Long Thần Tại Đô

Chương 156

“Thoải mái, quá thoải mái!” Tưởng Minh trả lời theo phản xạ.

Nhưng rất nhanh, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì, hắn cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, hình như là... Diệp Phàm?

Chuyện này làm cho hắn có chút sững sờ, đột nhiên mở to hai mắt, quả nhiên nhìn thấy Diệp Phàm đang cười hì hì nhìn hắn, làm Tưởng Minh sợ đến run rẩy, ngã nhào khỏi ghế làm việc.

“Diệp, Diệp, Diệp... Giám đốc, tôi, tôi không phải...” Tưởng Minh chật vật bò từ dưới đất lên, giọng nói lắp ba lắp bắp đáp lại.

Nhưng mà nói được một nửa, Tưởng Minh đột nhiên tỉnh táo lại.

Giám đốc chó má gì chứ?

Anh ta cũng đã từ chức rồi.

Tại sao mình lại còn phải sợ anh ta nữa?

Nghĩ vậy, Tưởng Minh bình tĩnh lại, chỉnh đốn quần áo, ho khan hai tiếng, che giấu lúng túng của bản thân, trầm giọng nói: “Diệp Phàm, anh cũng đã từ chức rồi, còn tới chỗ này làm gì nữa hả? Đại học Yến Kinh của chúng tôi cũng không phải là chỗ mà anh có thể tự ý ra vào đâu.”

“À, tôi nhớ ra rồi, là do ngày hôm đó anh từ chức quá gấp gáp nên chưa kịp thu dọn đồ đạc đúng không?”

“Không phải!” Diệp Phàm lắc đầu.

“Không phải tới đây thu dọn đồ đạc ư?” Tưởng Minh sững sờ một lát, nghiêm mặt lại nói: “Vậy anh đến đây làm gì chứ?”

“Tôi...” Diệp Phàm như cười như không nói.

Nhưng mà, Tưởng Minh lại ngắt lời của anh, nói: “Được rồi, anh không cần nói nữa, mặc kệ là từ nguyên nhân gì, nếu như anh muốn tới trường học của chúng tôi thì nhất định phải có lịch hẹn trước."

“Nhưng mà, nể mặt anh từng đi làm vài buổi ở bên an ninh, tôi cũng không so đo với anh nữa, anh mau mau đi đi.”

“Nếu không cũng đừng có trách anh em không khách khí!”

Diệp Phàm nhìn Tưởng Minh, mặc dù anh biết Tưởng Minh vẫn luôn nhắm vào anh, nhưng anh vẫn có thể hiểu được hành động của Tưởng Minh, vì vậy, từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ so đo với Tưởng Minh cả.

Dù sao, từ phương diện nào đó mà nói thì, chuyện anh cản trở con đường thăng chức của Tưởng Minh là sự thật.

“Tôi đến đây đi làm!” Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.

“Đi, đi làm?” Tưởng Minh sững sốt một lát, sau khi hoàn hồn lại lập tức vội vàng hỏi: “Anh, không phải anh đã từ chức rồi sao? Chủ nhiệm Đàm cũng đã đồng ý cho anh từ chức rồi, anh còn đến đây để đi làm? Đừng có nói là, anh cảm thấy đại học Yến Kinh của chúng tôi là chỗ anh muốn làm thì đến đi làm, muốn từ chức thì từ chức đi?”

“Là chủ nhiệm Đàm năn nỉ tôi đến đây làm đó!” Diệp Phàm nhún vai trả lời.

“Ha ha!”

Nghe được câu trả lời của Diệp Phàm, Tưởng Minh lập tức bật cười.

Hắn không tin, Đàm Ngọc Yến sẽ năn nỉ Diệp Phàm đến đại học Yến Kinh làm ư?

Đây là chuyện không thể nào.

Nên biết là, bối cảnh thân phận của Đàm Ngọc Yến cũng không phải hạng tầm thường, cô ta còn biết cầu xin người khác nữa ư? Hơn nữa còn đi cầu xin Diệp Phàm đến đại học Yến Kinh làm ư?

Lần này Diệp Phàm khoác lác, hơi bị lớn rồi đó!

Lúc này, những bảo vệ khác cũng đã đến.

Tròng mắt Tưởng Minh đảo loạn, khóe miệng cũng nở một nụ cười nghiền ngẫm, vội vàng quay sang nói với những nhân viên bảo vệ kia: “Lúc nãy Diệp Phàm mới nói là chủ nhiệm Đàm năn nỉ anh ta đi làm lại, mấy anh cảm thấy chuyện này có thật không hả?”

“Cái gì, chủ nhiệm Đàm năn nỉ anh ta đi làm lại ư?”

“Ha ha, Diệp Phàm, anh tưởng anh là ai vậy hả, chủ nhiệm Đàm năn nỉ anh đi làm ư? Anh khoác lác hơi bị lố rồi đó!”

“Đừng có tưởng là hôm đó tôi không nhìn thấy, anh đưa đơn xin nghỉ việc cho chủ nhiệm Đàm, chủ nhiệm Đàm còn không thèm suy nghĩ tí nào đã đồng ý cho anh từ chức rồi.”

“Nếu như chủ nhiệm Đàm thật sự năn nỉ anh đi làm lại, tôi gặm hết bức tường này luôn!”

...

Sau khi đám bảo vệ nghe Tưởng Minh nói, cũng cười phá lên, quay sang châm chọc chế giễu Diệp Phàm, hoàn toàn không hề tin chuyện Đàm Ngọc Yến sẽ cầu xin Diệp Phàm đến làm, chuyện như vậy, hoàn toàn không thể xảy ra được!

“Diệp Phàm, anh đến trường học làm gì hả, làm nhanh lên, làm xong thì đi lẹ, không cần phải nói mấy chuyện tào lao này chọc cười bọn tôi.” Tưởng Minh quay sang nói với Diệp Phàm.

“Tôi không có nói khoác thật mà!” Mặt mày Diệp Phàm vô cùng chân thành đáp.

“Ha ha!” Tưởng Minh cười lạnh, nói: “Anh không nói khoác? Diệp Phàm, tôi nói cho anh biết, tôi có số điện thoại của chủ nhiệm Đàm, chỉ cần tôi gọi điện thoại cho cô ấy, là có thể biết được anh có đang khoác lác không ngay.”

“Anh muốn lừa chúng tôi, hoàn toàn không thể lừa được.”

“Đừng có tự rước nhục vào người nữa, mau biến đi lẹ đi, dù sao mọi người cũng từng là đồng nghiệp với nhau, hôm nay không làm khó dễ anh nữa.”

“Vậy bây giờ anh gọi điện cho chủ nhiệm Đàm đi.” Diệp Phàm vẫy tay, nói với Tưởng Minh.

Anh nói thật.

Đám Tưởng Minh lại không chịu tin.

Anh cũng không có cách nào, thật sự không biết phải làm sao!

“Diệp Phàm, anh đúng thật là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không?” Tưởng Minh có chút khó chịu nói: “Nếu như anh đã quyết tâm đến vậy rồi, vậy tôi sẽ vạch trần lời nói dối của anh, đến lúc đó, người xấu hổ không có chỗ trốn chính là anh.”

Vốn dĩ, hắn đã không có chút hảo cảm nào với Diệp Phàm rồi.

Thái độ nãy giờ đối với Diệp Phàm, cũng đã rất khách sáo rồi.

Nhưng mà tên Diệp Phàm này lại không biết điều, chuyện này làm cho hắn có chút tức giận.

Lúc này, Tưởng Minh lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Đàm Ngọc Yến.

Lúc này, lại có một tên bảo vệ ồn ào nói: “Anh Minh, anh chờ chút rồi hãy gọi, nếu Diệp Phàm đã khẳng định rằng anh ta không có nói khoác, vậy chúng ta cá cược với anh ta đi, nếu như Diệp Phàm nói khoác, anh ta phải bò ra khỏi đại học Yến Kinh.”

“Vậy nếu như tôi không có nói khoác thì sao đây?” Diệp Phàm nhìn về phía tên bảo vệ kia.

“Nếu như anh không có nói khoác, vậy thì tôi sẽ bò ra khỏi đại học Yến Kinh.” Tên bảo vệ kia nói năng hùng hồn.

Ở trong mắt bọn họ, chuyện Đàm Ngọc Yến năn nỉ Diệp Phàm đến đại học Yến Kinh làm, thật sự là chuyện hoàn toàn không có chút khả năng nào cả.

Cho nên, hắn ta không hề sợ hãi.

“Được!”

Diệp Phàm nhìn tên bảo vệ kia, nếu như đối phương đã muốn chết, anh cũng chỉ đành đồng ý.

Lần này, mấy người bảo vệ khác cũng ồn ào theo, tỏ vẻ chỉ cần không có nói khoác, bọn họ cũng sẽ bò ra khỏi đại học Yến Kinh luôn, còn nếu như Diệp Phàm nói khoác, bọn họ có bao nhiêu người thì Diệp Phàm phải bò quanh đại học Yến Kinh bấy nhiêu vòng.

Đối với chuyện này, Diệp Phàm không có ý kiến gì.

Thấy phản ứng của Diệp Phàm, đám bảo vệ cũng bắt đầu châm chọc.

“Diệp Phàm, chúng tôi có tổng cộng hai mươi ba người, nếu như anh thua, vậy anh phải bò quanh đại học Yến Kinh ba mươi mấy vòng, cho dù anh không ngừng nghỉ giây nào, thì cũng phải bò đến ba ngày ba đêm mới xong đó.”

Đám bảo vệ vô cùng tự tin, tin chắc rằng nhất định Diệp Phàm sẽ thua.

Tưởng Minh nhìn Diệp Phàm, vỗ vỗ bả vai của Diệp Phàm nói: “Anh em, anh thật sự là... tự rước khổ vào thân, thôi bỏ đi, tôi cũng không cá cược với anh, có thể để anh bò ít đi một vòng.”

“Đừng mà, nếu anh không cá cược, lấy ai dẫn bọn họ bò chứ?” Diệp Phàm thành thật nói.

“Anh...” Sắc mặt của Tưởng Minh trở nên vô cùng khó coi, thở phì phò nói: “Được, nếu như anh đã không biết điều như vậy, vậy tôi thành toàn cho anh, tôi cũng cược với anh, anh thua, vậy phải bò quanh đại học Yến Kinh hai mươi bốn vòng.”

Hắn cảm thấy, Diệp Phàm đúng là chó cắn áo rách, không biết lòng tốt của người khác!

Nói xong, Tưởng Minh gọi điện thoại cho Đàm Ngọc Yến.

Điện thoại nhanh chóng có người nghe!

“Tưởng Minh? Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?” Đầu dây bên kia xuất hiện giọng nói của Đàm Ngọc Yến.
Bình Luận (0)
Comment