Long Thần Tại Đô

Chương 230

Trong đại sảnh của câu lạc bộ Thiên Thành, một chiếc bàn đặt ở chính giữa, Sở Thanh Nhã ngồi ngay ngắn trên ghế salon với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện cô.

Nhìn qua người đàn ông đối diện Sở Thanh Nhã khoảng ba mươi tuổi.

Hắn có một khuôn mặt chữ quốc rất vuông vắn, góc cạnh, có cảm giác đường nét rất rõ ràng. Ngũ quan bình thường trên khuôn mặt khiến hắn nhìn qua có vài phần cương nghị.

Hắn mặc tây trang màu đen, nút áo sơ mi trắng được mở ra một nửa, không đeo cà vạt. Vậy nên nhìn qua sẽ thấy hắn không những không trang trọng mà còn có vài phần cà lơ phất phơ, lưu manh.

Hắn nghịch một chiếc bật lửa màu đen trong tay.

Chiếc bật lửa màu đen kia là do một nhãn hiệu nước ngoài nổi tiếng chế tạo, có giá trị gần mười triệu.

Chiếc bật lửa như vậy không có tác dụng gì nhiều mà chủ yếu là để tượng trưng cho thân phận người sử dụng. Vì có rất nhiều người có địa vị cao đều thích cầm chơi một chiếc bật lửa như vậy, cho dù rất ít người trong số họ hút thuốc.

Nhưng người đàn ông ngồi đối diện Sở Thanh Nhã là một người hút thuốc.

Hơn nữa hắn còn nghiện thuốc lá, hàm răng cũng bị khói thuốc ám vào biến thành màu đen.

Bên cạnh người đàn ông kia là một cấp dưới mặc âu phục giày da, đang cầm một hộp gấm vô cùng tinh xảo trong tay. Sau khi mở hộp gấm ra sẽ thấy mười điếu xì gà nằm bên trong.

Đó điều là những điếu xì gà cực tốt, một hộp như thế có giá trị ít nhất mười triệu.

Người đàn ông lấy một điếu xì gà ra khỏi hộp, mở chiếc bật lửa đang nghịch trong tay, để xì gà phía trên nút lửa rồi mới bật. Hắn hít một hơi thật dài, thở ra một làn khói màu xanh.

Hắn vừa hít vào thở ra khói thuốc, vừa nói với Sở Thanh Nhã: "Tổng giám đốc Sở, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Chỉ cần cô đồng ý điều kiện của tôi, tôi bảo đảm, từ nay về sau tập đoàn Khuynh Thành sẽ không bao giờ có người gây phiền phức cho cô nữa."

Làn khói màu xanh xộc vào mũi khiến Sở Thanh Nhã nhíu mày, vẻ mặt không vui, lạnh lùng đáp: "Yêu cầu của anh quá đáng quá."

"Ha ha!" Người đàn ông kia phá ra cười, nói: "Yêu cầu như vậy mà cũng gọi là quá đang à? Được rồi, để tôi đổi sang một yêu cầu khác nhé?"

"Anh nói trước đi." Sở Thanh Nhã nói.

"Rất đơn giản, chỉ cần tổng giám đốc Sở đồng ý trở thành bạn gái tôi thì sau này tôi sẽ bảo vệ công ty Khuynh Thành, thế nào?"

"Không được!"

"Tổng giám đốc Sở, cô từ chối dứt khoát thế làm tôi buồn quá!" Người đàn ông kia lại rít một hơi xì gà thật dài rồi nói: "Vậy tôi lùi lại một bước nữa vậy, chỉ cần tổng giám đốc Sở ngủ với tôi sáu ngày một tháng, tôi sẽ ra lệnh cho người của tôi không được đến công ty Khuynh Thành gây chuyện nữa, được không?"

"Hừ!"

Sở Thanh Nhã hít sâu một hơi. Dù cô biết kiềm chế thế nào đi nữa thì giờ phút này cũng phải tức giận. Vẻ mặt cô đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm người đang ông đối diện, lạnh lùng nói: "Trình Xung, nếu anh còn nhắc lại yêu cầu vô lễ như thế, vậy chúng ta không cần tiếp tục bàn chuyện nữa."

"Hôm nay tôi hẹn anh nói chuyện là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ như không, nhưng không có nghĩa là tôi sợ anh."

"Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, không phải là niên đại từ hơn một trăm năm trước, khi quả đấm ai to hơn người nấy có quyền nữa. Nếu anh còn dám phái người đến công ty Khuynh Thành của tôi gây chuyện, vậy tôi bảo đảm sẽ bắt anh chịu trách nhiệm trước pháp luật."

"Ha ha!" Nghe Sở Thanh Nhã nói thế, người đàn ông ngồi đối diện cô ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng phách lối đáp: "Tổng giám đốc Sở, tôi lùi hết bước này đến bước khác vì cô, vậy mà cô lại không biết phải trái gì cả. Tôi cũng cảm thấy chúng ta không cần phải nói gì nữa. Cô cho bây giờ là xã hội pháp trị, vậy cô cứ thử xem, xem luật pháp trong miệng cô có thể trừng phạt Trình Xung tôi hay không."

Sắc mặt Sở Thanh Nhã tái xanh, không muốn dài dòng với Trình Xung nữa. Cô đứng vụt dậy, xoay người rời khỏi câu lạc bộ Thiên Thành.

Nhưng những thanh niên mặc tây trang màu đen đứng bốn phía lúc này lại bước lên, ngăn Sở Thanh Nhã lại. Sở Thanh Nhã nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trình Xung hỏi: "Trình Xung, anh có ý gì?"

"Tổng giám đốc Sở, tôi là người rất bận rộn. Hôm nay cô hẹn tôi đàm phán nhưng lại lãng phí mất mấy tiếng của tôi, cô cũng nên bồi thường ít tổn thất cho tôi chứ, đúng không?" Trình Xung nhìn Sở Thanh Nhã, vẻ mặt đầy vẻ tươi cười đểu giả.

"Anh muốn gì?" Sở Thanh Nhã tức giận nghiến răng, trầm giọng hỏi.

"Suỵt!" Trình Xung làm một động tác tay tỏ vẻ đừng lên tiếng, vẻ mặt suy tư đánh giá Sở Thanh Nhã, nói: "Tổng giám đốc Sở, đừng lo. Cô yên tâm, tôi là một người thương hoa tiếc ngọc. Dù tổng giám đốc Sở khiến tôi rất tức giận nhưng tôi cũng sẽ không tổn thương cô, ngược lại, tôi sẽ giúp cô vui vẻ, là kiểu vui vẻ đó đấy!"

Nhìn vẻ mặt khốn nạn của Trình Xung cùng ánh mắt nóng bỏng của hắn, đương nhiên Sở Thanh Nhã biết rõ "vui vẻ" trong miệng Trình Xung là gì, không khỏi trở nên căng thẳng.

Mấy ngày nay, Trình Hướng thường xuyên sai người đến công ty Khuynh Thành gây chuyện, đúng là đã gây phiên phức không nhỏ cho Sở Thanh Nhã.

Song dù nhìn qua Sở Thanh Nhã khá dịu dàng thì bên trong xương cũng rất kiên cường. Cô không định để ý đến Trình Xung mà chọn báo cảnh sát. Không biết Sở Thiên Hùng nghe được chuyện này từ đây, hôm nay lại tự mình đến công ty Khuynh Thành, khuyên Sở Thanh Nhã đàm phán với Trình Xung.

Cho nên Sở Thanh Nhã chỉ đành một thân một mình đến câu lạc bộ Thiên Thành để đàm phán với Trình Xung.

"Trình Xung, xin anh hãy tự trọng. Nếu anh dám làm loạn, tôi đảm bảo sẽ khiến anh trả giá thê thảm." Sở Thanh Nhã nghiến răng, lạnh lùng nói với Trình Xung.

"Ha ha!" Trình Xung phá lên cười nói: "Tổng giám đốc Sở, cô ngây thơ thật. Nhưng tôi lại thích loại phụ nữ ngây thơ như cô, khiến người phụ nữ như cô vui vẻ rất có cảm giác chinh phục."

"Anh..." Sở Thanh Nhã tức giận siết hai tay thành đấm, tức giận quát: "Anh vô sỉ!"

"Đàn ông mà không vô sỉ thì phụ nữ không yêu mà!" Trình Xung tỏ vẻ ti tiện, nói: "Tổng giám đốc Sở, bây giờ cô có thể mắng tôi vô sỉ, nhưng đợi đến khi cô vui vẻ rồi, cô sẽ không cảm thấy tôi vô sỉ nữa. Nói không chừng, từ nay về sau dù tôi có đuổi cô đi, cô cũng không bỏ được tôi ấy chứ!"

"Anh là đồ súc sinh! Tôi cảnh cáo anh, bố tôi là gia chủ nhà họ Sở ở Hải Đông, chồng tôi là Diệp Phàm!" Sở Thanh Nhã có chút luống cuống.

"Ha ha, tổng giám đốc Sở, cô thấy tình cảnh bây giờ của cô, dù bố cô và chồng cô có giỏi thế nào, liệu có cứu được cô không? Cô nên thành thật phối hợp thì chúng ta còn có thể hưởng thụ một chút. Còn nếu cô phản kháng, tôi không dám bảo đảm sẽ không làm hại cô. Dù sao tôi chỉ thương hoa tiếc ngọc với phụ nữ nghe lời thôi." Trình Xung cười tơ, nói với vẻ mặt không chút kiêng kị nào.

"Mày đụng vào cô ấy thử xem." Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên. Diệp Phàm tỏ vẻ lạnh lẽo như băng, sải bước vào trong câu lạc bộ Thiên Thành, lạnh lùng nói với Trình Xung: "Mày dám tổn thương cô ấy dù chỉ một chút, tao diệt cả nhà mày luôn!"

Lời nói của Diệp Phàm vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ, lập tức khiến tất cả mọi người trong sảnh kinh hãi.

Còn Sở Thanh Nhã thấy Diệp Phàm thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đôi con ngươi xinh đẹp lộ vẻ mừng rỡ, trong lòng ngọt như bôi mật.
Bình Luận (0)
Comment