Long Thần Tại Đô

Chương 19

“Anh chính là muốn điều tra ra nguyên nhân cái chết của ông.” Diệp Phàm xoa tóc của Diệp Nguyệt, ánh mắt vô cùng âu yếm, “Em cũng nhanh chóng trở lại trường học đi, có thời gian anh sẽ đến thăm em.”

“Hứ”

Diệp Nguyệt khẽ hất mũi, bất mãn nói: “Anh, anh lại muốn đuổi em đi sao, tám năm trước cũng như vậy, lần này em nhất định không chịu đi đâu.”

Diệp Phàm lặng lẽ nhìn ánh mắt chờ đợi của Diệp Nguyệt, có chút nghĩ ngợi, nhưng rồi cũng gật đầu.

Tám năm trước thật sự anh không còn sự lựa chọn nào, để không làm liên lụy đến Diệp Nguyệt, cũng đã từng đến nghĩ đến chuyện cùng Diệp Nguyệt bỏ trốn, tuy nhiện hiện tại hoàn toàn khác, anh đã không còn là con người của tám năm trước nữa rồi.

Bất luận là tình huống gì đi chăng nữa, anh cũng đều có thể bảo vệ sự an toàn của Diệp Nguyệt, đương nhiên không cần dùng đến biện pháp cùng Diệp Nguyệt trốn ra nước ngoài.

“Anh, anh và em kề vai chiến đấu!” Diệp Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Phàm, khẳng khái nói, ánh mắt vô cùng hưng phấn, đưa nắm đấm nhỏ nhắn ra phía trước, “Em cũng có tập võ đó nha, đánh mười người cũng không có vấn đề gì cả.”

Diệp Phàm không kìm được bật cười thành tiếng, đối với khả năng của anh ấy, đương nhiên có thể biết được Diệp Nguyệt có chút võ thuật, chỉ là động tác đẹp, nhưng sức mạnh không đáng là bao.

“Anh phải nhờ em bảo vệ rồi.” Diệp Phàm xoa tóc Diệp Nguyệt, nhẹ nhàng nói.

Diệp Nguyệt lầm bầm nói, ra bộ tôi chính là đại tông sư.

Diệp Phàm vừa nói chuyện, cười đùa với Diệp Nguyệt, đồng thời vừa hướng ánh mắt về phía khúc quanh, Diệp Long và đám người bảo vệ vẫn đứng ở đó, trong bóng tối.

“Hiện tại các người đang vui mừng như vậy, đợi đến một lúc nữa tôi sẽ khiến các người đến khóc cũng không khóc nổi!” Nhìn Diệp Phàm và em gái đang nói chuyện thoải mái như vậy, đám người đi theo Diệp Long có vẻ rất chán ghét, không ngừng phẫn nộ chửi mắng trong lòng.

Chỉ là Diệp Long đứng ở bên cạnh ánh mắt có chút thâm trầm, hung hăng trợn mắt nhìn thẳng đám người bảo vệ, nắm chặt nắm đấm.

Đối với người chị như Diệp Nguyệt, hắn vẫn luôn rất thân thiết, chỉ là mỗi lần Diệp Nguyệt nhìn thấy hắn, đều vô cùng lạnh lùng, khiến hắn còn tưởng rằng Diệp Nguyệt tính tình vốn dĩ lạnh lùng ít nói như vậy, đến tận bây giờ hắn mới hiểu, Diệp Nguyệt thật ra chưa từng xem trọng hắn, không hề muốn tiếp xúc với hắn.

Diệp Nguyệt chưa từng xem hắn là em trai của mình.

Vì sao, vì sao?

Trong lòng Diệp Long không ngừng gào thét, chỉ có thể vì mẹ tôi không phải mẹ cô, đến tận bây giờ, các người vẫn chưa từng một lần xem tôi là người trong nhà hay sao? Bác Phúc đã như vậy, đến cả Diệp Nguyệt cũng không khác!

Diệp Phàm sớm đã không còn được xem là người nhà họ Diệp nữa rồi, các người tốt nhất nên biết thân biết phận, bởi tôi mới là cậu chủ chính thức của nhà họ Diệp!

Đám vệ sĩ vốn dĩ muốn nói điều gì đó, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt gay gắt của Diệp Long, liền không dám lên tiếng nữa.

“Tức giận rồi sao?”

Diệp Phàm đang nói chuyện vui vẻ cùng Diệp Nguyệt, cảm nhận thấy sự oán hận. Còn Diệp Long đảo mắt bốn xung quanh, điều chỉnh lại kế hoạch ban đầu của mình..

Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, trời cũng tối dần, nhà thờ tổ tiên cứ như vậy ẩn trong bóng tối, Diệp Nguyệt đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, nhưng mà người Diệp Phàm chờ vẫn chưa thấy đến.

Trong lòng Diệp Phàm ngày càng có chút nguội lạnh, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Diệp Thiên Nhân, trong lòng ông, thật sự nghĩ có thể tránh được tôi sao?” Trong lòng Diệp Phàm có chút phẫn nộ, tuy nhiên nét mặt vẫn vô cùng trấn tĩnh.

Lúc đó, Diệp Phàm đột nhiên nhắc đến Diệp Thiên Nhân, đâu hay biết ông ta đã mang theo Thường Nguyệt Nga đến Hải Đông.

Diệp Thiên Nhân hiện tại đã là người đàn ông trung niên, tuy nhiên lại không hề suy giảm khí chất, mỗi lần lên xuống máy bay, cứ cách vài mét lại không ít phụ nữ phải ngước nhìn, không những thế còn không ngừng bí mật quay phim chụp ảnh.

Khoác chặt cánh tay của Diệp Thiên Nhân, dáng vẻ Thường Nguyệt Nga thật sự ra dáng phu nhân giàu có sang trọng, quý phái, chỉ là ánh mắt sắc bén của bà ta, nhìn bất kỳ cô gái nào cũng đều hết sức lạnh lùng ganh ghét.

Hai người đó ở bên nhau, thật giống như đang tạo ra thế giới, vương quốc riêng của họ, một người là quốc vương, một người là hoàng hậu, cứ như vậy khiến người người ngưỡng mộ.

Rời khỏi sân bay, hai người ngồi lên chiếc Mercedes màu đen đến đón sẵn ở sân bay. Ngay trong đêm, họ đi thẳng đến vườn Vinh Hoa.

Vườn Vinh Hoa, biệt thự nhà họ Sở.

Sở Thiên Hùng yên tĩnh ngồi trên ghế, nghe Sở Thanh Nhã nói rõ tình hình mấy ngày hôm nay, đồng thời, bên cạnh Sở Thanh Tuyết, mặt vẫn còn đầy băng gạc, tâm trạng có chút không tốt, trong mắt ánh sáng đều trở nên vô cùng mờ ảo.

“Nói như vậy, thật sự đúng là không thể trách cậu ta.” Sở Thiên Hùng khó chịu nói.

Tập đoàn Long Đằng hiện tại đang thiếu nợ, hai chị em nhà họ bèn lợi dụng Diệp Phàm, kết quả là Trương Thành Hổ trở thành thái giám, luôn tìm cách trả thù hai chị em họ.

“Ba, mọi chuyện chính là như vậy.” Sở Thanh Nhã nhìn sang Sở Thanh Tuyết, tiếp tục nói thêm: “Diệp Phàm cũng là người bị hại mà thôi, anh ta căn bản cũng không hề thích con, hơn nữa hiện tại thực lực của anh ta, thật sự không cần thiết phải dây dưa với nhà chúng ta.”

Sở Thiên Hùng nghe thấy vậy cũng gật đầu, theo những gì mà Sở Thanh Nhã kể, lúc xảy ra vụ bắt cóc, biểu hiện của Diệp Phàm có thể gọi là có mưu có dũng, đầu tiên ép Trương Thành Hổ phải thả Sở Thanh Tuyết, sau đó liền nhanh chóng đưa Sở Thanh Nhã rời khỏi.

Đổi lại là người khác, thật sự không thể làm được điều đó, cũng không có cách nào cứu hai chị em ra ngoài một cách yên ổn.

“Nói như vậy, ba còn phải cảm ơn cậu ta sao?” Sở Thiên Hùng có chút tức giận nói.

Nghe thấy vậy Sở Thanh Nhã khóe miệng có chút bất mãn, “Ba, hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, dù sao thì hiện tại con và Diệp Phàm đã đăng ký kết hôn, cũng có thể xem như người cùng một nhà.”

Sắc mặt Sở Thanh Hùng trong nháy mắt càng trở nên phức tạp, như thế nào là người cùng một nhà? Ông ta thậm chí còn không hề chấp nhận.

“Việc của con hiện tại chính là nhanh chóng nghiên cứu Hồng Nhan Kiếp, cần gì cha sẽ hỗ trợ hết sức, Tuyết Nhi vẫn đang chờ dùng.” Sở Thiên Hùng không vòng vo nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt Sở Thanh Tuyết sáng rực, chờ đợi nhìn về phía chị gái.

Sở Thanh Nhã có chút cười khổ, “Cha, Thanh Tuyết, trước khi phòng thí nghiệm bị trộm, thông tin về sản phẩm mỹ phẩm lần này thật sự còn lại không ít, nhưng những thông tin quan trọng nhất đều đã bị lấy đi, lúc đầu con còn nghĩ trong khoảng chừng nửa tháng có thể nghiên cứu ra được, nhưng hiện tại xem ra, ít nhất cũng cần đến mấy tháng.”

“Có hi vọng thành công là tốt lắm rồi.” Sở Thiên Hùng trực tiếp nói, “Hiện tại cha hỗ trợ con trước mười người, ngoài ra nếu con muốn mời chuyện gia gì thì cứ dùng danh tiếng của tập đoàn nhà họ Sở, việc cần thiết nhất chính là có thể nghiên cứu ra được sản phẩm mỹ phẩm lần này.”

Sở Thanh Nhã gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Nhưng trong lòng không ngừng cảm thấy khổ sở.

Cùng là con gái, cô hiểu rõ hơn ai hết, nhan sắc quan trọng với một cô gái đến như thế nào, vì vậy sau khi được cứu, chỉ cần dùng sản phẩm Hồng Nhan Kiếp thì nhan sắc của Sở Thanh Tuyết hoàn toàn có thể khôi phục, chỉ sợ rằng Sở Thanh Tuyết nhất thời nghĩ quẩn, làm chuyện tổn hại bản thân.

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, Hồng Nhan Kiếp thật sự không biết đến lúc nào mới có thể nghiên cứu thành công, hơn nữa khả năng chữa khỏi vết thương của Sở Thanh Tuyết cũng chưa biết được mấy phần.

Ngược lại, hiện tại cô mong muốn Hồng Nhan Kiếp có thể được nghiên cứu chậm một chút, có như vậy cô mới có thể tìm ra được những biện pháp khác tốt hơn.

“Lão gia nhà họ Diệp qua đời, Diệp Thiên Nhân vội vàng tổ chức lễ tang, không thông báo cho lão gia nhà chúng ta một lời, ta nhất định phải để nhà họ Diệp phải trả giá!” Sở Thiên Hùng ánh mắt vô cùng sắc bén, mặc dù nguyên nhân từ đầu đến cuối đều không phải do Diệp Phàm, tuy nhiên ông ta vẫn phải trút giận lên Diệp Gia.

“Cha, cảm ơn cha.”

Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cùng nói.

Lớn đến như vậy rồi, đây là lần đầu tiên các cô cảm nhận được tình thương yêu của cha, thật ra Sở Thanh Hùng vốn dĩ rất yêu thương các cô, chỉ là bình thường không hay thể hiện ra bên ngoài.

“Ta là cha của các con.” Sơ Thiên Hùng có chút cưng chiều, nhìn các con cười, “Cha nhất định sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất cho các con.”

Lúc này vốn dĩ Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết đều không hề hay biết rằng, người đang ở trước mặt tự cho rằng bản thân chính là điểm tựa của họ, quay ngoắt cái đã có thể bán họ đi.

Ba tiếng sau khi ông ta nói ra câu này.
Bình Luận (0)
Comment