Long Thần Ở Rể

Chương 299

Đối với chuyện lần này.

Mọi người hiển nhiên không nghĩ đến mọi chuyện lại phát triển thành cục diện như vậy.

Vốn tưởng rằng sẽ đặc biệt ầm ĩ không vui.

Dù sao Diệp Thu cũng đã làm nổ máy tính của Hắc La.

Tuy có thể nói đây không phải là mối hận thù sâu sắc gì.

Nhưng mối quan hệ của hai người bọn họ chắc chắn sẽ rất ồn ào khó coi.

Thế mà ai cũng không thể ngờ được.

Hắc La lại nói Diệp Thu là thần tượng của cô ấy.

Không những không có ý định truy cứu chuyện này.

Mà ngược lại còn không hề bận tâm chút nào cả.

Sự thay đổi đột ngột này cũng khiến cho tất cả mọi người có chút bất ngờ.

Hồng Khổng Tước ở phía sau giật nhẹ áo của Hắc La, nghi ngờ hỏi: “Hắc La, em có chắc anh ta chính là người năm đó đã đánh bại mình không? Nhưng sao anh ta không hề có chút ấn tượng nào cả vậy, có phải em nhận lầm người rồi không?"

"Em chắc chắn, chính là anh ấy. Không sai đâu, anh ấy là đại thần đó, hơn nữa còn là người dẫn đường cho sự nghiệp hacker của em. Nếu không có anh ấy, sẽ không có em bây giờ, cách thức của mã code quen thuộc của anh ấy kia, em tuyệt đối không thể nhận sai được!"

Hắc La gật đầu, mặt đầy kiên định nói.

Mà khi vừa nói những lời này, đôi mắt to của cô ta vẫn luôn dán trên người Diệp Thu, không hề chịu rời đi.

Cách mà cô ta nhìn Diệp Thu, hoàn toàn chính là ánh mắt mê muội.

Chuyện này làm cho Diệp Thu cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Mặc dù anh cũng đã từng được rất nhiều người sùng bái.

Tuy nhiên một thiếu nữ nhỏ như Hắc La thì thật đúng là lần đầu! Điều này làm cho Diệp Thu thở dài bất đắc dĩ.

Mà ngay lúc này.


Triệu Khôn Sơn tiến đến bên người Diệp Thu, cười nói: “Diệp Thu, không ngờ kỹ thuật máy tính của cậu lại vô địch như vậy, xem ra cấp trên đề cử cậu cho tôi, quả nhiên không hề sai. Có anh hỗ trợ, vụ án lần này nhất định không thành vấn đề."

"Tôi nhất định sẽ cố hết sức."

Diệp Thu xua tay, khiêm tốn nói.

Anh cũng sẽ không vì chuyện vừa rồi mà đưa ra lời đảm bảo ngay.

Dù sao đó là loại vụ án như thế nào, anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.

Dĩ nhiên anh không thể chỉ nói ra những lời sáo rỗng, huênh hoang được.

Nếu không, cuối cùng sẽ tự xấu hổ vả vào mặt mình thôi.

"Tôi tin tưởng vào năng lực của Diệp tiên sinh!"

Triệu Khôn Sơn cười nói.

Ngay sau đó, ông ta vỗ tay, ra hiệu cho mọi người có mặt ở đây yên tĩnh lại. Sau đó quay đầu nhìn bốn thành viên của tiểu đội Thiên Võng, mặt đầy đắc ý hỏi: "Kết quả của cuộc so tài này, các cô cậu cũng đều thấy phục rồi chứ? Bây giờ bốn người có sẵn sàng hỗ trợ Diệp tiên sinh, nghe theo lời của anh ấy không?"

"Em sẵn sàng!"

Hắc La là người đầu tiên nhảy cẫng lên hoan hô.

Chuyện này làm chi ba người còn lại đều sửng sốt, rối rít nhìn về phía Hắc La.

Phải biết rằng, người trước đây không chịu nghe theo lệnh của Diệp Thu, người không phục Diệp Thu nhất lại là Hắc La.

Bây giờ ngược lại cô ta trở thành người đồng ý đầu tiên.

Không thể không nói, sức hút của một thần tượng, thật đúng là không thể coi thường được.

Cảm nhận được ánh mắt của ba người còn lại.

Hắc La cũng hơi ngại ngùng, hé miệng cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu, hàm răng đẹp khẽ cắn môi, nũng nịu nói: "Anh Diệp Thu, thật xin lỗi, trước đây là em không tốt. Nếu như không phải có cuộc so tài vừa rồi, bị anh đánh bại, em cũng phải nghe theo lệnh của anh. Cho dù anh muốn đuổi em đi, em cũng phải tuân lệnh. Nhưng mà giờ phút này em lại đặc biệt muốn phá án cùng anh, anh có thể cho em ở lại được không?"

Nói xong.


Hắc La thậm chí còn chớp đôi mắt to vô tội nhìn Diệp Thu nữa.

Dáng vẻ kia, muốn có bao nhiêu dễ thương thì có bấy nhiêu.

Trong nháy mắt, mọi người xung quanh bị sự đáng yêu đó cảm hóa, nhao nhao nhìn về phía Diệp Thu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu.

Những ánh mắt kia như đang nói với Diệp Thu rằng: Đồng ý với cô ấy! Đồng ý với cô ấy đi!

Đối với chuyện này.

Trên mặt Diệp Thu cũng hiện vẻ không biết làm sao.

Nếu bây giờ anh từ chối Hắc La, chắc chắn sẽ khiến dư luận phẫn nộ!

Huống chi.

Đối với một gương mặt đáng yêu dễ thương, lại còn nũng nịu của một cô gái nhỏ như vậy.

Diệp Thu thật sự cũng không nhẫn tâm nổi.

Thêm vào đó Hắc La đã bị trừng phạt rồi, còn chủ động nói lời xin lỗi nữa.

Nếu anh còn so đo nữa, vậy thì cũng hẹp hòi quá.

Vì vậy.

Diệp Thu trực tiếp khoát tay một cái, đồng ý nói: "Được rồi, tôi có thể đồng ý cho cô tiếp tục tham gia vụ án này, nhưng sau này cô đừng gọi tôi là anh Diệp Thu nữa, nghe dễ khiến người ta hiểu lầm lắm. Cứ gọi tôi là Diệp tiên sinh, hoặc cứ gọi Diệp Thu là được!"

"Vâng thưa anh Diệp Thu!"

Hắc La nở một nụ cười dễ thương, gật đầu.

"Đừng gọi tôi là anh Diệp Thu!"

Diệp Thu cau mày nhắc nhở.


“Em không có gọi anh là anh Diệp Thu, anh nghe nhầm rồi đúng không? Anh Diệp Thu!"

Cái miệng nhỏ nhắn của Hắc La cười rạng rỡ, vẻ mặt ngốc nghếch nói.

"Cô... Thôi, cô vui vẻ là được rồi!"

Diệp Thu cũng hoàn toàn thua Hắc La, chỉ có thể bất lực khoát tay một cái.

"Hì hì, em biết anh Diệp Thu tốt nhất mà!"

Hắc La cười tinh nghịch nói.

Thấy vậy.

Diệp Thu cũng không biết làm sao cả.

Đứng bên cạnh, Triệu Khôn Sơn nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng một nụ cười hơi có chút ẩn ý. Ngay sau đó nhìn về phía ba người còn lại của tiểu đội Thiên Võng: "Ba người còn lại thì sao?"

"Chúng tôi cũng sẵn sàng làm theo lệnh của anh Diệp!"

Ba người vội vàng gật đầu.

Hiển nhiên giờ phút này ba người bọn họ hoàn toàn bái phục Diệp Thu.

Trước đó, bọn họ vẫn luôn ngông cuồng tự cao tự đại.

Cảm thấy chính mình là những thiên tài trên thế giới này.

Nhưng sau khi gặp được Diệp Thu.

Bọn họ mới biết cái gì gọi là một vị thần chân chính.

Không còn cách nào khác, thực lực của Diệp Thu đã làm cho bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.

Chuyện này khiến bọn họ muốn không phục cũng khó.

"Tốt lắm, hy vọng các cô cậu có thể toàn lực hỗ trợ Diệp tiên sinh giải quyết vụ án này càng sớm càng tốt, đến lúc đó, tôi sẽ đích thân mở tiệc chúc mừng thắng lợi của mọi người!"

Vẻ mặt của Triệu Khôn Sơn đầy hài lòng.

Ngay sau đó, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Hắc La, cười nói: "Cô nhóc, máy tính của cô, tôi biết là khá đắt, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên, sớm bồi thường cho cô một cái khác!"

"Không sao đâu, Triệu Cục, tôi tự mua là được rồi, không cần làm phiền các ông!"

Hắc La xua tay, không thèm để ý nói.


Dù sao cô ta vốn cũng không thiếu tiền.

Mà chiếc máy tính này sở dĩ quan trọng với cô ta như vậy.

Đó là vì ngày cô ta bị "Mười tám lần một đêm" đánh bại, cô ta đã sử dụng máy tính này.

Ngày hôm đó, cô ta đã thu hoạch được không ít, biết được thế giới này bao la đến thế nào, cô ta nhất định phải cố gắng hơn mới được.

Cho nên cô ta dốc lòng muốn cùng chiếc máy tính này, trở thành một hacker lợi hại nhất.

Như vậy sau này thời điểm gặp lại được thần tượng "Mười tám lần một đêm", cô ta có thể cho thần tượng của mình thấy rằng cô ta không hề bị đánh bại, mà là ngã từ chỗ nào, đứng lên chỗ đó! Đây mới là ý nghĩa lớn nhất của chiếc máy tính này đối với cô.

Mà hôm nay, đã tìm thấy thần tượng, có máy tính hay không máy tính cũng không sao cả.

Chỉ cần mua lại một chiếc máy tính giống như vậy là được rồi.

Dù sao thì cô ta cũng không thiếu tiền xài.

Sau khi nghe lời này của Hắc La.

Triệu Khôn Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì ông ta cũng biết chiếc máy tính của Hắc La không hề rẻ, ít nhất cũng phải 100.000 tệ.

Bây giờ Hắc La nói không cần phải trả, cũng làm cho ông ta yên tâm.

Không phải là ông ta keo kiệt.

Mà là 100.000 tệ này, dù sao cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Nếu nó được đầu tư vào việc duy trì trật tự luật pháp, có thể làm được rất nhiều chuyện khác.

Không thể không nói.

Triệu Khôn Sơn thật sự là một cục trưởng vì nhân dân, trong như nước, sáng như gương.

Giang Châu có thể có được một cục trưởng như vậy.

Vậy thật sự là may mắn cho nhân dân, cho xã hội.

Ngay sau đó.

Triệu Khôn Sơn trực tiếp quay đầu nhìn về phía Hàn Tiêu Tiêu nói: "Tiêu Tiêu, vừa rồi tôi bảo cô in hết những tài liệu có liên quan đến vụ án, cô đã in chưa?"

Bình Luận (0)
Comment