Long Thần Ở Rể

Chương 194

Mà chuyện xảy ra trong văn phòng đều bị Tang Bưu trốn bên ngoài nhìn thấy hết. Từ nãy đến giờ, hắn ta đều núp trước cửa văn phòng nghe lén. Bởi vì Diệp Thu đã từng dặn dò hắn ta. Vì mạng sống, hắn ta chỉ có thể làm theo.

Cho nên, những thay đổi tâm lý và toàn bộ cuộc trò chuyện của Trâu Thiệu Phong với Lâm Vĩ, bao gồm lời cuối cùng kia của Trâu Thiệu Phong đều đã bị Tang Bưu nghe rõ mồn một.

Sau khi có được tin tức này, Tang Bưu đã nhanh chân rời đi, tìm một chỗ không người rồi gọi điện thoại kể rõ mọi chuyện cho Diệp Thu.

Nghe xong tin tức mà Tang Bưu vừa báo, lúc này Diệp Thu ngây ngẩn cả người. Rõ ràng là chính bản thân anh cũng không ngờ rằng mưu kế do mình tùy tiện bày ra thế mà lại đạt được hiệu quả lớn như vậy. Lúc đầu anh nghĩ là mình chỉ có thể vu oan Lâm Vĩ một chút, hoặc là làm cho Lâm Vĩ và Trâu Thiệu Phong sinh ra khoảng cách, vậy là đủ rồi.

Nhưng mà bây giờ lại có thể trực tiếp làm cho Trâu Thiệu Phong và Lâm Vĩ trở mặt thành thù. Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn! Quả nhiên trên thế giới này, lòng người là thứ phức tạp nhất! Rõ ràng chỉ là một việc vô cùng đơn giản. Nếu không nghĩ nhiều thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng cố tình là Trâu Thiệu Phong lại nghĩ quá nhiều, suy xét quá nhiều, biến một việc vô cùng đơn giản trở nên phức tạp.

Đối với việc này, Diệp Thu chỉ lắc đầu cười. Nói vậy, cũng vừa hay giúp anh giảm bớt không ít chuyện. Bởi vì gần đây anh đang định đối phó với Trâu Thiệu Phong.

Mà hiện giờ, Trâu Thiệu Phong và Lâm Vĩ đã trở mặt với nhau. Một khi không có Lâm Vĩ duy trì, vậy thì muốn động vào Trâu Thiệu Phong sẽ càng thêm đơn giản! Nếu có thể lợi dụng tốt cơ hội lần này, nói không chừng còn có thể làm lung lay thế lực của Lâm Vĩ trong Tập đoàn Lâm Thị! Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Thu cong lên một nụ cười đáng suy nghĩ.

“Có gì mà anh cười vui vẻ như vậy!” Âu Dương Hạo đang lái xe thấy vậy, vẻ mặt tò mò hỏi.

Diệp Thu kể sơ lược những lời mà vừa nãy Tang Bưu đã nói với mình cho Âu Dương Hạo nghe. Sau khi Âu Dương Hạo nghe xong, tức khắc cười phá lên: “Ha ha ha, cái tên Trâu Thiệu Phong này bị thiểu năng trí tuệ hả? Cái gì cũng tin! Có điều, nói thật là bây giờ tôi không thể không bội phục chỉ số thông minh của anh, trước kia tôi luôn cảm thấy thực lực của anh mạnh đến biến thái, nhưng bây giờ xem ra, một khi anh trở nên đen tối, vậy càng có thể so với Gia Cát Lượng đó!”


“Đừng có mà nịnh nọt vuốt mông ngựa nữa, ví tiền của tôi đâu? Trả cho tôi!” Diệp Thu liếc nhìn Âu Dương Hạo, tức giận nói.

“Anh không nhắc thì suýt nữa tôi quên rồi!” Âu Dương Hạo nhếch miệng cười, vội vàng móc ví tiền của Diệp Thu từ trong túi ra, trả lại cho Diệp Thu.

Diệp Thu mở ra kiểm tra lại, đúng là chỉ mấy vài tờ tiền mặt, còn tất cả giấy tờ cá nhân đều còn.

“Tìm thấy ở đâu?” Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.

“Trên bãi cỏ trong công viên ở Thành Đông, có điều vẫn chưa bắt được người trộm, vẫn còn đang điều tra!” Âu Dương Hạo vội vàng nói.

“Sau khi tìm được cô ta thì báo cho tôi biết!” Diệp Thu híp hai mắt, lạnh lùng nói.

“Được rồi!” Âu Dương Hạo vội vàng gật đầu, ngay sau đó nhìn Diệp Thu, cười hỏi: “Nếu anh thật sự tìm được người phụ nữ đó thì anh định xử lý cô ta thế nào? Xử lý một cách tàn nhẫn sao?”

“Nếu cô ta không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi đang định làm như vậy!” Diệp Thu lạnh lùng nói.

“Hít!” Âu Dương Hạo lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng hỏi: “Đó chính là một người đẹp đấy, anh thật sự ra tay được sao?”

“Ngoại trừ bà xã của tôi, những người khác có xinh đẹp cũng vô dụng!” Diệp Thu hờ hững nói.

“Được rồi!” Âu Dương Hạo chỉ có thể bất lực nhún vai.

“Tôi đã đưa cậu dánh sách bọn buôn người, điều tra thế nào rồi?” Diệp Thu cất ví tiền vào túi, nhìn Âu Dương Hạo hỏi.

“Anh yên tâm đi, tôi đã để cho bên phía tổ chức xếp người điều tra. Chắc chắn những kẻ cặn bã kia sẽ không chạy thoát được đâu!” Trong mắt Âu Dương Hạo đột nhiên lóe lên một tia sáng lạnh, cắn răng nói.

Rõ ràng là anh ta cũng vô cùng hận loại súc sinh tội ác tày trời này.

“Ừ, vậy là tốt rồi!” Diệp Thu gật đầu.


Sau đó Âu Dương Hạo đã nhanh chóng đưa Diệp Thu đến trước cửa khu nhà Hãn Hải Lam Thành.

Diệp Thu không để cho Âu Dương Hạo chạy tiếp vào bên trong.

Dù sao giờ này Lâm Thanh Nhã đã về nhà, nếu như để cho cô nhìn thấy thì sẽ dễ xảy ra một vài hiểu lầm không cần thiết.

Anh đi bộ về đến nhà. Lâm Thanh Nhã đang ngồi trên sô pha xem ti vi.

Diệp Thu nhìn qua khắp nơi mà chưa phát hiện bóng dáng của mẹ vợ Triệu Thư Đình, ngay sau đó anh nhìn Lâm Thanh Nhã và hỏi: “Bà xã ơi, mẹ đâu rồi?”

Đột nhiên bị Diệp Thu gọi là bà xã, khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã lập khắc trở nên đỏ bừng, có vẻ chưa thể thích ứng được.

Nhưng nhớ ra đây là do cô đã đồng ý với Diệp Thu, vì thế chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, lạnh như băng nói: “Đã về rồi!”

“Về rồi ư?” Diệp Thu sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu như đang nghĩ gì đó.

Nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ kế hoạch của Triệu Thư Đình đã thất bại, vậy nên hẳn là không có tâm trạng ở lại đây. Phỏng chừng là trở về để lập kế hoạch cho âm mưu khác rồi.

Xem ra sau này anh nên để ý nghĩ cách đề phòng người mẹ vợ này, nếu không bất thình lình bà ta ra chiêu thì sẽ khó mà đỡ được!

“Sao anh về muộn vậy?”Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày tinh xảo, nhìn Diệp Thu và nghi hoặc hỏi.


“À, tôi có vài việc chưa làm xong, cho nên ở lại công ty tăng ca, bây giờ mới xong việc!” Diệp Thu vội vàng giải thích.

Nghe vậy, Lâm Thanh Nhã như đang nghĩ gì đó, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu cũng hiện lên một tia thưởng thức.

Diệp Thu đã bắt đầu chủ động tăng ca, điều này chứng tỏ anh vô cùng có chí cầu tiến. Điều này làm cho cô khá vừa lòng, ngay sau đó nhìn Diệp Thu và hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Hay là để tôi đi nấu cho anh chút gì đó?”

Nghe cô nói vậy, cả người Diệp Thu đều sửng sốt. Không khỏi nhớ lại những món ăn chỉ toàn màu đen mà Lâm Thanh Nhã từng làm, tức khắc chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Nếu lại trải nghiệm thêm một lần nữa, thế nào trên dạ dày anh cũng sẽ xuất hiện thêm một cái lỗ nữa! Nghĩ đến đây. Diệp Thu vội vàng vẫy tay, cười gượng nói: “Không… Không cần phiền phức vậy đâu, lúc ở công ty tôi đã ăn tạm rồi, cũng không quá đói, không muốn ăn!”

“Như vậy sao được chứ, anh gắng sức làm việc mà đến cơm cũng chưa được ăn, anh cứ ngồi chờ một lát, tôi nấu ngay cho anh!” Nói xong, Lâm Thanh Nhã không cho để cho Diệp Thu có cơ hội từ chối, đặt điều khiển từ xa xuống rồi đi về phía phòng bếp.

Nhìn bóng dáng Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu đã sắp bật khóc. Không phải anh khóc vì cảm động, mà là nước mắt đầy tuyệt vọng.

Bởi vì anh biết, thứ đang chờ mình chính là một bữa tối địa ngục. Mà quan trọng nhất chính là vì quan tâm đến cảm nhận của Lâm Thanh Nhã, nên cho dù Lâm Thanh Nhã có làm khó ăn đến mấy thì anh cũng phải ăn cho sạch, rồi còn phải nói ngon.

Nghĩ đến đây, Diệp Thu thật sự sống không còn gì luyến tiếc, thật sự có một cảm giác xúc động muốn quay đầu chạy trốn…

Bình Luận (0)
Comment