Long Thần Tại Đô

Chương 361

Lời Diệp Phàm nói giống như sét đánh đỉnh đầu, khiến Nghiêm Thế Đông đứng không vững.

Lúc này gã vô cùng hoang mang.

Mấy vị cao thủ gã thương lượng trước đó đều là nhà tu hành cảnh giới kim đan, là trưởng lão trong môn phái tu hành ở đất Tương Nam.

Nhân vật như thế chỉ cần giẫm chân một cái cũng có thể khiến cả Tương Nam khiếp sợ.

Cho dù là các lãnh đạo quốc gia ở Hoa Hạ, gặp những người này cũng phải cung kính.

Nhưng họ đều bị Diệp Phàm giết.

Rốt cuộc sức mạnh mà Diệp Phàm nắm giữ đáng sợ như thế nào?

Đặc biệt là mấy vị sư thúc của gã, vì gã mà chết thảm, cho dù hôm nay gã sống sót thì hậu quả cũng không thể tưởng tượng nổi, môn phái tu hành của gã không chỉ báo thù cho mấy vị sư thúc đó của gã, mà cũng sẽ giận lây sang gã, nghiêm khắc trừng phạt gã.

Các nhà tu thành cảnh giới kim đan đều là tổn thất rất lớn đối với bất cứ môn phái nào.

Cho dù môn phái của gã có thế lực nhất nhì đất Tương Nam, nhưng tổng cộng mới có hơn chục nhà tu hành cảnh giới kim đan, lần này chết quá một phần ba.

Sau khi trải qua chuyện tối nay, sức mạnh môn phái tu hành của gã sẽ hạ xuống một phần ba, điều này cũng chứng minh, địa vị môn phái tu hành của gã trong thế lực tu hành ở Tương Nam cũng sẽ giảm xuống một phần ba.

Đây chính là tai họa lớn!

Nghiêm Thế Đông không để ý đến đề nghị của Diệp Phàm.

Gã không phải loại ham sống sợ chết, cho dù thực sự thua thì cũng phải thua một cách điên cuồng, có chết cũng phải kéo Diệp Phàm chịu tội thay.

“Tên họ Diệp, hôm nay tao chết cũng phải chôn mày theo.”

Nghiêm Thế Đông nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chôn tôi theo?” Diệp Phàm cười mỉa mai, nói: “Dựa vào ông thì không đủ tư cách!”

“Vậy sao?”

Sự điên cuồng lóe lên trong đôi mắt của Nghiêm Thế Đông, gã bước lên, linh lực trong cơ thể điên cuồng lưu động, có cảm giác mọc ra từ lỗ chân lông.

Linh lực phóng hết ra bên ngoài, đây chính là sức mạnh chỉ cảnh giới kim đan mới có.

Nhưng Nghiêm Thế Đông vẫn chưa kết tinh kim đan trong cơ thể, hắn dựa vào một môn pháp bí mật phải trả cái giá vô cùng đau đớn mới đạt được trình độ này.

Lúc linh lực mọc ra từ lỗ chân lông khắp người Nghiêm Thế Đông, loáng thoáng tựa ánh sáng xanh đang nhấp nháy.

“Huyền minh âm sát đao.”

Nghiêm Thế Đông hét lớn một tiếng, một chân đạp đất, lấy đà bật lên, trong phút chốc nhảy cao vài mét, lúc cơ thể ở trong không trung, trước người gã lập tức ngưng kết vài chục thanh đao Huyền minh sát âm.

Nhưng lần này ngưng kết nhiều thanh đao Huyền minh sát âm như thế đã thực sự vượt qua giới hạn của Nghiêm Thế Đông, nhìn thấy thất khiếu của gã đang chảy máu.

Mặt gã nhăn nhó, rõ ràng là đang chịu sự đau đớn không thể tưởng tượng nổi.

Phụt!

Nghiêm Thế Đông đẩy mạnh hai tay, mười mấy thanh đao Huyền minh âm sát liền dao động trong không trung rồi chém về phía Diệp Phàm.

Uy lực của mười mấy thanh đao Huyền minh âm sát đó quá đáng sợ, bầu không gian xung quanh bị dồn ép đến mức nổ tung.

Diệp Phàm thấy thế liền giơ cao con dao quân dụng màu đen trong tay, mọi loại chữ cổ nhỏ bé và đường vân thần bí phát sáng hàng loạt, giải phóng huyết mang.

Ngay lập tức nhìn thấy, sương máu bao phủ khắp cơ thể Diệp Phàm trong phạm vi mười mét bắt đầu tích tụ, loáng thoáng hình thành một thanh Hư ảnh huyết sắc dài ba mét, giống như thần linh giết chóc trong truyền thuyết.

Đây rất giống với thủ đoạn ‘thần chiếu’ trong tín đồ dị giáo.

Rầm!

Mười mấy thanh đao Huyền minh âm sát chém Hư ảnh huyết sắc cao ba mét, giống như một quả bom cỡ nhỏ phát nổ vậy, âm thanh nổ vang tứ phía, cả cái đại sảnh đều bị phá hủy bởi sức mạng phát nổ khủng khiếp.

Đại sảnh liền sập ngay tại chỗ, bụi đất cuộn lên.

Sau khi bụi đất tan biến, tòa nhà nơi đặt đại sảnh biệt thự đã sụp đổ, trở thành một đống đổ nát.

Có rất nhiều người bị đại sảnh sụp đổ đè chết, nhưng cũng có vài người sống xót, trong đó có Dương Tu.

Bên trên một bức tường bị sụp đổ, Diệp Phàm giữ con dao quân dụng màu đen trong tay, sắc mặt không thay đổi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, nhưng cách đó không xa, Nghiêm Thế Đông lại quỳ hai gối trên mặt đất, miệng phun ra máu.

Tình trạng hiện giờ của Nghiêm Thế Đông rất tồi tệ, toàn thân máu thịt bê bết, khí đen tỏa ra từ máu thịt của gã.

Rất rõ ràng, môn pháp bí mật mà gã dùng trước đó phải trả giá đắt.

Máu thịt của gã đang bị ăn mòn.

Vô cùng đau đớn!

“Đã cho ông lựa chọn chết thoải mái, nhưng ông lại không nắm lấy cơ hội, vậy thì tôi sẽ khiến ông chịu dày vò đến chết!” Diệp Phàm nói, chậm rãi bước về phía Nghiêm Thế Đông.

Lúc Diệp Phàm đi đến chỗ Nghiêm Thế Đông, chuẩn bị giết gã.

Dương Tu đột nhiên nhảy ra, ngăn cản Diệp Phàm.

“Anh muốn làm gì?” Diệp Phàm nhìn Dương Tu.

“Tôi tên là Dương Tu, là người của nhà họ Dương, gia tộc tu hành đầu tiên ở Tương Nam.” Dương Tu nói với Diệp Phàm: “Tôi nghĩ, chắc anh cũng rõ quan hệ của nhà họ Dương ở Tinh Thành với nhà họ Dương, gia tộc tu hành đầu tiên ở Tương Nam đúng không?”

“Tôi biết!” Diệp Phàm lạnh lùng trả lời.

Trước khi về Hoa Hạ, anh đã sắp xếp người điều tra chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành rồi.

Anh đương nhiên biết rõ quan hệ giữa nhà họ Dương ở Tinh Thành và nhà họ Dương, gia tộc tu hành đầu tiên ở Tương Nam,

“Vậy thế này đi, nể mặt tôi hãy tha cho Nghiêm Thế Đông một con đường sống đi.” Dương Tu không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.

“Haha!” Diệp Phàm cười, nói với Dương Tu: “E rằng anh đánh giá cao thể diện nhà họ Dương các anh rồi.”

“Diệp Phàm, tôi biết thân phận của anh không đơn giản, tục ngữ nói rất hay, xử sự có tình, sau này gặp lại còn dễ gặp nhau, hôm nay anh nể mặt tôi, sau này cần, tôi cũng sẽ giúp đỡ anh.”

Dương Tu không tức giận bởi lời của Diệp Phàm mà dùng tình cảm để nói chuyện.

“Nhà họ Dương các anh, ngay cả ‘người anh em’ nhà mình bị sát hại cũng có thể chống mắt làm ngơ, sau này còn định giúp tôi sao? Anh đang tự lừa dối mình sao?” Diệp Phàm cười khẩy nói.

Nghe câu nói này, sắc mặt Dương Tư trở nên khó coi.

Không phải trình độ của anh ta không cao, mà chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành, đối với nhà họ Dương, gia tộc đầu tiên ở Tương Nam mà nói, thực chất là một chuyện rất nhục nhã xấu hổ.

Hơn nữa, ngay cả bản thân anh ta cũng cho rằng hành vi của gia tộc không đúng.

Đúng như Diệp Phàm nói, ‘anh em’ nhà mình bị sát hại, sao có thể nín thinh vậy chứ?

“Dù sao ông ta cũng là người nhà họ Nghiêm, anh giết ông ta rồi, Nhà họ Nghiêm sẽ không chịu để yên.” Dương Tu hít sâu một hơi, nói với Diệp Phàm,

“Haha!”

Diệp Phàm cười lớn, nhìn Dương Tu một hồi lâu, nói: “Anh cảm thấy, số người tôi giết tối nay vẫn còn ít sao? Tôi đã đắc tội với một nửa thế lực tu hành ở đất Tương Nam rồi, tôi còn phải sợ nhà họ Nghiêm tép riu sao?”

“Được rồi, nể tình nhà họ Dương ở Tinh Thành, tối nay tôi tha cho anh một con đường sống, mau đi đi!”

“Ngoài ra, tôi nhắc nhở anh một câu, tốt nhất tránh xa tên Tần Hiên Long ra, anh ta không phải loại đáng để kết thân, đừng đợi đến một ngày, lúc anh phát hiện bộ mặt thật của anh ta, thì hối hận không kịp nữa đâu.”
Bình Luận (0)
Comment