Long Thần Tại Đô

Chương 390

Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi.

Thực ra anh đã nghĩ đến việc chính là Hạng Cuồng Đồ bố trí giết anh, nhất định sẽ tính toán đến việc anh có binh khí tế thần.

Nhưng anh tưởng rằng, Hạng Cuồng Đồ chỉ là tìm một tên cao thủ hàng đầu.

Không ngờ Hạng Cuồng Đồ lại nắm trong tay thủ đoạn đặc biệt có thể khống chế binh khí tế thần, đúng như những gì Hạng Cuồng Đồ nói, một khi anh mất đi sự trợ giúp của binh khí tế thần, anh thật sự sẽ trở thành con hổ bị gãy răng.

Điểm mấu chốt chính là, thế trận Hạng Cuồng Đồ tạo ra quá mạnh, khiến cho anh nhất thời không nghĩ ra bất kì cách nào để đánh bại.

Mặt khác, trước đó anh cũng phát hiện ra, còn có một cao thủ hàng đầu đang mai phục trong rừng.

Tên cao thủ hàng đầu đó, ít nhất cũng là người tu hành đạt đến nửa cảnh giới Kim Đan.

Trong tình huống không có sự trợ giúp của binh khí tế thần, dựa vào thực lực và thể trạng bây giờ của Diệp Phàm, đừng nói là đối kháng với cao thủ hàng đầu đạt đến nửa cảnh giới Kim Đan đang âm thầm mai phục trong rừng, đến cả việc chống lại thế trận Hạng Cuồng Đồ tạo thành, anh cũng không làm được.

“Diệp Phàm, ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Hạng Cuồng Đồ cười lớn, chỉ huy thế trận giết chết Diệp Phàm.

Ánh mắt Diệp Phàm vô cùng lạnh lùng, sát khí tỏa ra từ trong cơ thể anh càng ngày càng mạnh, chuyện đã đến mức này, anh cũng không còn có thể lo lắng quá nhiều được nữa, nên sẵn sàng dùng thủ đoạn thực sự của mình.

Nhìn thấy thế trận do đám người Hạng Cuồng Đồ tạo thành đã lao đến giết trước mặt Diệp Phàm rồi, nhưng ngay vào thời điểm then chốt này, cơ thể Diệp Phàm rung lên, một nguồn năng lượng không thể tưởng tượng được từ cơ thể anh bộc phát ra ngoài.

Theo nguồn năng lượng này tỏa ra từ cơ thể Diệp Phàm, mắt anh bắt đầu chảy máu, từng giọt máu lăn dài.

Đồng thời, khí chất khắp cơ thể Diệp Phàm cũng thay đổi.

Đôi mắt của anh biến thành một con chim bồ câu âm, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng giết người, lúc khóe miệng anh nhếch lên, giống như một con quỷ đang cười khiến người ta rùng mình và sợ hãi.

“Đại địa chi sát!”

Miệng Diệp Phàm lạnh lùng phun ra bốn chữ.

Bọn người Hạng Cuồng Đồ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó, những bàn tay bùn lớn lao ra khỏi mặt đất và bắn từ mọi hướng về phía thế trận do bọn người Hạng Cuồng Đồ tạo thành.

Mỗi một bàn tay bùn lớn bằng kích thước của chiếc xe hơi.

Hơn nữa, những đôi bàn tay bùn lớn này đột nhiên lao ra khỏi mặt đất, khiến chúng khó có thể chống đỡ.

Bọn người Hạng Cuồng Đồ còn không kịp phản ứng lại, thế trận tạo thành lập tức sụp đổ, những bàn tay bùn lớn giáng xuống khiến bọn chúng thương vong nặng nề.

Chỉ đúng một đòn này thôi, chỉ còn Hạn Cuồng Đồ và ba tên đàn ông trung niên ở giai đoạn cuối của cảnh giới Trúc Cơ sống sót, nhưng bọn chúng đều bị thương ở mức độ khác nhau, tên nào cũng ho ra máu.

“Đây là sức mạnh gì vây?”

Hạng Cuồng Đồ vô cùng kinh hãi và không thể tưởng tượng được.

“Đã nghe nói đến người tu hành tâm cảnh chưa?”

“Người tu hành tâm cảnh?” Hạng Cuồng Đồ mặt biến sắc, ánh mắt đầy sự hoảng sợ.

Hắn ta chính là hậu bối kiệt xuất của nhà họ Hạng, từ nhỏ đã được cấp cao nhà họ Hạng bồi dưỡng bằng các loại tài nguyên, từng được đưa qua phương Tây để tìm hiểu văn hóa nước ngoài, tiếp xúc với rất nhiều thế lực phương Tây.

Trong các thế lực thần bí phương Tây, ngoài ma cà rồng, người sói, phù thủy, pháp sư, nhà luyện kim, ngoại đạo,...đã vô cùng quen thuộc, vẫn còn một số tồn tại đặc biệt.

Mà người tu hành tâm cảnh chính là một trong những pháp thuật đặc biệt tồn tại ở phương Tây.

Tuy nhiên, Hạng Cuồng Đồ mới chỉ nghe qua cái tên nhà tu hành tâm cảnh này, đừng nói đến hắn chưa từng gặp người tu hành tâm cảnh, cho dù là các loại thủ đoạn đối phó kẻ địch của người tu hành tâm cảnh hắn ta cũng không biết.

Chính vì nguyên nhân như vậy, hắn vừa nãy mới bị thủ đoạn mà Diệp phàm sử dụng dọa cho hoảng sợ.

Diệp Phàm không phí lời với Hạng Cuồng Đồ, trong lúc anh sử dụng năng lực người tu hành tâm cảnh, sau lưng anh xuất hiện một cảnh tượng mờ mờ ảo ảo như ảo ảnh trong hư không.

Đó là một nơi vô cùng ma quái, có con sông lớn với hơn nghìn xác chết trôi và một ngon núi dựng bằng xương trắng, mà trên đỉnh núi có một căn nhà.

Ở trên cửa căn nhà có một tấm hoành phi đề hai chữ to rất đậm “địa phủ”.

“Hoàng tuyền táng.”

Diệp Phàm hét lên một tiếng lạnh lùng, chỉ thấy anh kích hoạt nguồn năng lượng đặc biệt trên cơ thể, Hạng Cuồng Đồ và ba tên đàn ông trung niên ở giai đoạn sau của cảnh giới Trúc Cơ lúc trước còn sống sót còn chưa kịp phản ứng thì mặt đất dưới chân của bọn chúng biến thành nước giống cát vàng, giống như axit sunfuric mạnh, có thể ăn mòn mọi thứ.

Hạng Cuồng Đồ và ba tên đàn ông trung niên ở giai đoạn sau cảnh giới Trúc Cơ còn chưa kịp nhận ra là tình huống gì, đã cảm thấy chân như bị cắn, cơ thể chìm xuống.

Nước giống như cát vàng lập tức ăn mòn cơ thể chúng.

“A a a a a......”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng xung quanh, ba tên đàn ông trung niên ở giai đoạn sau cảnh giới Trúc Cơ chết tươi ngay tại trận, cơ thể biến thành thi thể bị ăn mòn, chớp mắt đã thấy biến thành ba bộ xương trắng, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Hạng Cuồng Đồ mạnh hơn ba tên đàn ông trung niên ở giai đoạn sau cảnh giới Trúc Cơ nhiều lần.

Bởi vậy, hắn còn có thể sử dụng linh lực của bản thân để bao trùm phía ngoài da, ngăn cản sức mạnh ăn mòn của nước giống như cát vàng.

Nhưng sức mạnh ăn mòn của nước giống như cát vàng quá mạnh, Hạng Cuồng Đồ mới ngăn cản được trong vòng hai hơi thở đã không thể cầm cự được nữa, hơn nữa, cơ thể hắn đang dần chìm xuống, lúc đầu chỉ ngập tới ngực, nhưng trong nháy mắt đã tới miệng hắn.

“Chú mười bốn, chú còn chưa ra tay sao? Chú muốn nhìn cháu chết sao?”

Lúc này, Hạng Cuồng Đồ hét to lên.

Cái chết khiến hắn ta mất bình tĩnh, hoảng loạn kêu gào lên.

Mà người tu hành đạt đến nửa cảnh giới Kim Đan đang mai phục trong rừng, lúc này rất muốn xông lên cho Hạng Cuồng Đồ đang hét loạn lên một cái tát.

Đây là một gã đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, thân hình to lớn vạm vỡ, mặt ngựa dài hẹp, bộ râu quai nón nhỏ, hốc mắt lõm sâu, nhưng hai nhãn cầu sáng ngời, bóng lóa.

Gã đàn ông trung niên này tên là Hạng Thiên Nhất.

Hạng Thiên Nhất lớn hơn Hạng Cuồng Đồ một bậc, mà trong cùng cấp bậc xếp thứ mười bốn, do đó, Hạng Cuồng Đồ phải gọi hắn là chú mười bốn.

Vốn dĩ, lão gia nhà họ Hạng lần này sắp xếp Hạng Cuồng Đồ đến khu vực Tương Nam, chủ yếu hy vọng có hể hòa giải với Diệp Phàm, nhưng tính khí của Hạng Cuồng Đồ quá kiêu ngạo, lần trước đã bất hòa với Diệp Phàm khiến hắn có ý định giết Diệp Phàm.

Mà đúng lúc Hạng Thiên Nhất mấy ngày này đến Tinh Thành xử lý chút chuyện riêng, dưới sự cầu xin của Hạng Cuồng Đồ, nên đồng ý giúp Hạng Cuồng Đồ giết chết Diệp Phàm.

Vừa rồi hắn vẫn luôn mai phục, không lựa chọn ra tay, một là do hắn muốn uy hiếp Diệp Phàm, khiến Diệp Phàm không thể thả lỏng chân tay, hai là kế hoạch của Hạng Cuồng Đồ rất hoàn hảo, bằng việc mượn sức thế trận, lại áp chế được binh khí tế thần của Diệp Phàm, gần như không cần đến Hạng Thiên Nhất, Hạng Cuồng Đồ cũng đã có thể giết chết Diệp Phàm.

Nhưng không ngờ được rằng, Diệp Phàm lại là người tu hành tâm cảnh.

Điều này khiến cho Diệp Phàm trở mình quá nhanh.

Gã Hạng Nhất Thiên âm thầm mai phục còn không kịp phản ứng, Diệp Phàm đã phá vỡ thế trận do đám người Hạng Cuồng Đồ tạo thành, thậm chí còn giết hết tất cả người của Hạng Cuồng Đồ.

Mà sau khi biết được Diệp Phàm là người tu hành tâm cảnh, Hạng Thiên Nhất cũng tuyệt vọng.

Hắn ta muốn tháo chạy, nhưng Hạng Cuồng Đồ lại hét gọi hắn ta ngay vào lúc này, đấy không phải là muốn đẩy hắn vào chỗ chết hay sao?

Diệp Phàm vô cùng nhạy bén, thông qua phương hướng tiếng hét truyền đi của Hạng Cuồng Đồ, thần trí quét qua, ngay lập tức liền phát hiện ra nơi ẩn nấp của Hạng Thiên Nhất.
Bình Luận (0)
Comment