem.”

“Chúng ta cùng đi.”

Khi bọn họ đi đến bên ngoài phòng Quân Thập Thiện, bên trong lặng ngắt như tờ, ngay cả ánh nến cũng đã tắt.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, quyết định lưu lại canh giữ một đêm.

Lúc trời tờ mờ sáng, Thuần Vu Ngự trở về, rất tự nhiên đi thẳng về phía đại bắc viện.

Thoáng nhìn thấy Khúc Thừa Hoan và Hỷ Thước canh giữ ngoài cửa phòng nàng, hắn nhanh chân bước đến trước mặt bọn họ.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi

“Hầu gia…” Khúc Thừa Hoan ngẩng đầu, Hỷ Thước đang gối đầu trên vai y ngủ gật cũng lập tức tỉnh giấc, ngượng ngùng lùi lại, vuốt lại tóc tai.

“Nói.”

“Chuyện đó…” Do dự một lúc, y vẫn thuật lại sự tình. “Tối qua Hầu gia sai ta về trước thông báo cho Quân cô nương biết tình hình của đường tỷ nàng. Kết quả, khi đến gần phòng này, ta nghe thấy có giọng nói của nam nhân bên trong. Hơn nữa, trước đó Hỷ Thước cũng nghe thấy. Cho nên, chúng ta liền quay lại kiểm tra, kết quả lại không phát hiện thêm được gì.”

Thuần Vu Ngự nghe vậy, nặng nề nâng mắt.

Đúng lúc đó, Quân Thập Thiện đẩy cửa đi ra, nhìn thấy ba người bọn họ đang đứng ngoài cửa, không khỏi nhăn trán hỏi

“Xảy ra chuyện gì?”

Thuần Vu Ngự nhìn nàng, nhìn thấy búi tóc nàng rối loạn, giống như vừa mới cùng ai đó hoan lạc, bất giác giận tím người.

“Ta hỏi nàng, tối hôm qua ai đã ở trong phòng nàng?”

Nàng nhìn về phía Khúc Thừa Hoan và Hỷ Thước, rồi nhìn hắn khó hiểu. “Ngươi thật sự muốn ta nói?”

Không phải hắn nói đừng để bọn họ phát hiện ư?

“Nàng nói vậy là có ý gì?”

“Chuyện đó… ngươi nói đừng để bọn họ phát hiện a.” Nàng ngượng ngùng cúi thấp mặt, không hiểu vì sao hắn lại ngôn hành bất nhất như vậy

“Ta nói?” Hắn buồn bực hỏi, đột nhiên lửa giận bị tiêu diệt hơn phân nửa.

“Đúng mà, tối hôm qua ngươi vào phòng ta, trên người ngươi thật sự rất lạnh.”

Thuần Vu Ngự trừng to mắt, ngay cả Khúc Thừa Hoan và Hỷ Thược cũng trợn mắt ngạc nhiên nhìn nhau.

“Ngươi rốt cuộc đang nói chuyện nằm mơ hay thế nào?”

“Đâu có? Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nàng mếu máo nhìn hắn. “Tối hôm qua, ngươi vào phòng ta, rất dịu dàng, còn nói ngươi thích ta.”

“Ai nói?”

“Ngươi a, tối qua ngươi nói với ta, hơn nữa… Ngươi còn hôn ta…” Nàng nói xong, rũ mắt xuống.

Hắn trừng mắt nhìn nàng, không thể thốt lên nửa lời.

“Nhưng mà…” Hỷ Thước không hiểu chuyện gì, mở miệng muốn nói, lại bị Thuần Vu Ngự ngăn cản.

“Rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì? Tối qua ta vốn chưa từng đến phòng của nàng.” Theo như lời nàng nói, hắn chỉ có thể phỏng đoán nàng đang kể chuyện nằm mộng. Nhưng Thừa Hoan và Hỷ Thước lại nghe thấy có tiếng nam nhân phát ra từ phòng của nàng. Điểm này rất khó lý giải.

“Rõ ràng chính ngươi đã nói, ngươi lại không chịu trách nhiệm… Ta còn hỏi có phải ngươi đã uống rượu rồi không, ngươi…” Quân Thập Thiện nói càng lúc càng nhỏ dần, chỉ vì nàng rũ mắt xuống, nhìn thấy dưới chân hắn không hề có bóng. “Ngươi không có bóng…” Lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng, cả ba người đều kinh ngạc.

Không ngờ được vào đúng lúc này nàng lại chú ý đến hắn không hề có bóng, cũng không thể ngờ được nàng cứ thế mà thẳng thắn nói ra.

“Ta không có bóng thì sao chứ! Ngươi sợ ta? Hay là xem ta như ma quỷ rồi?” Hắn khổ tâm nói.

“Không phải, tối qua ngươi có bóng mà!”

Thuần Vu Ngự nghe vậy, cùng Khúc Thừa Hoan đưa mắt nhìn nhau, hoài nghi có người dùng thuật dịch dung lẻn vào trong phủ.

“Thập Thiện, Hầu gia vừa mới hồi phủ.” Hỷ Thước nhẹ giọng nói.

“Oái?” Quân Thập Thiện nhất thời kinh ngạc, không thốt nên lời.

Vậy… Tối hôm qua “Hắn” là ai?

Khó trách sao nàng cứ cảm thấy có chút quái lạ, kết quả nàng vẫn ngây ngốc bị kẻ đó lừa gạt. Nếu không phải Khúc đại ca vừa khéo đến nơi, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì…

“Kẻ đó về sau chạy đâu rồi?”

“Về sau, Khúc đại ca đến đây, hắn trốn trên giường, ta ra mở cửa nói chuyện với Khúc đại ca. Lúc trở vào thì đã không thấy hắn nữa… cái đó… ta…” Nàng ấp úng, không biết phải đối mặt với Thuần Vu Ngự như thế nào, lại bị hắn kéo vào trong lòng.

Hắn khẽ quát. “Thừa Hoan, tăng cường cảnh giác, điều thêm một đội binh mã vào phủ canh phòng.”

“Vâng.” Khúc Thừa Hoan tuân lệnh, nháy mắt với Hỷ Thước, muốn cô đi theo mình để hai người bọn họ ở lại nói chuyện riêng với nhau.

“Thật xin lỗi…” Hai người đi rồi, Quân Thập Thiện rên rỉ.

“Nàng xin lỗi ta chuyện gì?” Thuần Vu Ngự hỏi.

Quân Thập Thiện nâng mắt, từng giọt nước mắt to không ngừng rơi xuống.

“Chuyện không đáng giận ư? Ý của ngươi muốn nói, giữa chúng ta không có gì hết, cho dù ta và nam nhân khác có làm gì, ngươi đều cảm thấy không sao cả ư? Cho nên, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do ta tự mình đa tình?” Nàng giận chính mình sao lại sảng khoái đón nhận như vậy, nhưng tối qua hơi thở của “Hắn” và hắn lại vô cùng giống nhau…

“Vào phòng trước đã.” Hắn thở dài.

“Không cần, ta muốn trở về Thiên Trúc sơn.” Nàng đẩy hắn ra, hắn vẫn nhất quyết ôm nàng đi vào phòng.

“Đừng hiểu lầm ý của ta. Ta hỏi như vậy, chính là muốn biết vì sao nàng lại xin lỗi. Là vì trong lòng nàng có ta, cảm thấy có lỗi với ta sao?” Hắn nói rất vội, cứ mãi ôm nàng luyến tiếc không buông.

“Không phải sao?” Nàng dùng sức lau nước mắt. “Ta trách bản thân, làm sao có thể nhận lầm người.”

“Thị lực của nàng không được tốt.”

“Đứng sát nhau như vậy, làm sao có thể nhận sai?” Nàng nâng mặt hắn.

“Khi không nàng lại cùng người ta đứng sát như vậy làm cái gì?” Hắn ủ rũ nói.

“Là ngươi… là hắn cứ sát lại… Hắn còn hôn ta…” Nàng vừa dứt lời hắn đã dùng lực nắm lấy cằm nàng, chiếm lấy đôi môi nàng.

Hắn làm việc bá đạo, ngay cả hôn môi cũng bá đạo.

Dùng lưỡi liếm láp, khơi mở môi nàng, triền miên bất tận. Hôn vừa nặng lại nồng, cơ hồ khiến nàng không thể hô hấp.

“Hắn còn làm gì với nàng nữa?” Hắn lặng lẽ hỏi.

“Không có… Hắn nói, hắn thích ta…”

“Hắn biết quái gì mà thích nàng, ta mới là người yêu nàng nhất!” Hắn gào thét, lại lần nữa há miệng phủ lấp môi nàng, áp nàng lên giường. Bàn tay to không an phận xoa vuốt thắt lưng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, xông thẳng vào dưới vạt áo.

“Đợi chút, đợi chút, ngươi đúng thật là Thuần Vu Ngự.” Nàng vội vàng xác định.

Hắn trừng mắt nhìn nàng. “Nhìn cho kỹ mặt ta, vĩnh viễn không được phép nhận sai.”

Hắn hạ thấp người, há mồm cắn mút đôi môi non mềm của nàng, cắn nuốt hô hấp của nàng.

Nàng không thể trả lời, trong hô hấp chỉ toàn là hơi thở của hắn. Toàn thân vì bị hắn xoa nắn chơi đùa mà nóng lên, yếu ớt vô lực nằm trong lòng hắn, mãi cho đến khi giọng nói của Khúc Thừa Hoan vang lên.

“Hầu gia, Thanh vương gia dẫn theo Thái thú đại nhân tới.”

Thuần Vu Ngự khí tức hỗn loạn, chỉnh lại áo bào. “Đưa hắn đến đại sảnh chờ.”

Dẫn theo Thái thú đến? Hừ, chính là tên thủ hạ hắn đang nghĩ đến!

Thuần Vu Ngự mặt xanh đi đến đại sảnh, nhìn thấy Triệu Lập đang vui vẻ uống trà nóng, còn Hàng Châu thái thú đang ngồi một bên, vẻ mặt kinh sợ.

“Hạ quan bái kiến Hầu gia.” Thái thú Hàng Châu vội vàng đứng dậy chào.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn lạnh giọng hỏi.

“Là…”

“Nói đi, ấp a ấp úng làm cái gì, ngươi cứ việc nói. Trời có sập xuống, vẫn có bổn vương ở đây.” Triệu Lập cười quái dị, cực kỳ chói tai.

Hàng Châu thái thú nghe vậy, bất chấp tất cả nói. “Hầu gia, đã tìm được hung thủ giết hải tặc rồi.”

“Tìm được rồi?” Hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng giọng nói vẫn bình thản như thường. “Tìm được ở chỗ hạ trại của bản hầu, tám phần đã chết.”

Hàng Châu thái thú khó có thể tin được mà nhìn hắn. “Hầu gia, sao ngài…”

Hắn hừ một tiếng, nhìn về phía Triệu Lập vẫn còn mang ý cười như trước.

“Vương gia cố ý… dẫn thái thú đến, là muốn hắn áp giải bản hầu vào đại lao trước?”

Khi tập trung điều tra chuyện Triệu Lập cấu kết với hải tặc, hắn đã bắt đầu bố cục. Bắt sống hải tặc mà không giam nhốt ở phủ Hầu gia, ngược lại giao cho Hàng Châu thái thú, chính là cố ý muốn dồn cho kẻ trốn sau màn có cơ hội giết người diệt khẩu.

Hải tặc bị giết, chỉ cần thái thú Hàng Châu điều tra rõ, nhất định có thể bắt được kẻ đã bị lợi dụng hoặc cưỡng ép phải nhắm mắt làm ngơ để hung thủ lẻn vào đại lao nha dịch. Còn nếu hung thủ có thể trốn mãi trong thành Hàng Châu đã bị phong tỏa tra xét mà không bị phát hiện, điều đó chứng tỏ chỗ hắn lưu trú là nơi mà thái thú Hàng Châu không thể truy tra.

Ngoại trừ Thanh vương phủ, còn có thể là chỗ nào?

Bây giờ, tùy tiện giết một kẻ nào đó quăng đến nơi hạ trại của binh mã dưới trướng hắn, muốn vu oan cho hắn … Quả thật là một suy nghĩ kỳ lạ.

“Dù sao cũng phải làm cho ra dáng, tránh người khác không phục.” Triệu Lập biểu lộ ánh mắt áy náy.

“Từ đâu mà có kẻ nào không phục?” Thuần Vu Ngự cười thanh lãnh, chậm rãi đi về phía y. “Chẳng lẽ không có khả năng khác? Kiểu như, có người cố ý vu oan bản hầu.”

“Ai có lá gan lớn như vậy, dám vu oan Trấn Triều Hầu? Lại có ai dám tiến đến chỗ hạ trại của quân đội Trấn Triều Hầu, vứt bỏ thi thể?”

“Nếu đã vậy, là ai phát hiện hung thủ? Vì sao phát hiện? Nếu không vào trong thì làm sao phát hiện? Doanh trại quân đội, không có hổ phù của bản hầu, bất kể là ai cũng không được đến gần một bước.” Thuần Vu Ngự cười nhìn sắc mặt khẽ biến của y. “Thái thú, là ai phát hiện?”

“Là…” Hàng Châu thái thú lúng túng nhìn về phía Dịch An Sinh.

“Trấn Triều Hầu cho rằng cứ nói như vậy là có thể phủi hết liên quan?” Triệu Lập lạnh giọng cắt đứt lời nói của Hàng Châu thái thú.

Thuần Vu Ngự không bằng lòng, hừ một tiếng. “Kỳ thật, muốn xử lý chuyện này cũng không khó. Chỉ cần bản hầu lãnh binh hải chinh lần nữa, diệt trừ hải tặc, là có thể tìm ra kẻ hạ độc thủ phía sau.” Câu cuối tận lực nhỏ giọng nói khẽ.

“Bây giờ sóng to gió lớn, làm thế nào hải chinh?”

“Luôn sẽ có lúc gió êm sóng lặng.”

“Đợi đến lúc thời cơ thích hợp, nói không chừng hải tặc đã sớm di dời địa điểm đóng quân. Ngươi làm sao bao vây tiễu trừ?” Triệu Lập buồn cười nói.

Như nhớ đến điều gì, Thuần Vu Ngự cười khẽ.

“Bản hầu quên nói với vương gia, trên đường trở về từ chuyến hải chinh lần trước, ta may mắn phát hiện sào huyệt bí mật của hải tặc. Chính là một trong mười bốn hòn đảo nhỏ ngoài loan ngoại Hàng Châu. Lấy mười bốn đảo làm trung tâm, trong vòng một trăm hải lý, tốn khoảng hai mươi ngày công, chỉ cần điều động ba chiến thuyền là có thể tiêu diệt toàn bộ.”

“Trấn Triều Hầu thật quá tự tin.” Triệu Lập thu cười, quan sát hắn.

“Chuyện này phải cảm tạ vương gia ngày đó dẫn bản hầu đến thuyền cung, để bản hầu có thể nhìn thấy một tấm hải tuyến đồ đặc biệt, bên trên có vẽ mười bốn hòn đảo nhỏ. Cho nên, lúc trở về, bản hầu mới có thể phán đoán phương hướng.” Hắn than nhẹ, âm thanh cũng trầm xuống. “Đúng rồi, trong lòng bản hầu luôn có một thắc mắc, hy vọng vương gia có thể giải đáp.”

“Trấn Triều Hầu nói nhiều như vậy, là muốn nói sang chuyện khác?”

“Không phải, bản hầu đang thắc mắc, làm sao có thể vẽ ra được mười bốn hòn đảo này?”

“Vì sao không thể? Trong thuyền cung có nuôi một họa sĩ, luôn đi theo thuyền rời bến. Không chỉ là mười bốn đảo, ngay cả ven bờ, phụ cận, thủy triều, biển đảo đều có thể vẽ lại đầy đủ chi tiết rõ ràng. Sau khi bổn vương tiếp quản hải tuyến thì đã cho hoàn thành nhiệm vụ này.”

Thuần Vu Ngự nghe xong, cười cong mắt.

“Việc này bản hầu hình như có nghe nói qua, nhưng mà… Nếu có thể quan sát rõ ràng, miêu tả tỉ mỉ chi tiết như thế, vì sao lại không bị hải tặc phát hiện? Nếu bản hầu nhớ không lầm, vương gia tiếp quản hải tước, chính là vì lúc đó hải tặc tàn sát bừa bãi. Ngay vào lúc hải tặc đang lộng hành như vậy mà có thể dùng thuyền tham quan, vẽ lại hải tuyến chi tiết như vậy cũng không bị hải tặc tập kích … Thật khiến cho người người bội phục.”

Hàng Châu thái thú nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, chỉ đành cúi đầu nghiêm mặt, không dám để Triệu Lập nhìn thấy.

Triệu Lập thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

“Huống hồ, bản hầu cũng tra được. Mỗi lần hải tặc đánh cướp thương thuyền, chủ yếu đều lấy lương thực và sắt sa khoáng. Điều này chứng tỏ, đối phương đang muốn tích lũy thực lực. Nói không chừng, có một ngày, sẽ dấy binh mưu phản.”

Thuần Vu Ngự nhìn y, ánh mắt cực lãnh.
Bình Luận (0)
Comment