Long Thần Ở Rể

Chương 477

Mặt đầy không cam lòng thở dài một hơi.

Lâm Thanh Nhã cắn răng, ngay sau đó chỉ có thể bỏ thẻ đấu giá trong tay xuống, không cam lòng nói: "Tôi từ bỏ!"

Nghe thấy lời này.

Tô Xán đắc ý tới cực điểm, mặt đầy vẻ coi thường nhìn Lâm Thanh Nhã giễu cợt nói: "Ồ, sao lại bỏ nữa rồi? Một tỷ sáu cũng không dám theo nữa sao? Quả nhiên dáng vẻ nhà họ Lâm vẫn nghèo như thế, nghèo đến mức làm người ta đau lòng mà!"

"Tô Xán, anh nói chuyện chú ý một chút, nếu anh tiếp tục làm nhục Lâm gia, tôi sẽ không nể mặt anh nữa đâu!"

Lâm Thanh Nhã trực tiếp đứng lên khỏi ghế, trợn mắt nhìn Tô Xán, lạnh giọng nói.

"Sao thế? Nhà họ Lâm không có tiền còn không để tôi nói sao? Chẳng lẽ không phải sự thật là vậy sao? Nếu có tiền, vậy thì mời cô tiếp tục đấu giá cùng tôi, có bản lĩnh thì đừng bỏ!"

Khóe miệng Tô Xán hơi cong lên, cực kỳ phách lối nói.

"Đúng vậy, đấu giá thua còn không để người ta nói à, có bản lĩnh thì tiếp tục theo với Tô thiếu của chúng tôi đi!"

Vương Đặc Nam lúc này cũng đứng lên, mặt đầy vẻ đắc ý giễu cợt nói.

"Đáng ghét!"

Lâm Thanh Nhã cắn chặt răng, đừng hỏi có bao nhiêu tức giận.

Tuy nhiên, cô lại vô lực phản bác.

Bởi vì bây giờ cô đúng là không thể cầm ra được quá nhiều tiền, tiếp tục cạnh tranh cùng Tô Xán được nữa.

Không thể làm gì được.

Cô chỉ có thể trợn mắt với Tô Xán cùng Vương Đặc Nam, sau đó ngồi lại ghế.

Thấy vậy.

Tô Xán cùng Vương Đặc Nam nhất thời đắc ý tới cực điểm.

"Ha ha, tôi đã nói rồi, cá âm dương thiên này không ai có thể cạnh tranh được với tôi cả. Về phần nhà họ Lâm các cô, cũng chỉ là một đám hỗn tạp mà thôi!"


Tô Xán mặt đầy đắc ý cười to nói.

"Đúng vậy đúng vậy, thiếu gia Tô có tiền như vậy, ai mà dám cạnh tranh với thiếu gia Tô chứ. Thế không phải đơn thuần là tìm ngược à!"

Vương Đặc Nam vội vàng nịnh nọt nói.

Chuyện này làm cho Tô Xán nhất thời càng thêm đắc ý, sau đó trực tiếp quay đầu nhìn về phía người chủ trì buổi đấu giá, mặt đầy đắc ý nói: "Này, bây giờ đã không còn người nào đấu giá nữa, nhanh tuyên bố đi chứ!"

Đầu tiên người chủ trì buổi đấu giá nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nguyên Phổ, dò hỏi: "Đại sư ý, ông xem..." Lý Nguyên Phổ nhướng mày, ngay sau đó cũng gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tuyên bố đi!"

"Được rồi!"

Người chủ trì buổi đấu giá lúc này mới dám nâng búa đấu giá lên, nói: "Một tỷ sáu lần thứ nhất!"

"Một tỷ sáu lần thứ hai!"

"Một tỷ..." Tuy nhiên.

Lời của người chủ trì buổi đấu giá còn chưa nói hết.

Thì ngay tại lúc này.

Một giọng nói nhàn nhạt đột ngột vang lên.

"Đừng vội chứ, tôi ra giá, một tỷ bảy!"

Lời này vừa nói ra.

Toàn bộ mọi người đều sửng sốt.

Mà nụ cười đắc ý trên mặt Tô Xán cũng cứng đờ lại.

Bọn họ còn cho người mở miệng là Âu Dương Hạo trước đó đã đấu giá cùng Tô Xán.

Nhưng mà.


Khi bọn họ nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến từ phía sau.

Lại phát hiện.

Chủ nhân của giọng nói kia, lại là Diệp Thu! Điều này khiến cho gương mặt của tất cả mọi người trong hội trường trở nên kinh ngạc trong nháy mắt.

Bao gồm cả Lâm Thanh Nhã đang ngồi bên cạnh Diệp Thu, giờ phút này cô cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn Diệp Thu, khó hiểu hỏi: "Diệp Thu, anh điên rồi phải không? Anh lấy một tỷ bảy ở đâu ra cơ chứ?"

"Vợ à, trước hết đừng để ý tới chuyện đó, tất cả cứ giao cho anh!"

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, sau đó trực tiếp đứng lên, nhìn người chủ trì buổi đấu giá, cười nhạt nói: "Vợ tôi từ bỏ, nhưng không có nghĩa là tôi cũng bỏ. Bây giờ, tôi thay thế vợ tôi tiếp tục đấu giá, tôi ra giá một tỷ bảy!"

Lời này vừa nói ra.

Người chủ trì buổi đấu giá cũng phải ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Xán.

Mà giờ phút này, biểu cảm trên mặt Tô Xán đừng hỏi có bao nhiêu khó coi, cả gương mặt như biến thành màu đen.

Lúc nãy khi anh ta đã sắp đem "trái tim vĩnh hằng" về tay.

Nửa đường cũng nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, dùng hai tỷ cướp lấy sợi dây chuyền đi. Làm hại anh ta ở trước mặt mọi người mất hết cả mặt mũi.

Mà lần này.

Diệp Thu lại từ đâu chui ra.

Điều này khiến Tô Xán như muốn điên lên.

Anh ta hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, tức giận nói: "Diệp Thu, anh bớt ở đó làm loạn đi. Anh chỉ là một tên ở rễ, tiền ở đâu ra chứ? Còn một tỷ bảy sao? Một trăm bảy mươi nghìn nhân dân tệ anh đã cầm được ra chưa! Tôi thấy anh là cố ý quấy rối, báo láo giá, quấy nhiễu trật tự của buổi đấu giá này!"

"Ồ?"

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói: "Tôi có tiền hay không, có báo láo giá hay không, chuyện này cũng không phải là chuyện anh có thể quản được đâu nhỉ? Lát nữa nếu tôi không lấy ra được tiền, người của hội đấu giá sẽ xử lý tôi. Không liên quan gì đến anh cả. Bây giờ anh chỉ cần biết, tôi có tư cách đấu giá ở đây là được!"

Nghe xong những lời này.


Sắc mặt của Tô Xán cũng khó coi tới cực điểm.

Đôi mắt kia như sắp phun lửa ra vậy.

"Được được được, Diệp Thu, anh có khí phách lắm. Ông đây không tin, đường đường là đại thiếu gia của Tô gia như tôi, lại không sánh bằng một tên ở rể phế vật ăn bám như anh!"

Tô Xán cắn răng, sau đó trực tiếp lạnh giọng nói: "Tôi ra giá hai tỷ!"

"Ông trời của tôi ơi!"

Toàn hội trường nhất thời phải kinh hô một trận.

Bởi vì hành động lần này của Tô Xán, lại trực tiếp tăng giá lên ba trăm triệu! Quả nhiên không hổ danh là con cháu của đại gia tộc, ra tay thật hào phóng mà!

"Hai tỷ mốt!"

Tuy nhiên, Diệp Thu lại không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đuổi theo.

Đến đây.

Giá của cá âm dương thiên nhiên kia đã vượt qua cả sợi dây chuyền ngọc bích mất rồi.

Tuy nhiên lúc này sắc mặt của Lâm Thanh Nhã lại khó coi tới cực điểm.

Cô không biết rốt cuộc Diệp Thu đang làm gì.

Hai tỷ mốt, một khoản tiền lớn như vậy.

Cho dù là cô, trước mắt cũng không thể lấy ra được.

Diệp Thu làm gì có thể có nhiều tiền như vậy được cơ chứ?

Nếu lúc này Tô Xán trực tiếp bỏ đấu giá.

Diệp Thu đấu giá thành công.

Nhưng đến lúc đưa tiền anh lại không đưa ra được.

Như vậy tiền bồi thường vì vi phạm quy định chờ đợi anh sẽ là một khoản kếch xù.

Nếu như phòng giao dịch cược ngọc Thiên Nguyên này truy tố Diệp Thu.


Rất có thể Diệp Thu sẽ bị giữ lại, thậm chí còn dính tới tiền sự mất! Hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!

Nghĩ tới đây.

Lâm Thanh Nhã vội vàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, nhỏ giọng khuyên can: "Diệp Thu, anh đủ rồi đấy, dừng đấu giá lại cho tôi!"

"Vợ à, tin tưởng anh, anh không làm chuyện gì mà không nắm chắc đâu!"

Diệp Thu cúi đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, cười nói.

"Anh có nghĩ đến hậu quả của việc này không? Một khi anh đấu giá thành công nhưng không có tiền trả, anh sẽ ngồi tù đấy, biết chứ?"

Lâm Thanh Nhã cắn răng, có chút nóng nảy nói.

"Anh biết, nhưng xin em tin tưởng anh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu. Trong lòng anh hiểu rõ!"

Diệp Thu mỉm cười nói.

"Anh..." Lâm Thanh Nhã bặm môi, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mà ngay lúc này.

Tô Xán trực tiếp tăng giá: "Hai tỷ hai!"

"Hử? Không phải cậu Tô mỗi lần thêm là rất nhiều sao? Thế nào bây giờ lại thay đổi thành từng chút một thế này?"

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, nhìn về phía Tô Xán, mặt đầy nghịch ngợm hỏi.

"Hừ, có bản lĩnh thì anh cứ theo, anh quản tôi thêm bao nhiêu làm gì chứ?"

Tô Xán liếc nhìn Diệp Thu, không vui nói.

Thật ra thì giờ phút này trong lòng anh ta cũng đang cân nhắc rồi.

Lần này tới gia tộc chuẩn bị vốn cho anh ta, chỉ có hơn ba tỷ.

Góp vào thêm một ít, nhiều lắm mới lên được bốn tỷ! Mà giá của cá âm dương thiên nhiên này đã cao hơn hai tỷ rồi.

Cho nên anh ta cũng không dám thêm mạnh nữa.

Anh ta sợ lỡ như tý nữa vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng, vậy coi như xong đời!

Bình Luận (0)
Comment