Long Thần Tại Đô

Chương 354

Diệp Phàm vô cùng ngang ngược, cho dù một mình anh đến sơn trang Phù Vân đấu với tất cả mọi người, anh cũng không hề sợ hãi.

Nghe xong sắc mặt Nghiêm Thế Đông u ám vô cùng, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, đồng tử thu nhỏ lại, phóng ra hai luồng khí lạnh lẽo đáng sợ, giống như một con dã thú ăn thịt người, bất cứ lúc nào cũng có thể há mồm cắn Diệp Phàm.

Danh tiếng của Nghiêm Thế Đông ở Tương Nam rất lớn.

Hơn nữa, gã vốn là một nhân tài kiệt xuất, không chỉ có thiên phú trên con đường tu hành mà tâm cơ lại càng sâu xa khó đoán.

Để ứng phó với đại hội Hành Sơn Luận Đạo lần này, gã đã tổ chức bố trí rất nhiều, hao phí tâm huyết rất lớn, như vậy mới trừ khử tất cả đối thủ, để gã nắm chắc vị trí đứng đầu trong đại hội Hành Sơn Luận Đạo

Một khi giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Hành Sơn Luận Đạo, gã có thể trở thành thần tử của Tương Nam.

Cũng có nghĩa là, quãng thời gian gần đây là thời kỳ quan trọng mà Nghiêm Thế Đông bước đến thành công.

Vốn dĩ gã nên dành hết tâm trí cho đại hội Hành Sơn Luận Đạo, chuẩn bị thật nhiều để tránh sự cố xảy ra.

Nhưng gã bị Diệp Phàm ép, trong lúc tức giận không màng mối nguy, đành phải lựa chọn tuyên chiến toàn diện với Diệp Phàm.

Hành động của gã đã khiến những người đứng sau gã thấy bất mãn.

Những người khác trong đại sảnh nghe thấy Diệp Phàm nói, ai ai cũng cười lạnh lùng khinh bỉ.

Đám người này đều là nhân vật rất lợi hại ở đất Tương Nam, nhưng vì nhiều lý do nên họ đều lựa chọn đứng về phe Nghiêm Thế Đông.

Bọn họ cho rằng chuyện Diệp Phàm tuyên chiến toàn diện với Nghiêm Thế Đông, người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là Nghiêm Thế Đông.

Bởi vì Nghiêm Thế Đông không chỉ giữ Sở Thanh Nhã mà còn nắm giữ vị trí chủ động tuyệt đối. Quan trọng hơn là, danh tiếng lâu năm của Nghiêm Thế Đông ở đất Tương Nam khiến đám người này rất có lòng tin với gã.

Chính vì thế bọn họ mới chọn đứng về phe Nghiêm Thế Đông.

Bọn họ nhận định rằng hôm nay Diệp Phàm nhất định sẽ thua.

Vì thế họ cho rằng sự hống hách ngang ngược hiện giờ của Diệp Phàm vô cùng ấu trĩ và nực cười.

“Tên Diệp Phàm này, đúng là kẻ ảo tưởng sức mạnh, với cục diện hiện giờ mà hắn lại dám đến một mình, tưởng rằng hôm nay hắn có thể thắng sao? Chẳng lẽ đây là phép chiến thắng tinh thần trong truyền thuyết?”

“Tôi thấy hắn ta cậy mình là con rể của Sở đại tướng, bình thường hống hách quen rồi, vì thế đến tận bây giờ hắn ta vẫn cho rằng chúng ta sợ thân phận của hắn ta, không dám động vào hắn”

“Tôi khinh, dựa vào chút thế lực đó của hắn mà cũng dám hống hách trước mặt chúng ta sao? Cho dù là con rể của Sở đại tướng thì cũng là cái thá gì chứ? Hôm nay cho dù thiên vương lão tử có đến, tôi cũng phải giết chết hắn, đối đầu với Nghiêm thiếu gia cũng chính là đối đầu với tôi.”

“Không thể nói thế được, mặc dù chúng ta không coi Sở đại tướng ra gì, nhưng thân phận của ông ta rất đặc biệt, ông ta là đại tướng có công lập nước, có số kiếp được đất nước bảo vệ, vì thế một khi chúng ta không nể mặt Sở đại tướng thì sẽ phải chịu hậu quả rất lớn, vì thế tôi cảm thấy chúng ta dạy dỗ cho tên Diệp Phàm này một bài học là được rồi, đừng làm quá lên, như thế không tốt cho mọi người. ”

……

Mười mấy người trong đại sảnh đều bắt đầu bàn luận.

Những người này đều đứng về phía Nghiêm Thế Đông, vì thế bọn họ đều đang chỉ trích Diệp Phàm, châm chọc khiêu khích anh.

Thậm chí có người vì muốn lấy lòng Nghiêm Thế Đông, liền vén tay áo lên, làm ra vẻ hận không thể lập tức lao lên liều mạng với Diệp Phàm.

Lúc này, Dương Tu cũng ở đó, anh ta rất bình tĩnh, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, vẻ mặt bình thản, không lộ ra bất cứ biểu cảm nội tâm nào.

Địa vị của anh ta trong giới tu tiên ở Tương Nam không hề thấp, thậm chí có hy vọng tranh đấu vị trí thần tử của Tương Nam với Nghiêm Thế Đông, nhưng tính anh ta khá cởi mở, không màng danh lợi, vì thế anh ta không hề để ý đến vị trí thần tử của Tương Nam, cũng không coi trọng đại hội Hành Sơn Luận Đạo.

Hôm nay anh ta đến sơn trang Phù Vân, hoàn toàn là thay mặt Tần Hiên Long.

Anh ta không căm thù cũng không có thiện cảm với Diệp Phàm.

Nhưng anh ta có chút ghét Nghiêm Thế Đông, vì thế cho dù đồng ý với Tần Hiên Long đến sơn trang Phù Vân tham gia cuộc tuyên chiến toàn diện tối nay giữa Diệp Phàm và Nghiêm Thế Đông, anh ta cũng không mấy vui vẻ với Nghiêm Thế Đông.

Anh ta rất bình thản.

Cái đó gọi là việc không liên quan đến mình thì mặc kệ nó!

Nghiêm Thế Đông không nói lời vô ích với Diệp Phàm, sau khi khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, gã vẫy tay một cái, hai thanh niên mặc vest đen liền dẫn Sở Thanh Nhã vào trong đại sảnh.

“Diệp Phàm, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống nhận lỗi, nể tình Sở đại tướng, tôi không chỉ không tính toán chuyện trước đây với cậu, mà còn có thả Sở Thiên Nhã ngay bây giờ, cậu thấy thế nào?”

Nghiêm Thế Đông lạnh lùng nói.

Thái độ của gã rất hống hách, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt của kẻ bề trên.

Gã thực sự không để Diệp Phàm vào trong mắt.

Mấy ngày nay, gã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không đào được nhiều thông tin của Diệp Phàm.

Tình huống như thế này chỉ có thể có hai nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất đó là lai lịch của Diệp Phàm quá khủng.

Nguyên nhân thứ hai đó là Diệp Phàm không có lai lịch gì cả.

Sau khi cân nhắc hai nguyên nhân này, Nghiêm Thế Đông khẳng định là nguyên nhân thứ hai.

Bởi vì, gã cho rằng với thân phận và lai lịch của gã, xuất thân của Diệp Phàm có khủng thế nào đi nữa cũng không đến nỗi gã không thể điều tra ra được lai lịch của anh.

Phải biết là, do dù là thông tin của ông trùm tổ chức lớn mạnh top một trăm ở nước ngoài, gã cũng có thể điều tra ra được một phần lớn.

Vì thế Nghiêm Thế Đông đinh ninh rằng gã có thể đánh bại Diệp Phàm.

Nghiêm Thế Đông bây giờ, vừa có sự tự tin lại nắm giữ quyền chủ động, đương nhiên sẽ có thái độ không coi Diệp Phàm ra gì.

Diệp Phàm nhìn thấy thuộc hạ của Nghiêm Thế Đông áp giải Sở Thanh Nhã vào trong đại sảnh, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ lạnh lùng u ám, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

Giới hạn của anh chính là những người thân bên cạnh.

Nghiêm Thế Đông động đến giới hạn của anh.

Ai động đến giới hạn của anh, người đó phải chết!

“Khừ!” Diệp Phàm hít hơi một sâu, khống chế sát ý cuộn trào trong lòng, nói với Nghiêm Thế Đông: “Nghiêm Thế Đông, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lập tức thả Sở Thanh Nhã ra, sau đó nói cho tôi biết người chỉ thị ông sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành là ai.”

“Tôi có thể cân nhắc, giữ lại cái xác lành lặn cho ông!”

“Nếu không, tối nay, tôi nhất định sẽ cho ông nếm trải cái gọi là chịu sự dày vò đến cùng mà chết!”

Sát ý mãnh liệt trên người Diệp Phàm lúc ẩn lúc hiện, khiến bầu không khí khắp đại sảnh lập tức trở nên nặng nề.

Mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy trong lòng dường như có một quả núi lớn đè nặng.

Ai ai cũng có cảm giác bức bách rất khó thở!

“Haha, Diệp Phàm, cậu đang uy hiếp tôi sao? Cậu phải biết, khắp đất Tương Nam này, người dám uy hiếp tôi chẳng có mấy ai! ” Sau khi Nghiêm Thế Đông sững sờ một lát, liền cười lớn, hống hách nói với Diệp Phàm.
Bình Luận (0)
Comment