Long Thần Tại Đô

Chương 201

Nhận được mệnh lệnh của Lâm Huy, bốn năm tên thanh niên đang vây chặt Đàm Ngọc Yến lập tức ra tay.

Lúc này, Diệp Phàm trước đó luôn im lặng liền đứng dậy, nói với Lâm Huy: "Chủ tịch Lâm, người con gái chủ nhiệm Đàm này không biết điều, ông đừng chấp nhặt với cô ấy, liên quan đến mảnh đất thổ cư ở ngoại ô phía Nam, chúng ta bàn bạc thế nào?"

"Hả?" Lâm Huy hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lượt, hỏi: "Cậu có thể làm chủ sao?"

"Đương nhiên có thể."

"Được, thế cậu nói đi, cậu muốn bàn bạc như thế nào?"

"Cái này......" Diệp Phàm xoa xoa mũi, nói: "Tôi cảm thấy, tôi có thể chấp nhận mức giá 170 triệu của chủ tịch Lâm."

"Rất tốt, cậu được đấy, rất biết điều." Lâm Huy vừa nghe, liền vui mừng, nói: "Nếu cậu có thể làm chủ, vậy thì cậu ký vào bản hợp đồng nhé."

Đàm Ngọc Yến bên cạnh sắc mặt thay đổi lớn, vội vàng kéo áo của Diệp Phàm, nói: "Không được, Diệp Phàm, chuyện này tuyệt đối không thể đồng ý."

"Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi không tin, ông ta thật sự dám làm gì chúng ta?"

"Nhưng, nếu chúng ta đồng ý việc này, thì cả đời này của chúng ta, đều sẽ nhận lấy sự khiển trách của lương tâm."

Diệp Phàm nhìn Đàm Ngọc Yến một cái, không nói gì nhiều, mà đưa cho Đàm Ngọc Yến một cái ánh mắt, biểu thị ý bảo Đàm Ngọc Yến hãy tin ở anh.

Đàm Ngọc Yến do dự một chút, rồi mới im lặng.

Vào lúc này, Diệp Phàm nói với Lâm Huy: "Chủ tịch Lâm, bản hợp đồng này tôi có thể ký, nhưng......"

"Làm sao? Tên tiểu tử cậu muốn dở chiêu trò với tôi?" Lâm Huy cau mày lại.

"Không có, không có, tôi đâu dám dở chiêu trò vớ chủ tịch Lâm?" Diệp Phàm vội vàng xua xua tay, nói: "Chỉ là tôi cảm thấy, giúp chủ tịch Lâm một việc lớn như vậy, có phải là chủ tịch Lâm cũng nên cho tôi một chút lợi ích nho nhỏ gì không nhỉ?"

"Hóa ra là muốn nhận hoa hồng hả? Haha!" Lâm Huy cười lớn, vô cùng trượng nghĩa rút từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Diệp Phàm, nói: "Huynh đệ, Lâm mỗ tôi ra ngoài bôn ba, dựa vào chính là nghĩa khí, cậu giúp tôi một việc lớn như vậy, sao tôi có thể bạc đãi cậu được chứ? Trong tấm thẻ ngân hàng này có ba triệu, là phí vất vả tôi cho cậu, sau này huynh đệ cậu có bất cứ chuyện gì, cũng có thể tìm tôi giúp đỡ."

"Cái này......" Diệp Phàm xoa xoa mũi, nói: "Chủ tịch Lâm, miếng đất 350 triệu, tôi bán cho ông 170 triệu, ông kiếm được vừa tròn 200 triệu, cho tôi 3 triệu, cái này.....không thỏa đáng cho lắm nhỉ?"

Nụ cười trên mặt Lâm Huy cứng lại, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai mắt nhíu lại, lạnh lùng cười và hỏi: "Huynh đệ, thế cậu muốn bao nhiêu, ra cái giá đi!"

"Số này!" Diệp Phàm giơ tay phải ra.

"5 triệu?" Lâm Huy cau mày lại, hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

"50 triệu?" Sắc mặt Lâm Huy lạnh lùng.

Diệp Phàm vẫn lắc lắc đầu.

Sắc mặt Lâm Huy liền trở nên vô cùng khó coi, nặng giọng nói: "Tiểu tử, cậu đừng nói với tôi, là cậu muốn 500 triệu."

"Đúng, chính là 500 triệu!" Diệp Phàm cười nói, cười vô cùng rực rỡ.

"Haha!" Lâm Huy sững sờ một chút, cũng liền ngước lên trời cười lớn mấy tiếng, sau khi thu lại tiếng cười, vẻ mặt ông ta lạnh lùng nói với Diệp Phàm: "Tiểu tử, cậu có biết không? Người lần trước trêu chọc tôi, bị tôi biến thành người lợn."

"Cậu có biết thế nào là người lợn không? Chính là trong truyền thuyết cổ đại, vợ của Lưu Bang, sau khi chặt đứt tứ chi của người đàn bà tranh giành sự sủng ái với bà ta, bỏ vào bên trong cái vò."

"Cậu cũng muốn bị biến thành người lợn phải không?"

"Haha!" Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh cười cười, nói: "Chủ tịch Lâm, tôi thật sự không có trêu chọc ông, nếu không thì chúng ta cá cược, miếng đất thổ cứ ở ngoại ô phía Nam đó, ông sẽ mất một tỷ để mua nó, tin không?"

"Haha!" Lâm Huy nhìn Diệp Phàm giống như nhìn một tên ngốc, nói: "Tiểu tử, cậu rất hung hăng, thế thì tôi phải xem xem, cậu dựa vào cái gì, khiến tôi dùng một tỷ đi mua miếng đất thổ cư ngoại ô phía Nam đó."

Ngữ khí có vẻ hơi ngừng lại một chút, Lâm Huy nói với mấy tên thuộc hạ đang vây chặt lấy Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến: "Bắt tên tiểu tử này lại trước cho tao, đợi sau khi quay xong video cho Chủ nhiệm Đàm, thì đem hắn ta đến biệt thự của tao ở khu ngoại ô phía Nam cho tao, biến hắn thành người lợn, vứt ở trong hoa viên phía sau biệt thự của tao."

Nhận được mệnh lệnh của Lâm Huy, mấy tên thanh niên đang vây chặt lấy Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến lập tức ra tay.

Bịch!

Thế nhưng, bọn chúng vừa mới định ra tay, chân Diệp Phàm trượt dài, trực tiếp ra quyền, ra tay sau nhưng lại đánh trước, năm tên thanh niên đó liền cảm thấy trước mắt hoa hoa, đều không hiểu nổi chuyện gì, mặt từng người đều ăn đấm của Diệp Phàm, bị đánh ngã bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất, khắp mặt máu thịt lẫn lộn, liên tục kêu la thảm thiết.

Năm tên thanh niên này đều không phải là bọn tay chân bình thường, mà là nhân viên vệ sĩ đã trải qua sự huấn luyện, thế nhưng, ở trước mặt Diệp Phàm, bọn chúng hoàn toàn không chịu nổi một đòn.

Sắc mặt Lâm Huy thay đổi, cho dù ông ta từng gặp không ít gió to sóng lớn, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Nhưng, ông ta lại không hề hoản loạn, mà vô cùng điềm tĩnh.

Cũng vào lúc này, với động tĩnh như vậy, cũng đã lập tức thu hút sự chú ý của những tên thuộc hạ xung quanh khác của Lâm Huy, tất cả từng người một đều xông vào đại sảnh, vây vòng trong vòng ngoài Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến lại.

Tổng cộng có mấy chục tên, là một đội vệ sĩ được huấn luyện tốt.

Đều không cần Lâm Huy ra lệnh, mấy chục tên trực tiếp ra tay với Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến.

Mấy chục tên cùng lúc chen chúc nhau lên, khí thế hào hùng, muốn một lần bắt lấy Diệp Phàm lại.

Ánh mắt Diệp Phàm sắc lạnh, thể hiện nhất môn thân pháp, chốc lát đã thoát khỏi sự chen chúc của mấy chục người, đồng thời, sống lưng anh cong lên như con rồng lớn, hai tay thành thế con hổ đánh ra, chính là thế rồng và thế hổ của ý nghĩa thế trong quyền pháp.

Cùng lúc thể hiện hai thế, hệt như rồng cuộn hổ chồm, quá hung mãnh rồi, mỗi một quyền tung ra, đều có thể đánh ngã một người.

Mấy chục tên bao vây tấn công thì đến cả gấu áo của Diệp Phàm cũng không động vào nổi, hơn nữa, trong quá trình này, Diệp Phàm còn phải luôn luôn bảo vệ Đàm Ngọc Yến bên cạnh không bị thương, có thể thấy Diệp Phàm dũng mãnh đến mức nào.

Bịch! Bịch! Bịch!

Không đến năm phút, mấy chục tên bao vây tấn công Diệp Phàm, tất cả đều bị Diệp Phàm đánh ngã xuống đất.

Sau đó, Diệp Phàm liền nhìn về phía Lâm Huy, cười hì hì và nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nói ông, ngoan ngoãn bỏ ra một tỷ mua miếng đất thổ cư ở khu ngoại ô phía Nam, đến lúc đó, cấp cao của đại học Yến Kinh còn có thể cho ông một mỹ danh vì đã quyên góp cho hàng ngàn hàng vạn sinh viên của đại học Yến Kinh, như vậy không tốt sao? Tại sao cứ phải hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn bạo lực chứ? Giờ thì tốt rồi, phải tiêu tốn thêm một khoản tiền, cho đám thuộc hạ của ông làm chi phí thuốc men rồi."

"Haha!" Lâm Huy nhìn Diệp Phàm chằm chằm, cười phá lên.

Cho dù là sức chiến đấu mà Diệp Phàm thể hiện ra rất mạnh, khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh, không một chút hoảng loạn.

Ông ta nhìn về phía Đàm Ngọc Yến một cái, nói: "Chủ nhiệm Đàm, Lâm mỗ tôi quả thực là càng ngày càng bái phục cô rồi, thật sự là tuyệt đối không thể ngờ tới, cô còn có thể có chuẩn bị một tay sai như thế này."

"Nhưng, chỉ dựa vào tên tiểu tử này, cô vẫn không lật ngược được tình thế đâu!"

"Âm Ty Nhị Lão, mời hai vị ra tay, giúp tôi tiêu diệt cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này nhé."

Giọng nói của Lâm Huy vừa dứt, hai vị cao tuổi ngồi trên ghế sofa ở cách đó không xa liền đứng dậy.
Bình Luận (0)
Comment