Long Thần Tại Đô

Chương 407

Khi Diệp Phàm quay về chỗ ở ở Tinh Thành, Triệu Vũ đang sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Từ sau khi Diệp Phàm rời đi cùng với Mộ Dung Mộng Dao, cậu ta và Diệp Phàm đã mất liên lạc.

Mấy ngày nay, cậu ta liên tục đi tìm Diệp Phàm.

Thậm chí còn điều động vài cơ quan tình báo để truy tìm tung tích của Diệp Phàm nhưng vẫn không thu được tin tức gì.

Cậu ta lo lắng đến mức định bắt Mộ Dung Mộng Dao về để tra hỏi.

Vì thế, khi thấy Diệp Phàm quay về, Triệu Vũ vừa ngạc nhiên vừa kích động, cậu ta ngay lập tức hỏi Diệp Phàm: “Anh Phàm, anh đã đi đâu vậy?”

“Mấy ngày nay anh biến mất mà không nói một lời làm em lo lắng chết đi được”.

“Thậm chí em còn điều động vài cơ quan tình báo của chúng ta ở Tinh Thành để tìm anh, nhưng đều không thấy dấu vết nào. Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi, đang địnhđi tìm Mộ Dung Mộng Dao để tra hỏi cô ta”.

“Ừm......” Diệp Phàm nói: “Nhà họ Hạng âm mưu hại tôi. Trong lúc tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải sử dụng thủ đoạn của người tu hành tâm cảnh, may lại gặp được lão Hứa…...”

Diệp Phàm kể chuyện mình bị Hạng Cuồng Đồ cho người đến vây giết cho Triệu Vũ nghe.

“Nhà họ Hạng đúng là coi trời bằng vung. Anh Phàm, bây giờ em sẽ lập tức dẫn người đến Giang Đông, xử lý cả nhà chúng”, Triệu Vũ tức giận nói.

Nhà họ Hạng năm lần bảy lượt ra tay với Diệp Phàm, điều này khiến cho Triệu Vũ không nhẫn nại được nữa. Lần trước, Hạng Cuồng Đồ đến gây chuyện, Triệu Vũ đã định đi Giang Đông tìm nhà họ Hạng tính sổ, nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn lại.

Nhưng nhà họ Hạng lại không biết tốt xấu, lại dám tập kích bao vây Diệp Phàm.

Thật sự là......

Ức hiếp người quá đáng!

“Thôi được rồi! Chuyện nhà họ Hạng vây giết tôi cứ tạm gác lại đã, bây giờ chúng ta nên chú tâm vào bản đồ kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo”.

“Cậu chắc hẳn cũng biết rằng trong số kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo, thứ đó là thứ mà tôi nhất định phải lấy được”.

“Chỉ có lấy được nó thì vết thương của tôi mới được chữa lành”.

Diệp Phàm ngăn cản Triệu Vũ đang kích động.

“Em hiểu rồi!”, Triệu Vũ gật đầu.

Cậu ta biết rõ, đối với Diệp Phàm, kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo quan trọng đến mức nào. Để không xảy ra bất kỳ sơ suất nào, Diệp Phàm gần như huy động tất cả các thành viên mà anh bố trí trong Tinh Thành.

Vì vậy, cậu ta hiểu được bây giờ không phải là lúc gây thêm rắc rối.

“Theo ghi chép trên tấm bản đồ kho báu, ba ngày nữa chính là ngày kho báu mở ra, cậu nhanh chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ trước đi”, Diệp Phàm nói với Triệu Vũ.

“Vâng ạ!” Triệu Vũ gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một thanh niên mặc vest vội vã bước vào, nhìn thấy Triệu Vũ và Diệp Phàm liền vội vàng nói: “Anh Vũ, anh Phàm, có một người tự xưng là Tiêu Lang muốn gặp anh Phàm”.

“Tiêu Lang?”

Triệu Vũ nhíu mày, sửng sốt.

“Cho cậu ta vào đây”. Diệp Phàm cũng có chút bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và nói với cậu thanh niên kia.

“Anh Phàm, em có nên ở lại đây không?”

“Cậu đi làm việc của mình đi”.

“Vâng!”

Triệu Vũ rời đi không lâu thì cậu thanh niên ‘thông báo’ vừa nãy dẫn một người đàn ông bước vào.

Diệp Phàm ra hiệu cho cậu thanh niên, cậu ta biết điều nhanh chóng rời đi.

Người đàn ông bước vào phòng khách, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm thì mỉm cười nói: “Chào anh Phàm!”

“Cậu là Tiêu Lang sao?” Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cậu ta và hỏi: “Cậu đến tìm tôi có việc gì thế?”

“Tôi là minh chủ của liên minh giới tu hành ở Tương Nam này”. Tiêu Lang bình tĩnh nói, trực tiếp tiết lộ thân phận hiện tại của mình.

Kể từ khi đoạt được chức minh chủ liên minh giới tu hành Tương Nam từ tay Nghiêm Húc, Tiêu Lang đã sử dụng thủ đoạn của mình khiến cho cả thế hệ trẻ trong giới tu hành ở Tương Nam phải ‘bái phục’ mình. Cậu ta bây giờ chính là người đứng đầu trong giới tu hành ở Tương Nam.

Cậu ta có được vị trí như ngày hôm nay, ngoài năng lực xuất chúng của mình ra.

Còn là nhờ thế lực của Diệp Phàm âm thầm giúp đỡ.

Ngoài ra, Tiêu Vân Hùng cũng đã bí mật gặp Tiêu Lang, ông ta nói cho Tiêu Lang biết về chuyện Diệp Phàm muốn tiến cử cậu ta lên làm thần tử Tương Nam.

“Ừm, rất tốt! Quả nhiên Diệp Phàm tôi đã không nhìn lầm người, cậu đúng là một nhân tài mà!”, Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Tiêu Lang, gật đầu hài lòng.

Tuy đây là lần đầu tiên anh gặp Tiêu Lang.

Nhưng thế lực mà anh bố trí ở Tương Nam sớm đã đưa toàn bộ tài liệu liên quan đến Tiêu Lang cho anh xem.

Cũng chính vì thấy được năng lực siêu phàm của Tiêu Lang nên lúc đầu Diệp Phàm mới nảy ra ý định tiến cử cậu ta làm thần tử Tương Nam, và cũng vì chuyện này mà anh đã tốn biết bao công sức.

Tiêu Lang không hề làm anh phải thất vọng, trong vỏn vẹn một thời gian ngắn, với sự giúp đỡ của thế lực ngầm mà anh bố trí, cậu ta đã đoạt được vị trí minh chủ liên minh của giới tu hành Tương Nam.

“Anh Diệp, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh”. Tiêu Lang hít hơi thật sâu, nói với Diệp Phàm: “Nếu không có được sự giúp đỡ của anh thì thật khó để tôi ngồi lên được vị trí cao nhất trong giới tu hành ở Tương Nam”.

Nói đến đây, Tiêu Lang quỳ gối xuống trước mặt Diệp Phàm.

“Cậu đang làm gì thế?”, Diệp Phàm nhíu mày, vẻ mặt đầy sự hoài nghi.

“Anh Diệp, hôm nay tôi đến, ngoài việc cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trở thành minh chủ ra, quan trọng hơn là cảm ơn anh đã cứu mẹ tôi”, Tiêu Lang chân thành nói.

“Tôi sao có thể thấy chết không cứu được? Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, ân tình này cậu không cần phải để trong lòng làm gì, cũng không cần để nó làm ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta”.

Diệp Phàm bình thản nói.

Lúc trước, khi xem những thông tin về Tiêu Lang, Diệp Phàm đã phát hiện ra mẹ Tiêu Lang mắc một căn bệnh lạ.

Để chữa được căn bệnh này thì cần phải có máu Chúc Long.

Nhưng máu Chúc Long cực kỳ quý hiếm, ngay cả các cao thủ trong giới tu hành ở thần tiên lục địa cũng đều mong muốn có được nó.

Đúng lúc đó, Diệp Phàm lại vừa có được một giọt máu Chúc Long.

Mà Tiêu Lang là một người tài như vậy lại quyết định ẩn mình trong giới tu hành Tương Nam, không tranh giành với đời, đó là bởi vì cậu ta muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ già.

Thậm chí, vì mẹ, cậu ta đã phải khom lưng cúi đầu, làm trâu làm ngựa cho người khác.

Chính vì tấm lòng hiếu thảo của Tiêu Lang nên Diệp Phàm đã quyết định đưa giọt máu Chúc Long mà ban đầu anh may mắn có được cho mẹ của Tiêu Lang, chữa khỏi căn bệnh lạ cho bà ấy.

Cậu ta cũng vì chuyện này mà luôn đội ơn Diệp Phàm, đồng ý hợp tác với anh.

“Anh Phàm, cho dù đối với anh, việc anh cứu mẹ tôi không có gì to tát nhưng đối với tôi, đây là đại ân đại đức. Cả đời này, chỉ cần anh Phàm có chỗ cần dùng đến Tiêu Lang tôi xin cứ việc mở lời. Tôi cho dù có thịt nát xương tan cũng quyết không từ để báo đáp ân tình của anh.

Tiêu Lang kiên định nói.

Cậu ta là huyết mạch ẩn mình của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đã phải chịu biết bao khổ cực.

Vì thế, cậu ta là một người con hiếu thảo.

Và là người có ơn nhất định phải trả.

“Cậu hãy đứng lên đi”. Diệp Phàm thở dài, tiến lên đỡ Tiêu Lang dậy, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Mấy ngày trước, tôi đã phái người đến báo tin cho cậu rồi, Tần Hiên Long có thể sẽ ra tay với cậu, cậu đã có cách nào để đối phó chưa?”
Bình Luận (0)
Comment