Long Thần Tại Đô

Chương 181

“Ơ...”

Cung Vô Cấu ngây ra một lúc.

Diệp Phàm để mặc anh ta ra giá, nhưng bây giờ anh ta chỉ có một mình, lấy đâu ra được nhiều tiền thế.

Người ở Thiên Thượng lầu ra giá bừa bãi lại không đủ tiền trả, nếu suy nghĩ một chút thì có thể hiểu được hậu quả nghiêm trọng nhường nào.

Nhưng Diệp Phàm chẳng cần chờ Cung Vô Cấu phản ứng liền rời đi, điều này khiến Cung Vô Cấu ngẩn ra không thể nói gì, vả lại cũng không biết nói gì, anh ta chỉ có thể ngồi yên vị trên ghế VIP.

Trên bục cao giữa phòng đấu giá, Dư Phù Dung sau khi giới thiệu qua một lượt về linh đan rồi nói: “Giá khởi điểm của linh đan là mười tỷ, mức mỗi lần đấu giá không được thấp hơn một tỷ.”

“Mười tỷ!”

Dư Phù Dung vừa dứt lời liền có người lập tức ra giá.

“Mười một tỷ.” Đã có người tranh giá.

“Mười hai tỷ.”

...

Linh đan có thể rất phổ biến với bọn Thiên Nhân, nhưng trong mắt người bình thường nó có giá trị gần như thuốc tiên, hết sức quý giá và vô cùng hiếm có...

Nên mọi người tranh giá rất quyết liệt.

Uống linh đan có lẽ sẽ không thể giúp một người “bình thường” trở nên “phi thường”, nhưng ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ.

Mọi người ở đây đều là những “nhân vật có máu mặt” trong mắt người thường, vô cùng giàu có và nắm quyền lực cực cao, do đó đối với những người này, còn có điều gì hấp dẫn họ hơn việc được sống thêm vài năm nữa?

Hơn mười phút trôi qua, cuộc đấu giá vẫn đang tiếp tục, càng lúc càng trở nên quyết liệt, giá đã tăng từ mức đấu giá mười tỷ đến hơn tám mươi tỷ.

Hơn tám mươi tỷ đã coi như tương đương với một vài gia tộc giàu có hàng đầu ở các thành phố trực thuộc tỉnh, có thể thấy được một viên linh đan có giá trị cao đến mức nào, nhiều người ở đây có thể vì nó mà tán gia bại sản.

Bởi vì đối với họ tiền tài và quyền lực đều có thể gây dựng nên, duy chỉ có mạng sống là vô giá.

Càng lúc mức tranh giá càng cao, mức giá đã vượt hơn một trăm tỷ và người đấu giá cũng giảm đi ít nhiều.

“Một trăm ba mươi tỷ.”

Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế VIP trong phòng đấu giá.

Người đàn ông trung niên này tạo cho người ta một cảm giác uy nghiêm, ông ta là Tống Kiều – chủ tịch tập đoàn Thiên Kiều.

Thế lực của tập đoàn Thiên Kiều lớn hơn rất nhiều so với các gia tộc tài phiệt hàng đầu khác, bình thường gia trưởng của các gia tộc này khi thấy Tống Kiều đều luôn phải cung kính, không dám có chút bất tuân.

“Một trăm năm mươi tỷ!”

Một thanh niên khác nhanh chóng ra giá, vừa mở miệng giá đã hơn thêm hai mươi tỷ.

Danh tính thanh niên này có phần thần bí hơn, anh ta là ông chủ của tổ chức Thanh Kiếm, tên Tưởng Thanh Kiếm.

Tổ chức Thanh Kiếm là một tổ chức sát thủ khiến bất kì ai nghe thấy đều sợ hãi, có tin đồn rằng ngay cả các gia tộc hàng đầu kinh đô đều đang âm thầm trả “phí bảo hộ” cho tổ chức Thanh Kiếm.

Tống Kiều ngây ra một lúc rồi nhìn sang hướng Tưởng Thanh Kiếm, mặc dù ông ta và Tưởng Thanh Kiếm đều ở cùng đẳng cấp nhưng Tưởng Thanh Kiếm trẻ hơn ông ta rất nhiều, trong mắt ông ta thì Tưởng Thanh Kiếm giống như một đứa nhóc chưa trưởng thành.

“Một trăm năm mươi mốt tỷ.”

Tống Kiều khẽ cười rồi tiếp tục ra giá.

“Ha ha!” Tưởng Thanh Kiếm nhìn Tống Kiều, cười nói: “Chủ tịch Tống, chỉ tăng thêm có một tỷ, ông không thấy mất mặt sao?”

“Trên phương diện kinh doanh chỉ bàn thắng thua, mất mặt ư? Ha, tôi già rồi, đã qua cái thời thanh niên nhiệt huyết như ông chủ Tưởng đây từ lâu.” Tống Kiều không chút giận giữ, nhẹ nhàng nói.

“Hưm!” Tưởng Thanh Kiếm hưm một tiếng rồi nói: “Một trăm tám mươi tỷ.”

“Một trăm tám mươi mốt tỷ.”

“Hai trăm tỷ.”

“Hai trăm lẻ một tỷ.”

...

Tưởng Thanh Kiếm và Tống Kiều thi nhau tranh giá.

Giống như những gì Tống Kiều nói, Tưởng Thanh Kiếm quá trẻ, sau khi bị Tống Kiều cố tình khiêu khích, anh ta hoàn toàn bị kích thích và mất hết lý trí, anh ta nghiến răng hô to mức cao nhất mình có thể chịu được: “Ba trăm tỷ.”

“Ba trăm lẻ một tỷ.” Tống Kiều điềm tĩnh ra giá.

“Họ Tống kia, ông đang cố tình chống đối tôi sao?” Tưởng Thanh Kiếm tức giận nhìn Tống Kiều, nói: “Cứ cho là ông không biết xấu hổ đấu giá thành công linh đan, nhưng ông nghĩ ông còn mạng để dùng không?”

“Ông chủ Tưởng, đây là Thiên Thượng lầu, cậu đe dọa tôi trắng trợn như vậy là vi phạm quy tắc của Thiên Thượng lầu đó.” Tống Kiều điềm tĩnh nói.

“Ông...” Tưởng Thanh Kiếm vô cùng tức giận, ánh mắt hung hãn đằng đằng sát khí.

Tuy nhiên lúc này một nhân viên của Thiên Thượng lầu mặc trang phục độc đáo đi đến, nói với Tưởng Thanh Kiếm: “Tưởng thiếu gia, xin hãy tự trọng, nếu như anh phá vỡ quy tắc của Thiên Thượng lầu, thì anh biết hậu quả rồi đó!”

Mặc dù Tưởng Thanh Kiếm đang vô cùng tức giận, đỏ mặt tía tai hết cả lên, nhưng khi anh ta nhìn thấy người nhân viên đã cảnh cáo mình liền nghiến răng và kìm nén cơn giận.

Anh ta có đủ tư cách ngồi ở Thiên Thượng lầu thì đương nhiên anh ta cũng sẽ biết các quy tắc ngầm và thủ đoạn ở đây, ngay cả khi anh ta nắm giữ tổ chức Thanh Kiếm mạnh như thế, nhưng nếu thật sự đắc tội với Thiên Thượng lầu, thì chỉ cần một người trong Thiên Thượng lầu cũng có thể hủy cả tổ chức Thanh Kiếm.

Đây không phải là giúp cho người khác làm giảm uy phong của mình, mà là sự thật!

“Hưm!”

Tưởng Thanh Kiếm tự cảm thấy hôm nay vô cùng mất mặt, chỉ hưm một tiếng rồi đứng lên, quay lưng rời đi.

“Ông chủ Tưởng.” Lúc này Tống Kiều gọi Tưởng Thanh Kiếm, nói: “Tôi đặc biệt nhắc nhở cậu một câu, người trẻ tuổi đừng có lúc nào cũng “điên tiết”, cậu sẽ tự hại chết bản thân đó!”

Tưởng Thanh Kiếm quay lại nhìn Tống Kiều với ánh mắt lạnh lẽo sắc lẹm, nhưng vì nơi này là Thiên Thượng lầu nên anh ta cũng không đáp lại Tống Kiều, chỉ hậm hực bước ra khỏi phòng đấu giá.

Sau khi Tưởng Thanh Kiếm rời đi, cuộc đấu giá được tiếp tục, cái giá ba trăm lẻ một tỷ của Tống Kiều đã làm nhiều người từ bỏ.

Một nụ cười đắc ý xuất hiện trên khuôn mặt Tống Kiều, dù ba trăm lẻ một tỷ không phải là một số tiền nhỏ, nhưng để đổi lấy linh đan giúp ông ta sống thêm được vài năm cũng coi như đáng.

“Ba trăm lẻ hai tỷ.”

Tuy nhiên vào lúc Tống Kiều nghĩ đã thành công có được linh đan, Cung Vô Cấu ngồi yên nãy giờ bỗng nhiên lại nghiến răn ra giá.

Mặc dù Cung Vô Cấu không chắc chắn, cũng không biết Diệp Phàm có dự tính gì.

Nhưng nhớ đến lần trước cứu Liễu Thanh Mi, biết được sức mạnh đáng sợ của Diệp Phàm, anh ta lại vô cùng tin tưởng anh.

Vì vậy ngay cả khi không có tiền, anh ta vẫn ra giá.

Tống Kiều có hơi ngây ra một lúc, ông ta không ngờ rằng ngoài Tưởng Thanh Kiếm, vẫn có người có thể tranh với ông ta.

“Ba trăm lẻ ba tỷ.” Tống Kiều nheo mắt, tiếp tục ra giá.

“Ba trăm lẻ bốn tỷ.” Cung Vô Cấu không chút do dự tiếp tục ra giá.

Tống Kiều nhìn Cung Vô Cấu đầy nghi ngờ, thời gian trước cả nhà Cung Vô Cấu bị giết, chuyện Cung Vô Cấu trở thành kẻ bán nước đều được lan truyền khắp nơi ở thủ đô, đương nhiên Tống Kiều cũng có biết chuyện này, vì thế ông ta có thể dễ dàng nhận ra được Cung Vô Cấu.
Bình Luận (0)
Comment