Sau khi tìm được vị trí của người tu hành đang trốn, lúc này Diệp Phàm lập tức tiến vào một phòng học ở bên trái.
Vèo!
Người tu hành đang trốn kia cũng biết Diệp Phàm phát hiện ra hắn, vội vàng điều khiển phi kiếm màu đen, tấn công điên cuồng vào Diệp Phàm.
Nhưng mà thân pháp Diệp Phàm thi triển quá huyền diệu, trơn như cá trạch, luôn có thể né tránh ngay lúc phi kiếm sắp sửa đánh trúng anh, càng giống như một con bướm bay lượn trong bụi hoa mà không dính phải mảnh lá nào!
Khoảng chừng năm giây, Diệp Phàm đã chạy vào phòng học bên cạnh.
Chỉ thấy ở phòng học kế bên, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh ngồi xếp bằng dưới đất, ở trước mặt ông ta, có một cái hộp kiếm lớn chừng một bàn tay.
Lúc này, hộp kiếm đã mở ra.
Mà ở bên trong hộp kiếm này, chính là thanh phi kiếm màu đen đang điên cuồng tấn công Diệp Phàm.
"Giết!"
Xác định rõ người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng dưới đất chính là người tu hành đang điều khiển phi kiếm rồi, Diệp Phàm không nói nhảm nữa, quát một tiếng, trực tiếp đánh thẳng về phía người đàn ông trung niên, giống như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ.
Hai mắt người đàn ông trung niên nhắm nghiềm, linh lực trên người trào ra.
Ngay lúc Diệp Phàm nhào lên giết chết ông, dưới sự điều khiển của ý niệm, thanh phi kiếm màu đen bay ngược lên cao, vạch ra một lồng kiếm, rớt xuống phía Diệp Phàm.
Sắc mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, không dám khinh thường, vội vàng bước ra ngoài một bước, lại thi triển thân pháp tuyệt diệu, tránh được một cái lại một cái lồng kiếm rớt xuống.
Hơn nữa, trong lúc anh né tránh những lồng kiếm do phi kiếm màu đen kia vẽ ra, cũng đang dần đến gần người đàn ông trung niên nọ.
Bốp!
Hai chân Diệp Phàm đạp xuống đất, xoay tròn như con quay, khoảng cách bốn năm mét chỉ nhảy một cái đã đến, tiến đến trước mặt người đàn ông trung niên, hai cánh tay run lên, giơ lên nắm đấm đập vào mặt của người đàn ông trung niên.
Hai nắm đấm đập ra, như rồng ra biển lớn, khí thế hung hãn.
Người đàn ông trung niên đột nhiên mở to hai mắt ra, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, dựa theo tình báo mà ông ta lấy được, thực lực của Diệp Phàm đã được xác định ở cấp bậc đại tông sư.
Mặc dù trong mắt người thường đại tông sư đã là đỉnh cao của võ thuật, tương đương với binh vương trong bộ đội, nhưng mà ở trong mắt của người tu hành, đại tông sư cũng chỉ là người thường, cho nên, lúc người đàn ông trung niên này nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Phàm, cũng chẳng đặt Diệp Phàm vào mắt.
Kể cả một chiêu Diệp Phàm dùng để phá hủy bố trí tuyệt sát của năm tên sát thủ lúc nãy, người đàn ông trung niên cũng chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc mà thôi.
Từ đầu đến cuối người đàn ông trung niên đều cho rằng, chỉ cần ông sử dụng phi kiếm, là có thể dễ dàng giết chết Diệp Phàm.
Nhưng mà thực tế lại khác xa với những gì ông ta nghĩ, do không những tránh được những đợt tấn công hung hãn của phi kiếm màu đen, mà còn thừa cơ vọt đến trước mặt ông, ép ông không thể không dừng thuật ngự kiếm lại.
Thuật ngự kiếm là dùng ý niệm điều khiển phi kiếm, dùng thần thức cảm ứng hoàn cảnh xung quanh.
Làm chuyện này cần phải tập trung tinh thần, phải vô cùng tập trung chăm chú mới làm được.
Bây giờ Diệp Phàm đã tiến đến trước mặt người đàn ông trung niên, phát động đòn tấn công mạnh mẽ, người đàn ông trung niên đương nhiên là không còn cách nào duy trì thuật ngự kiếm được nữa.
Đùng!
Phản ứng của người đàn ông trung niên rất nhanh, ông ta đột nhiên đứng bật dậy, giơ hai tay lên chắn ở trước người, đỡ được hai nắm đấm của Diệp Phàm, nhưng sức lực của hai quyền do Diệp Phàm đánh ra quá lớn, lập tức chấn người đàn ông trung niên không ngừng lùi về phía sau.
"Tự tìm đường chết!"
Sắc mặt của người đàn ông trung niên âm trầm, nheo mắt lại, bắn ra ánh sáng lạnh lùng âm u.
Ông ta tên là Thái Thành, mười mấy năm trước, vào một cơ duyên trùng hợp, trở thành người tu hành.
Nhưng mà tư chất của ông ta quá kém cỏi, tu hành mười mấy năm, vẫn chỉ đạt tiêu chuẩn người tu hành nhập môn mà thôi.
Nhưng mà, mặc dù ở trong giới tu hành ông ta chỉ là một tên rác rưởi, nhưng mà ở phàm giới, ông ta cũng là một nhân vật cấp "Thần tiên dưới đất"
Mấy năm trước có một tổ chức ở nước ngoài tìm tới ông, dùng các lợi ích khác nhau để dụ dỗ ông, để ông trở thành cung phụng của tổ chức nước ngoài đó.
Dưới tình huống này, ông ta rất hiếm khi ra tay, chỉ khi gặp phải người cực kì khó giải quyết, tổ chức mới có thể nhờ ông ra tay.
Nhưng mà người khó giải quyết đối với tổ chức, ở trong mắt của ông ta cũng chỉ là người thường, cho nên, gần như mỗi lần ông nhận được nhiệm vụ, đều có thể hoàn thành một cách dễ dàng, nhưng hôm nay, ông ta lại đụng phải một tên cứng cổ như Diệp Phàm.
Một người thường, lại có thể chặn được ông.
Chuyện này đối với một người tu hành mà nói, là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Mặc dù tư chất của Thái Thành rất kém, không có được thành tựu gì trên phương diện tu hành, nhưng mà thiên phú võ học của ông ta cũng không tệ, mặc dù còn chưa bước vào cảnh giới đại tông sư, nhưng cũng có thể giết chết một tông sư bình thường.
"Liễu rũ giảo sát thuật."
Thái Thành bước một bước xông thẳng về phía Diệp Phàm, bắt đầu trả đòn.
Ông ta đánh ra một sát chiêu của một môn võ nào đó, đưa hai cánh tay ra, giống như cành liễu rũ xuống, ôm đầu của Diệp Phàm.
Một khi hai tay của ông ta ôm được đầu của Diệp Phàm, đột nhiên vặn một cái là có thể vặn gãy cổ của Diệp Phàm rồi.
Một chiêu này vừa hung tàn vừa âm độc!
Nhưng mà mặt mày của Diệp Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có chút hoảng sợ nào cả, tay trái biến quyền thành chưởng, chém một tay ra, giống như là tiều phu quơ đao chẻ củi, muốn chém đứt hết tất cả cành liễu.
Đùng!
Sống lưng bàn tay trái của Diệp Phàm chém lên trên hai cánh tay đang định ôm đầu anh của Thái Thành, sức lực to lớn, làm cho hai tay của Thái Thành như bị sét đánh trúng, nhanh chóng rút lui về.
Lúc này, quyền phải của Diệp Phàm cũng đánh ra, đại khai đại hợp, hung mãnh mà trực tiếp.
Thái Thành chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, một nắm đấm không ngừng phóng đại trước mặt ông ta, ông ta còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào đã bị một quyền đập lên trên mắt phải, kêu thảm một bước, người lảo đảo lùi về phía sau hơn ba mét.
Sức một quyền này của Diệp Phàm quá lớn, đánh nứt xương hốc mắt của Thái Thành, toàn bộ mắt phải lập tức sưng vù, trở nên bầm tím.
Thái Thành tức giận, lại bị một tên người phàm ngăn chặn sát sao, thậm chí còn đánh bị thương ông.
Đây thực sự là...
Quá nhục nhã!
Nhưng mà, Diệp Phàm đánh trúng một quyền vào mắt phải của Thái Thành rồi, cũng không định buông tha, không cho Thái Thành cơ hội nghỉ lấy hơi nào cả, hệt như linh dương trèo vách đá, chỉ vài bước chân đã vọt đến trước mặt Thái Thành, giương tay phải ra, biến quyền thành vuốt, năm ngón tay như móc câu, chuẩn bị túm lấy cổ Thái Thành.
Sắc mặt Thái Thành lập tức thay đổi, lúc này lập tức sử dụng hết tất cả tu vi, linh lực trên người bùng nổ.
Ông ta trực tiếp dùng linh lực mạnh mẽ đánh văng cánh tay đang chụp lấy cổ ông của Diệp Phàm.
Nhưng mà tay của Diệp Phàm run lên một cái, trên năm ngón tay cũng có linh lực chuyển động, hơn nữa còn mạnh hơn linh lực của Thái Thành rất nhiều.
"Cậu cũng là người tu hành sao?"
Cảm nhận được linh lực chuyển động trên năm ngón tay của Diệp Phàm, trong mắt Thái Thành lộ ra vẻ hoảng sợ, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tay Diệp Phàm bóp chặt cổ của Thái Thành, linh lực trên năm ngón tay nhẹ nhàng áp chế được linh lực trên người của Thái Thành, mặc cho Thái Thành giãy dụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích được, bị Diệp Phàm nhấc lên như nhấc một con chó chết.
"Ông chỉ có một cơ hội, nói ra người đứng phía sau, tôi có thể làm cho ông chết dễ chịu một chút!"
Diệp Phàm nhìn Thái Thành, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vô tình, gằn từng câu từng chữ một.