Long Thần Tại Đô

Chương 208

Quán bar HGGRT là một quán bar vô cùng xa xỉ.

Có thể đến quán bar này ăn chơi, tất cả đều là người thuộc giới thượng lưu trong xã hội.

Mà quản lí của quán bar này, cũng thực tế đến “quang minh chính đại”, cấp bậc hội viên trong quán bar càng cao sẽ có địa vị càng cao, càng có thể được nhân viên tâng bốc và nịnh nọt.

Bạn trai của Khưu Mỹ Cúc có thể trở thành hội viên vàng của HGGRT, cũng có thể tưởng tượng được địa vị trong xã hội.

Một người như thế, đương nhiên Lưu Long sẽ không đắc tội.

Cho nên, hắn ta hoàn toàn không cần quan tâm chuyện xảy ra, “trắng trợn” giúp đỡ bạn trai của Khưu Mỹ Cúc.

Bạn trai của Khưu Mỹ Cúc tên là Cung Thiệu Đông, là ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa ở Kinh Đô.

Tập đoàn Vĩnh Hòa và tập đoàn Thịnh Quang đều là một trong những công ty cao cấp trong Kinh Đô, ngay cả một vài gia tộc lánh đời cũng có chút quan hệ làm ăn với tập đoàn Vĩnh Hòa.

Cũng chính vì thế, địa vị xã hội của Cung Thiệu Đông trong Kinh Đô cũng không thấp, là nhân vật mà cho dù là gia chủ của thế gia cao cấp cũng phải nghiêm túc cẩn thận tiếp đón.

Nghe xong lời của Lưu Long, Diệp Phàm cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên, mặt mày thành thật hỏi Lưu Long: “Vậy phải làm sao mới có thể trở thành hội viên của quán bar các anh?”

“Đương nhiên là dựa vào mức độ chi phí của anh ở trong quán bar của chúng tôi, đến khi anh tiêu phí đến mức năm triệu, là có thể trở thành hội viên của quán bar, chẳng qua đó chỉ là hội viên bạc cấp thấp nhất.” Mặt Lưu Long vô cùng kiêu ngạo: “Anh có thể nghĩ thử, vị khách này có thể trở thành hội viên vàng của quán bar chúng tôi, phải tiêu ở quán bar hết bao nhiêu tiền.”

“Bao nhiêu vậy?” Diệp Phàm thành thật hỏi.

“Anh... Đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Được, nói cho anh biết cũng không sao, nếu như muốn trở thành hội viên vàng của quán bar chúng tôi, ít nhất cũng phải tiêu năm mươi triệu trở lên.” Lưu Long rất tức giận, hắn cảm thấy Diệp Phàm là một thằng ngu.

Hắn ta nói cho Diệp Phàm, nói Cung Thiệu Đông đã từng tiêu xài rất nhiều tiền ở quán bar là muốn cho Diệp Phàm biết, Diệp Phàm còn thể bỏ hơn năm mươi triệu ở một quán bar, vậy giá trị con người của ông ta phải cao đến cỡ nào.

Giá trị con người cao đến như vậy, nói rõ tuyệt đối Cung Thiệu Đông là một nhân vật lớn ở trong Kinh Đô.

Nhưng mà Diệp Phàm lại hoàn toàn không hiểu lời của hắn ta, còn cứ luôn ra vẻ muốn cãi tay đôi với Cung Thiệu Đông.

Người này....

Chắc là một thằng ngu?

Lưu Long nghĩ thầm trong bụng, cho rằng Diệp Phàm là loại người trong đầu thiếu mất sợi dây thần kinh nào đó.

Nghe thấy phải tiêu phí hơn năm mươi triệu mới có thể trở thành hội viên hoàng kim của quán bar HGGRT, Diệp Phàm cũng không thể hiện chút “khiếp sợ” nào, mặt mày vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Nhóc con, bây giờ mày đã biết chênh lệnh giữa mày và tao chứ hả? Dám tát bạn gái của tao? Rốt cuộc là mày lấy lá gan từ đâu ra hả?” Cung Thiệu Đông cười lạnh nói với Diệp Phàm: “Biết điều một chút, nghe theo lời của giám đốc Lưu, lập tức quỳ xuống xin lỗi tao.”

“Chỉ cần bạn gái của tao tha thứ cho mày, tao cũng sẽ suy nghĩ lại, chừa cho mày con đường sống.”

“Nếu không, sợ là mày sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.”

Biểu hiện của Cung Thiệu Đông càng trở nên ngang ngược hơn, dưới đáy của đôi mắt hình tam giác lóe lên ánh sáng lạnh lùng, ông ta dùng tư thế khinh thường nhìn người bằng nửa con mắt nhìn Diệp Phàm, thể hiện bộ dáng cao cao tại thượng.

Khưu Mỹ Cúc cũng cười lạnh, giờ phút này, cô ta cảm thấy mình vô cùng có mặt mũi, lúc này cũng đứng dậy, giơ ngón tay chỉ vào Đàm Ngọc Yến đang đứng bên cạnh Diệp Phàm, mặt đầy vẻ khinh bỉ và khinh thường, hung hăng nói: “Đàm Ngọc Yến, cuối cùng cô cũng kém hơn tôi!”

“Nhìn bạn trai của tôi mà xem, rồi nhìn thằng đàn ông của cô đi, một người là ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa, một thằng là bảo vệ quèn, chênh lệch này, hình như có hơi lớn rồi đó.”

“Ồ, thiếu chút nữa quên mất, anh ta còn chưa phải là đàn ông của cô, mà chỉ là một người tình. Haizz, tìm người tình cũng tệ đến như vậy, cô rác rưởi đến cỡ nào chứ? Đàn bà sống thành như vậy, còn không bằng đâm đầu vào khối đậu hũ chết cho rồi.”

“Khưu Mỹ Cúc, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô một lần nữa, đừng có há miệng ra là người tình, không cần ngậm máu phun người, Diệp Phàm chỉ là một người bạn bình thường của tôi. Nhưng mà ở trong mắt của tôi, Diệp Phàm còn ưu tú gấp mấy chục lần tên bạn trai của cô nữa.” Đàm Ngọc Yến căn răng, cãi nhau với Khưu Mỹ Cúc.

Lúc này, mặt Diệp Phàm lại tươi rói nhìn Đàm Ngọc Yến, trêu chọc: “Chủ nhiệm Đàm, thì ra tôi ở trong lòng cô lại ưu tú đến vậy đó!”

“...”

Đàm Ngọc Yến cảm thấy cạn lời, trực tiếp trợn mắt với Diệp Phàm. Đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng trêu chọc bà đây hả?

Người xem xung quanh càng lúc càng nhiều, mặc dù rất nhiều người xem đều không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, nhưng những người này đều hiểu rõ một thứ, đó chính là Cung Thiệu Đông là hội viên vàng của quán bar HGGRT, mà Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến lại chẳng là cái đếch gì cả.

“Đôi trai gái này cũng thật là không biết trời cao đất dày, lại dám đắc tội hội viên vàng của quán bar HGGRT nữa sao? Đây chính là tự tìm đường chết!”

“Quán bar HGGRT tuy là được người thuộc giới thượng lưu trong Kinh Đô yêu thích, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là chế độ hội viên của quán bar HGGRT, mặc kệ là người nào, chỉ cần cấp bậc hội viên của anh cao hơn của người khác, ở trong quán bar HGGRT, anh chính là “hoàng đế”.”

“Điểm quan trọng là, cấp bậc hội viên trong quán bar HGGRT của đối phương có thể cao hơn anh, cũng thể hiện địa vị trong xã hội của đối phương cũng hơn xa anh, đây là tỉ lệ thuận.”

“Tôi biết vị hội viên vàng của quán bar HGGRT này, ông ta thuộc ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa, tên là Cung Thiệu Đông, cách đây không lâu ở trong khách sạn quốc tế lớn ở đế đô, tôi từng thấy gia chủ của thế gia cao cấp ở thủ đô cũng cung kính với ông ta nữa đó.”

...

Một đám người vây xem bàn tán xôn xao.

Trong lúc những người này bàn tán ầm ĩ, Diệp Phàm lấy từ trong túi tiền ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen đưa cho Lưu Long, hời hợt nói: “Quét thẻ đến mức hội viên cao cấp nhất của quán mấy người cho tôi đi.”

“Hả?”

Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, Lưu Long lập tức ngơ ngác, nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không.

“Không phải anh mới vừa nói sao? Cấp bậc hội viên của các anh là dựa vào mức chi phí để phân chia, nếu như vậy chỉ cần tôi có tiền, đương nhiên là có thể quét đến hội viên cao cấp nhất của quán bar mấy người, không phải sao?”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Đương nhiên có thể quét, nhưng mà không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tiêu phí năm mươi triệu mới có thể trở thành hội viên vàng.” Lưu Long giải thích cho Diệp Phàm, hắn cảm thấy, Diệp Phàm vẫn chưa thật sự nghe hiểu lời hắn nói.

“Tôi biết mà!” Diệp Phàm gật đầu nói.

“Anh biết?” Lưu Long cảm thấy câm nín, rồi nói: “Là năm mươi triệu, không phải năm mươi ngàn.”

“Năm mươi triệu nhiều lắm sao?” Diệp Phàm bỉu môi, hỏi ngược lại Lưu Long.

“...” Lưu Long bị mấy lời này của Diệp Phàm hỏi cho không biết làm sao, hắn đè nén lửa giận trong long rồi nói: “Được, vậy bây giờ tôi quét thẻ giúp anh, nếu như anh không đủ tiền, đến lúc đó tôi sẽ không nhiều lời với anh nữa, lập tức chặt anh ra cho chó ăn.”

Trong lúc nói chuyện, Lưu Long gọi một nhân viên lấy máy POS đến.
Bình Luận (0)
Comment