Long Thần Ở Rể

Chương 196

“Ai di đà Phật, thí chủ Mạc, rốt cuộc thì hôm nay bần tăng cũng có thể tận mắt chứng kiến quyền pháp Thương Ưng của ông rồi!”

Ở chỗ ngồi của khách quý có một hòa thượng đầu trọc, lông mày dài bạc trắng, rũ xuống gần tận cằm, mỉm cười nói.

Người này chính là đại sư Thích Ngôn của Thiếu Lâm, một người luyện tập Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm đến mức xuất thần nhập hóa.

Chính là cái được gọi là thiên hạ võ công xuất sắc từ Thiếu Lâm.

Quyền pháp Thương Ưng và Thiếu Lâm Long Trảo Thủ giống nhau, đều là những chiêu thức võ công nổi danh thiên hạ.

Cho nên đại sự Thích Ngôn không ngại đường xa nghìn kilomet để đến đây xem phong thái của Quyền pháp Thương Ưng.

“Tôi đã nghe danh quyền pháp Thương Ưng của đại sư Mạc có thể đánh bại tất cả mọi người, cả thiên hạ này không có đối thủ từ lâu rồi, hôm nay mới có thể gặp mặt, đây cũng là vinh hạnh của chúng tôi!”

Bên cạnh đại sư Thương Ưng, một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu đen, phía sau lưng đeo một thanh trường kiếm, nhếch miệng cười nói.

Mà người này, lai lịch cũng không thể đùa được.

Đây chính là đạo trưởng Hướng Hư của phái Võ Đang.

Ông ta tu luyện Thái Cực Kiếm pháp, có thể nói là tuyệt đỉnh, ông ta được coi là cao thủ sử dụng kiếm.

Ngoài ra, các đại sư võ thuật của các môn phái khác cũng đều xôn xao chào hỏi với Mạc Côn, có thể nói là rất cho Mạc Côn mặt mũi.

Vào lúc này, dĩ nhiên là trên mặt Mạc Côn vui như hoa nở rồi, ông ta vội vàng ôm quyền với mọi người, cảm kích nói: “Cảm ơn các vị đại sự đã khen ngợi, hôm nay Mạc Côn này nhất định sẽ thể hiện hết tài năng của mình, sẽ thể hiện hết Quyền pháp Thương Ưng cho các vị xem, tuyệt đối không làm các vị thất vọng!”

Nói xong, Mạc Côn nhẹ nhàng vung ống tay áo, một tay chắp sau lưng, ngẩng đầu đưa Trịnh Luân sang một bên.

Ở đó có hai chỗ ngồi, là chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho hai sư huynh đệ bọn họ.


Mạc Côn sẽ ngồi ở chỗ này đợi Diệp thu tiến vào chịu chết!

Nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Mạc Côn, Lưu Viễn Chí không khỏi lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy sùng bái nói: “Không hổ danh là đại sư Mạc, cái khí chất này không phải người bình thường có thể có được!”

“Đó là điều đương nhiên, cũng không nhìn xem đại sư Mạc là ai? Tôi dám nói rằng cả cái Giang Bắc này sẽ không có ai có thể làm đối thủ của đại sư Mạc!”

Người đàn ông mập mạp bên cạnh Lưu Viễn Chí cười đắc ý, vẻ mặt kích động, nói.

Bộ dáng kia thật giống như Mạc Côn chính là ba của ông ta vậy, ông ta ra sức thổi phồng, ra sức nịnh nọt.

Ngay lập tức, ông ta lại nhìn đám người xung quanh, cười giễu cợt, hỏi: “Ai da, các người nói xem,cái tên nhóc không biết sống chết kia có thể trụ được mấy chiêu của đại sư Mạc?”

Người đàn ông mập mạp này vừa dứt lời thì cả khán đài đều trở nên náo nhiệt.

“Mấy chiêu? Ha ha, tôi thấy đại sư Mạc chỉ cần một chiêu là có thể đánh bay thằng nhóc kia đấy!”

“Đúng đấy, chỉ là một tên vô danh mà cũng đòi chống lại đại sư Mạc sao? Quả thực chính là châu chấu đá xe, lấy trứng chim chọi tảng đá!”

“Tôi cá một một trăm lượng vàng là chút nữa tên nhóc kia sẽ bị khí thế của đại sư Mạc dọa cho tiểu ra quần, ha ha ha!”

Tất cả mọi người trong khán đài đều nói lời châm chọc.

Rõ ràng là không có ai cho rằng Diệp Thu có thể làm đối thủ của đại sư Mạc được.

Nghe mọi người nói, Lữu Viễn Chí cũng chỉ biết lắc đầu.

Trong mắt ông ấy, những người trẻ tuổi bây giờ đều rất táo bạo, ví dụ như người trẻ tuổi này, dám khiêu chiến với đại sư Mạc. Ỷ vào có một chút thân thủ đã dám khiêu khích với đại sư Mạc nổi danh đã lâu.

Đây không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.


Nghĩ đến đây, Lưu Viễn Chí quay đầu lại nhìn Lưu Bằng Phi, dạy bảo: “Bằng Phi, con vĩnh viễn nhớ kỹ cho ba, cho dù về sau con có lấy được thành tích gì đi chăng nữa cũng không được có ỹ nghĩ đi khiêu chiến những người mạnh hơn mình quá nhiều. Như vậy không gọi là có dũng khí mà gọi là không biết tự lượng sức mình, hiểu chưa?”

“Con hiểu rồi!”

Lưu Bằng Phi vội vàng gật đầu.

Tập đoàn Lâm Thị.

Biết được buổi chiều hôm nay chính là thời gian quyết đấu cùng với Mạc Côn, Diệp Thu thương lượng với Lâm Thanh Nhã nửa ngày, thật vất vả mới khiến cho cô đồng ý cho anh xin nghỉ một giờ vào buổi chiều ngày hôm nay.

Mà cái này là do Diệp Thu vừa mới giúp Tập đoàn Lâm Thị lôi kéo được khách hàng lớn của công ty TNHH đồ trang điểm Elaine, nếu không thì Diệp Thu đừng hòng mơ tới.

Rời khỏi Tập đoàn Lâm Thị, Diệp Thu vừa mới tới trạm xe buýt, đang chuẩn bị bắt xe buýt đến Quyền quán Thương Ưng thì đúng lúc này, một chiếc Lincoln đột nhiên dừng lại trước mặt anh.

Cửa xe mở ra, một bóng người đi xuống, vậy mà lại là vua Giang Bắc, Chu Thái.

Sau khi nhìn thấy Diệp Thu, Chu Thái vội vàng cung kính tiến lên đón.

Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói: “Sao ông lại tới đây?”

“Tôi trùng hợp đi ngang qua nơi này, đúng lúc nhìn thấy cậu Diệp đang đợi xe công cộng cho nên tôi cũng lập tức bảo tài xế lái xe đến đây!”

Chu Thái cười nịnh nọt, giải thích.

“Hóa ra là như vậy!”

Diệp Thu đăm chiêu như có điều suy nghĩ, gật đầu.


“Đúng rồi, cậu Diệp, nhìn dáng vẻ này của cậu, cậu chuẩn bị đi tới đâu vậy?”

Chu Thái nhìn Diệp Thu, thử dò hỏi.

“Quyền quán Thương Ưng!”

Diệp Thu lạnh nhạt nói.

Dù sao đây cũng không phải điều bí mật gì cho nên anh cũng không có ý định che giấu.

Nhưng mà sau khi Chu Thái nghe thấy vậy thì cả người đều sửng sốt, lúc này ông ta kinh ngạc nói: “Cậu Diệp, cậu muốn đế Quyền quán Thương Ưng sao?”

“Đúng vậy!”

Diệp Thu gật đầu, nghi ngờ nói: “Sao thế?”

“Vừa hay tôi cũng muốn đến Quyền quán Thương Ưng! Nghe nói hôm nay có người vô danh nào đó muốn quyết đấu với Mạc Côn của Quyền quán Thương Ưng, cho nên tôi đặc biệt đến đó để xem cuộc chiến!”

Vẻ mặt Chu Thái hưng phấn, nói.

“Làm sao ông biết đến chuyện quyết đấu?”

Diệp Thu nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

“Là do Mạc Côn tự mình nói đó, toàn bộ giới võ thuật Giang Châu, kể cả những người có máu mặt, trên cơ bản đều nhận được thiệp mời của Mạc Côn!”

Chu Thái vội vàng nói.

“Nói cách khác chính là ở hiện trường có rất nhiều khán giả sao?”

Sắc mặt Diệp Thu hơi thay đổi, anh cau mày hỏi.

“Cũng có thể nói thế, có không ít người bỏ tiền ra mua vé vào cửa để xem trận đấu này đâu, đoán chừng lúc này với vé vào cửa của Quyền quán Thương Ưng kiếm được hơn ba mươi triệu!”

Chu Thái cười nói.


“Mạc Côn này…” Diệp Thu lập tức có chút bất lực.

Anh vốn tưởng rằng đây chỉ là một trần quyết đấu ngầm thôi.

Nói như vậy, anh sẽ ra mặt thu thập Mạc Côn một chút, cảnh cáo ông ta về sau nên sống thành thật hơn, việc này còn chưa xong đâu.

Thế nhưng anh không ngờ rằng Mạc Côn lại gọi nhiều người đến xem cuộc chiến như vậy.

Mà Giang Châu lại là một nơi tập trung rất lớn, nếu như đi tới đấy rồi bị người nhận ra thì sẽ dễ bị truyền đến tai Lâm Thanh Nhã, vaayj không phải là phơi bày thân phận sao?

Nghĩ đến đây, lông mày Diệp thu cũng nhíu chặt.

“Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”

Chu Thái nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thu không được tốt lắm, vội vàng quan tâm hỏi.

“Không có chuyện gì!”

Diệp Thu lắc đầu.

“Nếu cậu Diệp cũng là đi xem trận quyết đấu thì không bằng lên đi cùng xe của tôi luôn, chúng ta nhanh chóng lên đường!”

Chu Thái nhìn Diệp Thu, vội vã lấy lòng nói.

“Chuyện này…” Diệp Thu hơi do dự.

Nếu hôm nay bản thân không đến được trận quyết đấu thì e rằng sau này Mạc Côn sẽ càng thêm kiêu ngạo, nhưng nếu đi tới lộ mặt trước nhiều người như vậy cũng là một vấn đề.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu phải suy tư một lúc, sau đó anh lập tức nhìn Chu Thái, hỏi: “Đúng rồi, xe của ông có khẩu trang không? Hình như tôi hơi bị cảm mạo, cầm đeo khẩu trang, nếu không đến nơi công cộng sẽ lây cảm mạo cho người khác, như vậy thì không tốt lắm!”

“Có, có, có, đương nhiên là có khẩu trang rồi, lên xe đi tôi sẽ lấy cho cậu Diệp!”

Chu Thái vội vàng gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu, cười một cách nịnh nọt: “Cậu Diệp, người ngồi ở địa vị cao như cậu mà vẫn còn có thể lo lắng đến người khác như vậy, thật sự khiến cho tôi đây cúi đầu bội phục!”

Bình Luận (0)
Comment