Đấu trường ngầm Minh Luân được cai quản bởi Từ Khuê, một trong ba đầu sỏ thế lực ngầm ở Tinh thành.
Bối cảnh của Từ Khuê cũng không vừa. Ông ta là một người tu hành, dù là Triệu Vũ cũng phải mất mười chiêu xem ra mới khuất phục được Từ Khuê.
Cho dù là nhà họ Tiêu lúc trước cũng không dám ra tay với Từ Khuê.
Không chỉ e ngại thế lực sau lưng Từ Khuê, mà quan trọng hơn là, bản thân Từ Khuê đã vô cùng lợi hại, vừa dũng cảm vừa mưu trí, là một kiệt xuất, cộng thêm tác phong làm việc của ông ta vô cùng trượng nghĩa, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở Tinh thành đều có quan hệ tốt với Từ Khuê.
Triệu Vũ đã đến đấu trường ngầm Minh Luân khá nhiều lần, cũng coi như có quan hệ khá tốt với Từ Khuê. Có thể coi hai người đã là bạn bè.
Lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ đến đấu trường ngầm Minh Luân, ở đó đang tổ chức một giải đấu vô cùng long trọng. Khán đài có thể chứa đến cả trăm nghìn người, ở giữa lôi đài, hai tay quyền đã lên đài, đang chuẩn bị khai chiến.
Dưới lôi đài, người đông nghìn nghịt, tất cả đều đang gào thét, tiếng reo hò cổ vũ kinh thiên động địa đến độ khiến màng nhĩ phát đau.
Những người thích xem đấu quyền ngầm đều là những người có máu bạo lực từ trong xương. Bọn họ thích nhìn kiểu đánh nhau thế này, khiến toàn bộ máu chảy trong thân họ như sôi trào.
"E là trận đấu hôm nay sẽ cắt đứt chuỗi bất bại của Hung Thú đấy."
"Đùa gì thế? Chẳng lẽ cậu không biết Hung Thú mạnh đến cỡ nào ư? Tôi thấy dù là quyền vương thế giới cũng chưa chắc có thể đấu lại được Hung Thú đâu."
"Hung Thú đúng là mạnh thật, có tin đồn nắm đấm của hắn ta có thể đạt đến hai nghìn pound, đã hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn của người thường. Nắm đấm như vậy đánh xuống đá cẩm thạch thì nó cũng phải nát bấy nữa là máu thịt thì sao chịu được? Nhưng đối thủ của Hung Thú lần này không vừa đâu. Nghe nói Phương Thịnh đã phải chi rất nhiều tiền để mời người nọ từ một tổ chức đặc biệt đến đấy. Hắn có thực lực mạnh đến đáng gờm."
"Tôi có một người bạn có quan hệ khá tốt với Phương Thịnh. Theo tin tức bạn tôi lộ ra thì cao thủ Phương Thịnh mời đến lần này vô cùng lợi hại, đã từng đánh chết voi chỉ trong một đấm, tay không đánh chết mười mấy con hổ Đông Bắc trong phòng kín đấy."
...
Trong đám người vây xem có không ít người bàn tán, mỗi người đều trao đổi ít "tin đồn".
Diệp Phàm và Triệu Vũ đứng cách sàn đấu rất xa, lẳng lặng quan sát hai tay quyền đang giằng co trên sàn đấu. Trong hai tay quyền kia có một người có vóc người bậc trung, bắp thịt cả người lại rất đều đặn, tràn đầy năng lượng bộc phát.
Đặc biệt là đôi mắt của hắn lóe lên sự tàn bạo và hung ác chỉ dã thú mới có.
Hắn chính là quyền vương của đấu trường ngầm Minh Luân, Hung Thú Hứa Ác Lai!
Mà đối thủ của Hung Thú là một người đàn ông cường tráng vạm cao đến một mét chín.
Tên đàn ông vạm vỡ cũng vai u thịt bắp, ánh mắt của hắn cũng rất ác liệt nhưng không thể so được với Hung Thú. Trên người hắn ta có rất nhiều hình xăm, những hình xăm dày đặc này đan xen vào nhau thành một bản đồ thần bí, có dòng chảy năng lượng kì lạ phía trên.
Hiển nhiên, hắn ta không phải người thường.
"Anh Phàm, đối thủ của Hung Thú là một tín đồ dị giáo!" Triệu Vũ nhìn đối thủ của Hứa Ác Lai trên sàn đấu, không kiềm được nhíu mày nói: "Hơn nữa, dấu ấn của thần trên người hắn tỏa ra năng lượng, hắn là đại sứ đồ trong dị giáo kia. Mặc dù nhìn qua Hứa Ác Lai rất mạnh, nhưng trên người hắn không có bất kì chút sóng linh lực nào, e là hắn không phải đối thủ của tên tín đồ dị giáo kia."
"Tín đồ dị giáo phương Tây lại dám chạy đến Hoa Hạ tìm chết à, nếu không thì giờ tôi lên sàn giết chết tên tín đồ dị giáo đó."
"Để cho tên Hung Thú vốn là quyền vương đó chết trên tay tên tín đồ dị giáo kia thì hơi oan!"
Lúc trước khi Diệp Phàm tung hoành ngang dọc ở phương Tây, Triệu Vũ cũng ở bên anh, vậy nên Triệu Vũ có kiến thức, liếc mắt đã nhận ra đối thủ của Hứa Ác Lai là một tín đồ dị giáo.
Tín đồ dị giáo là để chỉ một kẻ cuồng tín trong tín ngưỡng nào đó. Bình thường những tên tín đồ dị giáo này chủ yếu đi tuyên truyền tín ngưỡng của mình.
Nhưng bị ảnh hưởng bởi văn hóa Hoa Hạ, tín đồ dị giáo đã không thể đến Hoa Hạ truyền giáo nữa.
"Không phải tôi đã bảo rồi sao? Cậu đấu với Hung Thú không chống nổi bốn chiêu!" Diệp Phàm chỉ khẽ liếc qua tên tín đồ dị giáo trên sàn đấu, sau đó đưa mắt quay lại Hứa Ác Lai, tùy tiện nói với Triệu Vũ.
"Anh Phàm, anh bảo về khía cạnh quyền thuật em không chống nổi bốn chiêu của Hung Thú, nhưng sao thế được. Anh bảo em dùng toàn lực cũng không chống nổi bốn chiêu của Hung Thú, em thấy anh hơi phóng đại đó." Triệu Vũ bĩu môi, vô cùng không phục.
Mỗi lần cậu ta đến so tài ở đấu trường ngầm Minh Luân, cũng chỉ so tài quyền thuật thuần túy thôi chứ không dùng toàn bộ thực lực của cậu ta.
Cho nên cậu ta thấy, khi cậu ta dùng toàn lực thì dù người ta có khả năng quyền thuật hơn người bình thường cũng không thể là đối thủ của cậu ta được.
Nắm đấm người bình thường có thể đạt đến hai nghìn pound, nhưng hắn có thể nắm tóc xách mình lên không?
Mà Triệu Vũ ngoài quyền thuật đã tu hành đến trình độ cao nhất thì còn tu hành những thứ khác nữa.
Nghiêm túc mà nói, Triệu Vũ cũng coi là người phi phàm!
Người phi phàm có thể làm được những chuyện mà người bình thường không bao giờ làm được, dù là đột phá giới hạn của con người cũng vậy.
"Cậu cứ chờ xem!" Diệp Phàm nói.
Sau đó anh nhìn chằm chằm Hứa Ác Lai trên sàn đấu, nhớ lại một chuyện cũ.
Lúc này trên sàn đấu, Hứa Ác Lai và tên tín đồ dị giáo kia đã bắt đầu ra tay.
Rầm!
Tên tín đồ kia đạp hai chân xuống đất, chạy như điên, tốc độ đã nhanh đến tận cùng, như mãnh hổ xuất chuồng nhào đến Hứa Ác Lai.
Nhưng đối mặt với tên tín đồ dị giáo, Hứa Ác Lai không né tránh. Mí mắt hắn run lên, đột nhiên trợn trừng, như một con thú dữ đang lim dim đã tỉnh lại, tay phải siết thành quyền đấm tên tín đồ đang nhào tới.
Nắm đấm hắn ra vừa hung mãnh vừa ngang ngược, quá mạnh, trực tiếp đánh vào mặt tên tín đồ dị giáo kia.
Tên tín đồ dị giáo kia rất mạnh, có sức mạnh của đại sứ đồ, dù trong phạm vị năm mét thì đạn cũng không đánh trúng được hắn. Nhưng Hứa Ác Lai ra quyền quá nhanh, hơn nữa đòn tấn công nhìn như đơn giản, thực tế lại chặn lại tất cả đường lui của tên tín đồ, vậy nên nắm đấm này thực sự đánh trúng vào mặt tên tín đồ.
"A..."
Tên tín đồ dị giáo hét lên thảm thiết như tiếng dã thú, cả người ngã bay ra ngoài như diều đứt dây, lăn quay ra đất xa đến bốn năm mét.
Một nắm đấm kia của Hứa Ác Lai có lực quá lớn, đánh đến độ trán hắn gần như nứt ra, nháy mắt mặt mũi hắn đã đầy máu, xương sọ hắn chịu đòn nghiêm trọng, óc bên trong khung sọ bị chấn động, chịu tổn thương nặng.
Nếu không phải do tên tín đồ dị giáo này rất mạnh, có dấu ấn của thần tản ra năng lượng dị thường bảo vệ toàn thân hắn thì nắm đấm của Hứa Ác Lai giáng xuống, chắc chắn đầu hắn sẽ như dưa hấu bị nổ tung tại chỗ.