Long Thần Tại Đô

Chương 269

Nghe thấy lời kêu cứu của Dương Khiết Như, Dương Phong lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Tiểu Như, có chuyện gì vậy? Con đang ở chỗ nào?"

Tút!

Nhưng cuộc điện thoại của Dương Khiết Như đột ngột bị ngắt.

Dương Phong bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, ông vội vàng gọi lại nhưng điện thoại Dương Khiết Như đã tắt máy.

Dương Phong như kiến bò trên chào lửa, trong lòng vô cùng lo lắng.

Mặc dù Dương Khiết Như không phải con gái ruột của ông, nhưng ông luôn đối xử với Dương Khiết Như giống như con gái ruột của mình vậy.

Hơn nữa, nhà họ Dương ở Tinh thành có ân tình lớn với ông, bây giờ nhà họ Dương ở Tinh thành bị diệt môn, Dương Khiết Như xem như là giọt máu duy nhất của nhà họ Dương ở Tinh thành trên thế giới này.

Nếu Dương Khiết Như xảy ra chuyện gì bất trắc, dòng máu của nhà họ Dương ở Tinh Thành coi như biến mất hoàn toàn trên thế giới này, ông làm sao xứng đáng với bố mẹ của Dương Khiết Như? Cho dù chết rồi cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn dưới cửu tuyền!

Bên cạnh Dương Phong cũng nghe thấy âm thanh vừa rồi trong điện thoại.

Anh cũng rất lo lắng Dương Khiết Như xảy ra chuyện.

Mặc dù anh biểu hiện rất lạnh lùng, điềm tĩnh, suy nghĩ không bị rối loạn.

"Chú Dương, có cháu ở đây, chú đừng lo lắng, cháu bảo đảm sẽ không để bất cứ ai làm hại Khiết Như." Diệp Phàm trấn an Dương Phong vài câu sau đó nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho Triệu Vũ, bảo cậu ta dùng mạng lưới tình báo Tinh Thành tìm vị trí của Dương Khiết Như.

Chưa đến ba phút, Triệu Vũ đã gọi điện thoại đến, báo cho Diệp Phàm biết, hai phút trước có người bắt trói Dương Khiết Như lái xe rời khỏi tập đoàn Thiên Ưng.

Căn cứ vào tin tức của mạng lưới tình báo, đối phương chắc chắn sẽ đến quán rượu Lam Mộng Loan.

Nhận được tin của Triệu Vũ, Diệp Phàm liền nói với Dương Phong: "Chú Dương, bây giờ cháu sẽ đi cứu Tiểu Như"

"Tôi đi cùng cậu!" Dương Phong nói.

"Được!"

Diệp Phàm do dự một lát, anh biết Dương Phong vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Dương Khiết Như, nếu không để Dương Phong đi cùng, ông ấy sẽ rất dày vò.

Cho nên, Diệp Phàm quyết định đưa Dương Phong đi cùng.

Dương Phong cùng Diệp Phàm lái chiếc xe từ trong nhà để xe biệt thự phóng như bay tới quán rượu Lam Mộng Loan.

Vì lo lắng cho sự an toàn của Dương Khiết Như, Diệp Phàm lái với tốc độ siêu nhanh, vượt cả đèn đỏ, quãng đường lẽ ra phải đi mất nửa tiếng đồng hồ, mà anh đi chưa đầy hai mươi phút đã đến quán rượu Lam Mộng Loan.

Nhưng lúc Diệp Phàm vừa đỗ xe, đưa Dương Phong vào trong quán rượu Lam Mộng Loan thì hai bảo vệ đứng trước của quán ngăn Diệp Phàm và Dương Phong lại.

"Quán chúng tôi theo chế độ hội viên, muốn vào quán phải xuất trình thẻ hội viên."

Hai người bảo vệ nói.

"Cút ra!" Diệp Phàm trầm giọng nói.

Mặc dù hai người bảo vệ chỉ làm đúng trách nhiệm của mình, nhưng trong lòng Diệp Phàm rất nôn nóng, không dài dòng với hai tên bảo vệ, lạnh lùng nói.

"Hửm?" Hai tên bảo vệ hơi ngẩn ra một chút, thái độ phách lối của Diệp Phàm làm bọn chúng không vừa lòng, ngay lập tức trầm giọng nói: "Các người muốn đến quán rượu của chúng tôi gây sự phải không? Tôi cảnh cáo các người, ông chủ quán rượu của chúng tôi là anh Doãn Tứ đấy."

"Gây sự ở quán chúng tôi, nếu làm anh Doãn Tứ nổi giận, kết cục của các người sẽ rất thảm đó."

"Biết điều thì mau rời..."

Bịch!

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, không chờ hai tên bảo vệ nói hết đã vung hai quả đấm lên đấm thẳng vào cổ hai tên bảo vệ.

Hai tên bảo vệ kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hôn mê tại chỗ.

Diệp Phàm đưa Dương Phong đi thẳng vào sân khấu của quán rượu Lam Mộng Loan, lạnh lùng hỏi nữ nhân viên phục vụ trên sân khấu: " Trong vòng nửa tiếng trước, có người đem theo một cô gái vào đây thuê phòng, bọn họ ở phòng nào?"

Nữ nhân viên phục vụ trên sân khấu không hề biết chuyện xảy ra ngoài cửa lúc nãy, đối diện với câu hỏi của Diệp Phàm, cô ta thản nhiên nói: "Thưa anh, anh là hội viên ở đây thì anh nên biết rõ chỗ chúng tôi giữ bí mật tuyệt đối, cho nên tôi không thể cung cấp bất cứ thông tin gì cho anh."

"Tôi hỏi lại lần nữa, ở phòng nào." Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Nữ nhân viên phục vụ trên sân khấu hơi ngẩn người một chút, khí tức trên người anh toát ra quá mạnh mẽ, làm trong lòng cô ta hơi giật mình, khiếp sợ.

Nhưng nghĩ đến việc phá vỡ quy tắc của quán sẽ có kết cục như thế nào, cô ta không khỏi rùng mình một cái, đè nén khống chế nỗi sợ trong lòng đối với Diệp Phàm, nói: "Thưa anh, nếu anh muốn đến gây chuyện, vậy thì tôi phải gọi bảo vệ rồi."

"Ông chủ quán rượu của chúng tôi là anh Doãn Tứ đấy!"

"Nếu anh không muốn đến gây chuyện thì xin hỏi anh đến thuê phòng hay là..."

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, chẳng thèm nói nhảm với nữ nhân viên phục vụ, tay phải của anh đột ngột vươn ra, nhanh như chớp bóp cổ của nữ nhân viên phục vụ, sát khí đùng đùng nói: "Tôi hỏi lại lần cuối, cô có nói hay không?"

Vừa tra hỏi nữ nhân viên phục vụ Diệp Phàm vừa tăng thêm chút sức lực vào cánh tay, làm cho nữ nhân viên không thở được.

Dương Phong đứng bên cạnh Diệp Phàm, lông mày nhíu lại, chuyện liên quan đến sinh mệnh an toàn của Dương Khiết Như, cho dù ông cảm thấy việc làm của Diệp Phàm có ngang ngược nhưng cũng không ngăn cản.

Nữ phục vụ chưa gặp chuyện này bao giờ, tè ra quần ngay tại chỗ, lắp ba lắp bắp nói với Diệp Phàm: "Phòng...5...509...3, 5093."

Bịch!

Diệp Phàm không hề thương hoa tiếc ngọc, tiện tay quăng cô ta xuống đất, vội vã chạy như điên đến phòng 5093, đến cửa phòng anh không hề do dự, đạp một cái đá văng cửa phòng 5093.

Trong phòng 5093, trên chiếc giường lớn, Dương Khiết Như bị trói lại như một cái bánh chưng, mặc dù cô đã cố gắng giãy giụa nhưng chẳng có chút tác dụng nào.

Mỗi một sợi dây trói trên người cô đều to như ngón tay cái của người bình thường, cho dù là người luyện võ công nhiều năm bị trói cũng chẳng động đậy được.

Nhìn thấy Diệp Phàm đem theo Dương Phong xông vào phòng, Dương Khiết Như ở trên giường ngẩn ra một lúc, phục hồi tinh thần xong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.

"Tiểu Như!" Dương Phong nhìn thấy Dương Khiết Như, vội vàng chạy tới, vừa cởi dây trói trên người Dương Khiết Như vừa hỏi: "Tiểu Như, có chuyện gì xảy ra vậy? Ai trói con ở đây vậy? Con không sao chứ?"

"Bố..." Dương Khiết Như ôm lấy Dương Phong khóc sướt mướt.

"Không khóc nữa, không sao rồi, không sao rồi!" Dương Phong vỗ sau lưng Dương Khiết Như, giọng nói ấm áp an ủi cô.

Tâm trạng của Dương Khiết Như ổn định lại rồi liền nói: "Bố, Ân Vinh hắn...hắn là một tên súc sinh, chính hắn đã trói con ở đây."

Cũng vào lúc này, một tên đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi đang trùm khăn tắm xông ra từ phòng tắm, lớn tiếng hét lên: "Có chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng động lớn vậy? Ông đây là thành viên vàng đấy, còn là anh em của anh Doãn Tứ ông chủ của mấy người đó, các người làm ăn kiểu gì thế? Dám làm phiền tao, có tin tao cho chúng mày biết tay không!"
Bình Luận (0)
Comment