Long Thần Tại Đô

Chương 12

Tâm trạng Diệp Phàm đang rất tốt.

Chừng nào nhận được giấy chứng nhận kết hôn với Sở Thanh Nhã, anh cũng dễ ăn nói với lão gia.

Sau đó anh sẽ đến thủ đô, giải quyết một mối thù cũ, tám năm trước, không phải là anh cam tâm ra nước ngoài.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, anh còn muốn đi gặp người đã cho anh cuốn quyền pháp không tên kia một lần, cũng không biết liệu có phải cô ấy vẫn còn đợi anh hay không.

Để điều tra tin tức về cô, anh đã dành thời gian bảy năm, lần này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Vẫn còn hai tháng nữa mới tới thời gian hẹn ước, anh nhất định phải giải quyết mọi thứ trong hai tháng, sau đó muốn làm gì thì làm.

Vừa mới xuống xe, Diệp Phàm liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai chị em Sở gia trước cổng Cục dân chính.

Vừa yếu đuối lại thêm chút kiên cường, một khuôn mặt băng giá, giống như một nữ thần cao ngạo lạnh lùng.

Ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận rằng, nhan sắc của hai chị đều đều là cực phẩm.

"Hừm!"

Thấy Diệp Phàm đi đến, Sở Thanh Tuyết khịt mũi lạnh lùng, không muốn nhìn Diệp Phàm thêm một giây nào nữa.

Sở Thanh Nhã đăng ký kết hôn với Diệp Phàm, cô cật lực phản đối, nhưng tiếc là chị gái cô rất kiên định, có nói thế nào cũng không thay đổi được, tất cả những gì cô có thể làm là giúp đỡ Sở Thiên Nhã.

"Đi thôi."

Sở Thanh Nhã nói với Diệp Phàm, người đang bước đến gần cô, sau đó bước vào Cục dân chính với sắc mặt phức tạp.

Diệp Phàm, vị hôn phu bất ngờ xuất hiện này, khiến trong lòng cô rất phức tạp, từ sự căm ghét đối với người mà cô cho là công tử bột, đến hành động giúp cô đòi nợ của Diệp Phàm, sau đó lại thẳng thừng từ chối cô, chỉ vỏn vẹn ba ngày, mà đã quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Cũng may.

Tất cả những chuyện này hôm nay sẽ kết thúc.

Sau khi nhận được giấy chứng nhận, đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại nữa.

Một loạt các quá trình nhanh chóng hoàn thành, tới khi chụp ảnh, khóe miệng của Diệp Phàm khẽ nở một nụ cười, trong khi Sở Thanh Nhã lại cực kỳ thản nhiên, sau vài lần liên tục bị nhân viên chụp ảnh yêu cầu, cô đành nở một nụ cười cứng ngắc.

Tách tách.

Chụp xong, bức hình được in trên giấy chứng nhận kết hôn.

"Vậy là kết hôn rồi sao?"

Sở Thanh Nhã nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, cảm thấy dường như trong lòng cô có chút hụt hẫng.

Cô đã từng tưởng tượng tới chuyện kết hôn, bạch mã hoàng tử của cô dịu dàng ôm lấy cô, còn cô thì lại nở nụ cười hạnh phúc, em gái cô đã có cả gia đình, mọi người đều đến chúc phúc cho cô.

Nhưng hiện tại... chỉ có bầu không khí lạnh như băng cùng với oán khí bao trùm.

Cứ coi như đây là mơ một giấc mơ đi.

Cả ba người bước ra khỏi Cục dân chính, Sở Thanh Tuyết kéo Sở Thanh Nhã rời khỏi đây.

"Chờ đã."

Nghe được giọng nói của Diệp Phàm, Sở Thanh Tuyết vốn đã chịu đựng cả buổi sáng, lập tức quay lại, lạnh lùng nói: "Họ Diệp kia, đừng có quá đáng!"

Diệp Phàm phớt lờ Sở Thanh Tuyết, nhìn Sở Thanh Nhã, sự hụt hẫng của cô, Diệp Phàm hoàn toàn nhận ra được,trong lòng anh cũng có chút hổ thẹn.

"Đã là người quen biết, những gì có thể giúp, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng sau này đừng làm phiền tôi." Sở Thanh Nhã lạnh lùng nói.

Đôi mắt của Diệp Phàm khẽ lay động, anh trầm giọng nói: "Nếu đã có giấy chứng nhận kết hôn, dù sao cũng nên thông báo cho người trong nhà một tiếng."

Nói xong, Diệp Phàm lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi video.

Anh nhất định phải thông báo cho lão gia.

Sở Thanh Tuyết suýt thì bị Diệp Phàm chọc cười, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy, lợi ích gì cũng đều chiếm hết, còn muốn người khác giúp anh ta nói dối, nằm mơ!

Sở Thanh Nhã có chút lúng túng, nhưng cô vẫn dừng bước, cô thực sự nên thông báo một tiếng.

"Tôi sẽ bù đắp cho cô." Diệp Phàm hiểu rằng yêu cầu của mình có chút quá đáng.

"Ha ha." Sở Thanh Tuyết cười khẩy, bù đắp, anh ta dùng cái gì để bù đắp cho sự ngây thơ của chị gái cô chứ!

Diệp Phàm phớt lờ Sở Thanh Tuyết, chỉ cau mày, hiện tại đã chín giờ sáng rồi, hẳn lão gia cũng đã thức dậy, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nghe máy chứ.

Diệp Phàm liên tục gọi bốn năm cuộc điện thoại, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Không ổn!

Gương mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm túc, kể cả lão gia không cầm điện thoại di động, thì người giúp việc vẫn phải giữ máy mới phải, anh đã gọi nhiều lần như vậy rồi, tại sao vẫn không ai trả lời.

Sở Thanh Tuyết đã trở nên thiếu kiên nhẫn, kéo Sở Thanh Nhã, chuẩn bị đi.

"Chờ một chút!"

Diệp Phàm ngăn cản hai người lại.

"Tên họ Diệp kia, anh đừng khinh người quá đáng!" Sở Thanh Tuyết quát lớn.

Sở Thanh Nhã không khỏi khó xử, thật lòng mà nói cô cũng không muốn ở lại, nhưng... cho dù bọn họ có thế nào, thì hai vị lão gia vẫn có mối quan hệ bền chặt, cũng không thể không nể mặt mũi.

Đúng lúc này, cuối cùng video cũng được kết nối.

"Tại sao lại là ông?"

Nhìn khuôn mặt trung niên xuất hiện trong video, Diệp Phàm cau mày, lạnh lùng quát hỏi.

Cả Diệp gia, anh chỉ quan tâm đến lão gia mà thôi, trong hồi ức của anh, ông thường gọi anh là thằng nhóc, luôn nở nụ cười hiền hậu.

Dù cho anh là kẻ bị thiên hạ vứt bỏ, thậm chí ngay cả người đã từng là cha của anh cũng từ bỏ anh, nhưng lão gia vẫn mở rộng vòng tay, bảo vệ anh hết lần này đến lần khác, thậm chí không ngần ngại từ bỏ tất cả!

Anh mãi mãi ghi nợ lão gia.

"Lão gia mất rồi.”

Ngay khi người đàn ông trung niên kia vừa lên tiếng, trong đầu Diệp Phàm oanh lên một tiếng, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

"Đám tang ngay ngày hôm nay, nếu cậu có thể trở về thì trở về, không thể trở về, cũng không ai ép buộc."

Sau đó, người kia cúp máy.

Rắc!

Một tiếng lạo xạo, Diệp Phàm trực tiếp bóp nát điện thoại di động, gân xanh trên trán nổi lên, trên người tỏa ra sát khí nồng nặc.

Sở Thanh Nhã giật mình trợn mắt lên, ông cụ của Diệp gia mất rồi?

Sao có thể chứ, cách đây một thời gian trước còn gặp ông cụ của Diệp gia, sắc mặt hồng hào, giọng nói rõ ràng, không bệnh không tật, sao lại đột ngột như vậy?

"Ông mất rồi sao?”

Sở Thanh Tuyết cũng giật mình, sau đó thì vô cùng ảo não, "Tại sao không gửi tin tức sớm hơn một chút chứ, như vậy chị cũng không phải đi đăng ký kết hôn cùng anh ta rồi, thật đúng là, chết cũng không chết sớm hơn một chút."

"Thanh Tuyết!" Sở Thanh Nhã nghe vậy liền biến sắc.

"Vô liêm sỉ!"

Diệp Phàm nổi giận, quay sang tát Sở Thanh Tuyết một cái.

Anh nén giận ra tay, một cái tát này đủ để khiến đầu của một con gấu bị đập nát bấy, Sở Thanh Tuyết làm sao chịu nổi, nhưng hiện tại anh đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, lão gia đi rồi, anh ta còn gì phải nể nang nữa chứ.

Bất cứ ai xúc phạm lão gia, đều phải chết!

Nhưng ngay khi bàn tay hạ xuống, Sở Thanh Nhã đột nhiên đứng chắn trước mặt Sở Thanh Tuyết.

Diệp Phàm tức giận, nhưng không mất đi lý trí, mạnh mẽ thu lại gần như toàn bộ sức mạnh của mình.

Chát!

Một tiếng vang giòn, Sở Thanh Nhã bị đánh lảo đảo một cái, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt liền sưng lên.

"Diệp Phàm, anh điên rồi sao! Anh thực sự dám đánh chị tôi, anh không phải con người!" Sở Thanh Tuyết ngay lập tức xù lông lên.

Diệp Phàm giật mình, đôi mắt đỏ hoe liếc qua Sở Thanh Nhã, trực tiếp trừng mắt về phía Sở Thanh Tuyết.

Sở Thanh Tuyết cảm thấy như thể mình đang bị một con sư tử phát điên nhìn chằm chằm, toàn thân phát rét, cơ thể cứng đờ, những gì muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, nói không ra tiếng.

"Thanh Tuyết!"

Sở Thanh Nhã chắn trước mặt Sở Thanh Tuyết một lần nữa, cầu xin Diệp Phàm, "Diệp Phàm, Thanh Tuyết không giữ mồm giữ miệng, tôi thay con bé xin lỗi anh, con bé thật sự không cố ý."

Sở Thanh Nhã cũng hốt hoảng, cô thực sự cảm nhận được ý định giết người của anh, nếu Diệp Phàm kiên trì, Sở Thanh Tuyết chắc chắn sẽ phải chết.

Chẳng biết vì sao lửa giận trong người Diệp Phàm, khi thấy Sở Thanh Nhã hoảng loạn trước mặt anh, trên mặt còn có dấu tay, đột nhiên anh lại nhớ tới hình ảnh hôm qua Sở Thanh Nhã cuộn tròn một góc trên ghế sô pha, cơn tức giận trong lòng chớp mắt liền tan biến.
Bình Luận (0)
Comment