Khưu Vấn Cơ là lão làng trong giang hồ.
Ở trước mặt Diệp Phàm, Trần Quang biểu hiện quá khiêm tốn lễ phép rồi, thậm trí tự xưng là một con chó bên cạnh Diệp Phàm.
Thông qua điểm này, Khưu Vấn Cơ càng có thể khẳng định, Diệp Phàm không phải là một nhân vật đơn giản, thế nên, phản ứng của ông ta khá khéo léo, thái độ với Cung Thiệu Đông lập tức thay đổi 180 độ.
Diệp Phàm ngơ ra một chút, không thể không cong khóe miệng lên.
Trần Quang bên cạnh cũng mắt trợn tròn ngạc nhiên, dù nói thế nào đi nữa hắn ta cảm thấy, Khưu Vấn Cơ là một nhân vật có tầm, không ngốc như Cung Thiệu Đông.
Lại không ngờ rằng, Khưu Vấn Cơ lại khôn khéo hơn cả hắn, lại trực tiếp sai bọn vệ sĩ ra tay tàn nhẫn với Cung Thiệu Đông, muốn đánh cho Cung Thiệu Đông tàn phế, việc này khiến Trần Quang có cảm giác bất ngờ không kịp đề phòng.
Đến nỗi người xem xung quanh, nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, tất cả đều trợn trừng mắt lên.
Mẹ kiếp đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Lẽ nào Trần Quang và Khưu Vấn Cơ đều bị ma nhập rồi sao?
"Cung Thiệu Đông cũng thảm hại quá rồi nhỉ? Hai cứu viện gọi đến, bây giờ lại đều đánh hắn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cái tên Diệp Phàm đó rốt cuộc là có lai lịch gì? Trước đó thì mắt không hề chớp một cái liền bỏ ra một tỷ để quẹt thành viên Đế Vương của quán Bar HGGRT, chủ tịch tập đoàn Thịnh Quang- Trần Quang nhìn thấy anh ta không chỉ lễ độ cung kính, lại còn tự xưng là một con chó bên cạnh anh ta."
"Không lẽ nào, tên Diệp Phàm này, chính là kim chủ của Trần Quang trong truyền thuyết chứ?"
"Điều này là không thể nào, Diệp Phàm chắc mới tầm hơn hai mươi tuổi thôi, còn Trần Quang thì sắp bốn mươi tuổi rồi, hơn nữa, tập đoàn Thịnh Quang thành lập khoảng hai mươi năm trước, lúc đó Diệp Phàm mới mấy tuổi thôi, sao có thể là kim chủ phía sau Trần Quang được chứ."
......
Người xem xung quanh đều bị cảnh tượng xảy ra trước mắt làm cho mu muội rồi, thì thầm với nhau, bàn tán xôn xao, đủ loại suy đoán và tưởng tượng.
Trần Quang vẻ mặt nịnh bợ đi đến trước mặt Diệp Phàm, nói: "Diệp thiếu gia, làm phiền cậu rồi, thật sự rất xin lỗi."
"Không sao!" Diệp Phàm hời hợt nói: "Tôi còn có việc khác phải làm, nếu anh không còn chuyện gì, thì dẫn theo người của anh cút đi nhé."
"Biết rồi, cút, lập tức cút!" Sắc mặt Trần Quang thay đổi, vội vàng nói.
Nói xong, Trần Quang liền dặn dò đám tay chân khiêng Cung Thiệu Đông đã bị đánh nằm thoi thóp dưới đất nhanh chóng rời đi.
Khưu Vấn Cơ thấy vậy, cũng không nói tiếng nào, dẫn mấy tên vệ sĩ quay người đi luôn.
Trước đó ông ta từng nói những lời hung hãn với Diệp Phàm, ông ta sợ Diệp Phàm tính toán.
Nhìn bóng dáng Khưu Vấn Cơ rời đi, Diệp Phàm chỉ cau mày lại, song không hề làm khó Khưu Vấn Cơ.
Bây giờ anh đang vội đi gặp Đàm Ngọc Yến, không muốn lãng phí thời gian, loại người thuộc tầng lớp như Khưu Vấn Cơ, căn bản không được anh để tâm đến.
Nhưng, vào lúc Trần Quang định rời đi, Diệp Phàm đột nhiên hét lên: "Anh đợi một chút!"
"Ơ......" Sắc mặt Trần Quang thay đổi, vội vàng nói với Diệp Phàm: "Diệp thiếu gia, cậu, cậu còn có gì dặn dò?"
"Không dặn dò gì, chỉ là muốn nói với anh, đừng quên lời tôi từng nói, trong vòng một tháng sẽ thâu tóm cả cái tập đoàn Thịnh Quang." Diệp Phàm hời hợt nói.
"Tôi, tôi lúc nào cũng ghi nhớ." Giọng Trần Quang lắp bắp nói.
Hắn biết, Diệp Phàm không hề nhắm vào hắn, mà là nhắm vào kim chủ sau lưng hắn.
Mà từ xưa đến nay thần tiên đánh nhau, gặp tai ương luôn là người phàm trần.
Thế nên, trong lòng Trần Quang rất lo lắng.
"Được rồi, anh có thể đi rồi!" Diệp Phàm nói.
"Vâng!" Trần Quang đáp một tiếng, tâm trạng nặng nề rời đi.
Đợi sau khi Khưu Vấn Cơ và Trần Quang rời đi, Diệp Phàm nói với Lưu Long: "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng làm phiền tôi!"
"Vâng!"
Lưu Long vội vàng nói, không dám có chút thất lễ.
Chưa nói đến việc Diệp Phàm mắt không hề chớp một cái liền bỏ ta một tỷ để quẹt thành viên kim cương của quán Bar.
Chỉ từ thái độ vừa nãy của Trần Quang với Diệp Phàm, thì có thể nhìn ra, lai lịch của Diệp Phàm rất lớn.
Diệp Phàm trở về phòng xép của kim cương, nhìn Đàm Ngọc Yến đã say khướt nằm trên sofa một cái, vội vàng bước đến, bế Đàm Ngọc Yến lên giường.
Đỡ Đàm Ngọc Yến dậy, để Đàm Ngọc Yến ngồi đối diện với mình, hai tay nắm chặt lấy hai tay Đàm Ngọc Yến, sau đó, trong đầu Diệp Phàm giống như mở phim vậy, bắt đầu hồi tưởng nội dung <Thái Thượng cảm ứng thiên>.
Mặc dù quyền pháp vô danh của Diệp Phàm là một công pháp tu hành cực kỳ lợi hại, nhưng lại không hoàn chỉnh.
Mà <Thái Thượng cảm ứng thiên> không chỉ là công pháp mạnh nhất của Thanh Ngưu Động, mà còn vô cùng hoàn chỉnh, thế nên, sau khi tâm trạng Diệp Phàm lắng xuống, lập tức cảm nhận thấy nguồn năng lượng đặc biệt trong tim Đàm Ngọc Yến.
Nguồn năng lượng đó, có thể cùng với linh lực sản sinh cộng hưởng.
Rất nhanh, một đêm đã trôi qua!
Lợi dụng thể chất đặc biệt của Đàm Ngọc Yến tu hành một đêm, thực lực của Diệp Phàm có sự thăng cấp rất lớn, tương đương với hiệu quả tu hành khoảng ba tháng trong ngày thường của anh.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào trong phòng, giống như làm vỡ tấm bèo màu kim vậy.
Lúc này, mí mắt Đàm Ngọc Yến khẽ nhấp nháy, chắc là sắp tỉnh dậy rồi.
Diệp Phàm vội vàng dừng lợi dụng thể chất đặc biệt của Đàm Ngọc Yến để tu hành, để Đàm Ngọc Yến nằm thẳng trên giường, đồng thời đắp chăn cẩn thận cho Đàm Ngọc Yến.
Diệp Phàm bước xuống giường, sự thăng cấp của thực lực, khiến toàn thân anh từ trên xuống dưới có một loại cảm giám thư thái không tả được, tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ, không hề lộ rõ một chút sự mệt mỏi nào vì một đêm không nghỉ ngơi.
Ở chỗ trống trong phòng tập thể dục một chút, Diệp Phàm từ trong phòng bước ra, đi đến phòng ăn trong quán bar HGGRT, mua trong phòng ăn một cốc sữa nóng và mấy cái bánh bao, Diệp Phàm liền ngồi xuống chỗ gần cửa sổ của phòng ăn, ăn từng miếng to.
Vào lúc Diệp Phàm đang uống sữa, một người con gái vừa đúng lúc đi vào phòng ăn của quán bar HGGRT.
Người con gái này mặc cái váy và áo phông thời trang nhất, dáng người cao gầy mà đẫy đà, đúng thật sự là sóng lớn ngực trào, hai cặp giò vừa trắng vừa dài, mướt mát và đều đặn, cô bước đi trên một đôi giày cao gót, cái eo con kiến mảnh khảnh đong đưa.
Một khuôn mặt trái xoan chuẩn đẹp, da trắng nõn nã, mặt mũi hài hòa.
Đặc biệt là đôi mắt của cô, khóe mắt mảnh dài, mắt sáng long lanh, phong tình lẳng lơ, quá thu hút người ta rồi.
Cho dù là Diệp Phàm, nhìn thấy người con gái này, cũng bị vẻ đẹp và khí chất của người con gái này hút hồn rồi, vô thức há hốc miệng, sữa vẫn còn chưa được nuốt xuống miệng chảy ra ngoài, rớt xuống quần của anh mà không hề hay biết.
Dường như cảm nhận thấy ánh mắt của Diệp Phàm, người con gái nháy mắt cười một cái với Diệp Phàm, quả thật là, khiến tim Diệp Phàm đập xốn xang.
Diệp Phàm cũng được xem là từng gặp không ít mỹ nữ bậc nhất, nhưng dù thế nào anh cũng cho rằng Linh Lung là đẹp nhất, người con gái trước mặt, vẫn phải thua mấy phần.
Sau khi đi vào phòng ăn, cầm một phần bữa sáng, liền đi thẳng đến bên cạnh Diệp Phàm, ngồi xuống trước mặt Diệp Phàm, vừa cười vừa hỏi: "Anh là Diệp Phàm phải không?"
"Cô biết tôi?" Diệp Phàm khẽ ngạc nhiên.
"Anh chính là thành viên kim cương duy nhất của quán bar này, dĩ nhiên tôi biết." Người con gái cười cười, nói: "Nghe nói anh muốn trong vòng một tháng thâu tóm tập đoàn Thịnh Quang, là thật sao?"
"Có liên quan đến cô không?" Diệp Phàm cau mày lại, hỏi.
"Có thể chia cho tôi một bát súp không?" Ánh mắt người con gái mập mờ, tâm tư khó đoán.