Long Thần Tại Đô

Chương 107

Trên gương mặt Diệp Phàm chợt hiện lên chút không vui.

Vốn dĩ anh đã không ưa người đàn ông đầu trọc, người đàn ông đầu trọc lại chủ động trêu trọc anh, anh không thể nhẫn nhịn được!

Vì thế, anh thả Sở Đại Trị ra, lạnh nhạt nói: "Thoải mái gây sự, trời có sập xuống, tôi sẽ chống đỡ cho cậu."

"Đối phó với một tên bụi đời nhỏ bé này, tiểu thiếu gia cần đến anh sao?" Sở Đại Trị tức giận trừng mắt lên với Diệp Phàm.

"Có phải vẫn cần được giáo huấn một trận nữa phải không?" Ánh mắt không mấy thiện cảm của Diệp Phàm nhìn chằm chằm Sở Đại Trị.

Sắc mặt Sở Đại Trị trở nên vô cùng khó coi, nhưng vừa nãy cậu ta đã thử qua sự lợi hại của Diệp Phàm rồi, vì vậy, cho dù trong lòng rất không phục, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.

Khắp mặt người đàn ông đầu trọc bên cạnh tối sầm lại, giống như là vừa có một trận biểu biễn đập đá trên lồng ngực vậy, cực kì khó chịu, tưởng chừng như sắp không thể thở được nữa rồi.

Hắn ta chính là xã hội đen trên phố, dù là rất nhiều gia tộc của thành phố Giang Châu cũng đều không dám đụng đến hắn, nhưng giờ đây, hắn lại bị hai kẻ xem có vẻ hoàn toàn là khố rách áo ôm- Diệp phàm và Sở Đại Trị khinh thường, điều này đối với hắn mà nói, là một sự nhục nhã không gì bằng!

"Cho sĩ diện mà không cần sĩ diện phải không? Ông mày......"

Trong mắt người đàn ông đầu trọc lộ ra vẻ sắc lạnh, hung hãn nói.

Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong, Sở Đại Trị liền xông tới giáng một cái tát lên mặt hắn.

Người đàn ông đầu trọc lập tức choáng váng, đầu óc trống rỗng.

Hắn lại có thể bị một thằng ranh con cho ăn tát.

Việc này mà đồn ra ngoài, thì danh tiếng hắn gây dựng lên trên đường phố bao nhiêu năm qua, sợ là sẽ xuống dốc không phanh mất.

"Đáng chết!"

Người đàn ông đầu trọc phẫn nộ đến cực điểm rồi, nghiến răng nghiến lợi hét lên, trên người phát ra sát khí lành lạnh.

Hắn cũng được xem là một kẻ hung ác.

Cho dù nhìn Sở Đại Trị vẫn là một đứa trẻ con, hắn cũng vẫn sẽ không niệm tình, giơ nắm đấm lên, liền đấm về phía Sở Đại Trị.

"Dừng tay!"

Đúng vào lúc này, tiếng hét lạnh lùng vang lên, một người thanh niên mặc vest đi giày da bước tới, chính là Châu Hoàng- người vừa nãy đứng trên sân khấu diễn thuyết.

Mặc dù người đàn ông đầu trọc nghe thấy tiếng của Châu Hoàng, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng tay, nấm đấm đấm về phía Sở Đại Trị không hề muốn ngừng lại, mắt thấy nắm đấm của người đàn ông đầu trọc muốn đấm vào mặt Sở Đại Trị, Sở Đại Trị đột nhiên nhấc chân phải lên, hung hãn đá ra ngoài.

Cậu ta sinh ra trong một gia đình quân nhân, mặc dù từ nhỏ đến lớn nhận được muôn vàn sự cưng chiều, nhưng kỹ xảo đánh nhau vật lộn lại được học từ nhỏ.

Lo gì việc cậu ta bây giờ vẫn còn nhỏ, khí lực không lớn, nhưng thân thủ lại không tầm thường.

Cú đá mà chân cậu ta đá ra, còn nhanh hơn cả nắm đấm của người đàn ông đầu trọc, hung hãn đá vào chỗ hiểm của người đàn ông đầu trọc.

"Á......"

Hai tay người đàn ông đầu trọc ôm lấy chỗ hiểm thảm thiết kêu lên, người co lại, giống như con tôm bị hấp chín vậy.

Cú đá này của Sở Đại Trị quả thực là quá tàn nhẫn rồi, gần như đá vỡ "hòn bi" của người đàn ông đầu trọc rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người đứng xem xung quanh đều sững sờ, sau đó, Hồng Đường cười lớn.

"Đứa trẻ ranh này thật có kỹ năng đó."

"Cái tên đầu trọc đó thật thảm hại, cú đá đó của đứa trẻ ranh, xem ra rất đau, khiến đũng quần người ta ớn lạnh."

"Tôi biết tên đầu trọc đó, hình như tên Lưu Hùng, là một trong ba kẻ đầu sỏ ở vùng đất Khâm Châu, thế lực rất lớn, có rất nhiều sản nghiệp ở Giang Châu, đứa trẻ ranh này đụng vào hắn, sợ là sẽ có kết cục rất thảm đây."

"Sinh ra đứa con trai như thế này, đúng thật là chôn sống cha!"

......

Cả đám người đều đang bàn tán.

Mà vào lúc Lưu Hùng bị Sở Đại Trị đá cho hai tay ôm đũng quần kêu gào thảm thiết, mấy tên côn đồ lập tức xông tới, bọn chúng đều là đàn em của Lưu Hùng.

Châu Hoàng cũng đã đi đến trước mặt Sở Đại Trị, cau mày lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc.

"Giết cái tên mèo hen này cho tao!"

Lưu Hùng cố gắng chịu đựng đau đớn, nhìn mấy tên côn đồ vừa xông đến hét lên.

Mấy tên côn đồ nhận được mệnh lệnh của Lưu Hùng, lập tức chuẩn bị ra tay với Sở Đại Trị, nhưng Châu Hoàng vừa vẫy tay, một đám nhân viên bảo vệ của Bảo Đỉnh Hiên liền xông ra, trực tiếp chặn đứng mấy tên côn đồ của Lưu Hùng lại.

"Tổng giám đốc Châu, anh có ý gì?" Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Hùng vô cùng tức giận hỏi.

"Tôi đang cứu mạng của anh!" Châu Hoàng lạnh lùng nói.

Trước đó anh ta đã kêu dừng tay rồi, nhưng Lưu Hùng lại không nghe, điều này rõ ràng là không giữ thể diện cho anh ta rồi.

Vì thế, bây giờ anh ta cũng không vui vẻ gì với Lưu Hùng.

"Cứu tôi? Hờ hờ....." Lưu Hùng lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Lưu mỗ tôi mặc dù không phải là người bản địa Giang Châu, nhưng cho dù là ở Giang Châu cũng có mấy người dám đắc tội với tôi chứ? Châu tổng giám đốc, tôi cũng được xem là đối tác của Bảo Đỉnh Hiên các anh, niệm tình giữa chúng ta có nhiều mối hợp tác làm ăn như vậy, anh lập tức tránh ra cho tôi, tôi có thể không tính toán với anh."

"Nếu không, đừng trách tôi trở mặt với anh!"

"Lưu Hùng, anh có biết vị này là ai không?" Châu Hoàng chỉ Diệp Phàm đứng bên cạnh, nói: "Anh là đại thiếu gia của Diệp gia, Diệp Phàm!"

"Đắc tội với Diệp gia ở Giang Châu?"

"Anh cảm thấy, anh vẫn có thể sống mà rời khỏi Giang Châu sao?"

"Diệp gia?" Sắc mặt Lưu Hùng dần thay đổi, nhưng hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nói: "Diệp gia đã suy yếu rồi, lần này tôi đến Giang Châu, chính là đích thân chỉ huy, chiếm lấy sản nghiệp của Diệp gia. Trong mắt tôi, Diệp gia của bây giờ, chả là cái đ** gì cả!"

“Ông chắc chắn không?” Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, nhìn Lưu Hùng.

Diệp gia là tâm huyết mười mấy năm của Lão gia, mà trải qua sự chấn chỉnh của anh, Diệp gia của hiện tại là Diệp Nguyệt làm gia chủ.

Vì thế, anh tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục Diệp gia.

“Diệp Phàm phải không? Mày nghĩ là tao không biết, mày là tên công tử bột phế vật? Muốn dựa vào Diệp gia hăm dọa tao? Mày đúng thật là suy nghĩ hão huyền.” Vẻ mặt Lưu Hùng lạnh lùng cười và nói: “Đương nhiên, nếu bây giờ mày tình nguyện quỳ xuống xin lỗi tao, đồng thời ký hợp đồng đem sản nghiệp của Diệp gia bán cho công ty Hùng Khởi của tao, thì tao có thể tha cho mày một con đường sống.”

“Hơn nữa, tao còn có thể đảm bảo, sau này không có ai dám ức hiếp mày!”

“Haha!” Diệp Phàm giống như là đang nhìn kẻ ngốc nhìn Lưu Hùng, trong mắt anh, Lưu Hùng chính là vai hề nhảy nhót mà thôi, đến việc ra tay giáo huấn Lưu Hùng, anh cũng cảm thấy mất giá.

Nhưng Sở Đại Trị bên cạnh lại mở miệng vào lúc này, vô cùng hung hăng bá đạo nói: “Đại trọc đầu, ông có thể không sợ cái tên phế vật Diệp Phàm này, nhưng ông biết tiểu gia ta là ai không?”

“Tôi nói cho ông biết, bố tôi là Sở Thần Thông!”

“Ông dám chửi tôi là mèo hen? Còn muốn đánh chết tôi? Có tin, một cú điện thoại của tôi, thì có thể diệt cả nhà ông!”

“Sở, Sở Thần Thông?” Sắc mặt Lưu Hùng thay đổi lớn, về chiến thần Vân Điền ông ta cũng có nghe qua, ở trước mặt chiến thần Vân Điền, ông ta chỉ là một con kiến, con kiến có thể bị dẫm chết bất cứ lúc nào.

Không chỉ có sắc mặt Lưu Hùng thay đổi, Châu Hoàng bên cạnh cũng đầy vẻ kinh vãi.

Mặc dù anh ta nhìn ra được thân phận của Sở Đại Trị không bình thường, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, lai lịch Sở Đại Trị lại lớn đến như vậy.

Vốn dĩ, trước đó anh ra tay ngăn cản Lưu Hùng, đơn thuần là vì thân phận của Diệp Phàm.

Người khác có thể không biết tình hình hiện tại của Diệp gia, cho rằng Diệp gia đã phá sản rồi, diệt vong là điều sớm muộn, nhưng Châu Hoàng không nghĩ vậy, anh ta có một người bạn rất thân chính là người của Diệp gia, vì vậy, anh ta biết rõ sự mạnh mẽ của Diệp Phàm.

Trong lòng Lưu Hùng như sụp đổ, đắc tội với Diệp gia hắn không sợ, nhưng đắc tội với con trai của chiến thần Vân Điền, đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
Bình Luận (0)
Comment