Long Thần Tại Đô

Chương 429

“Cô.....cô muốn làm gì?” Mặt người phụ nữ gợi cảm biến sắc, sợ hãi nhìn Mộ Dung Thiên Tâm.

Cô ta không phải kẻ ngốc, thông qua sự việc vừa rồi.

Cô ta đương nhiên có thể nhận ra, Mộ Dung Thiên Tâm không phải nhân vật đơn giản.

Vì thế, cô ta không dám hống hách trước mặt Mộ Dung Thiên Tâm, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Thiên Tâm, toàn thân không kiềm chế nổi liền run lên.

“Tôi chỉ muốn nói với cô, kiếp này làm người Hoa Hạ là phúc của cô, là nỗi nhục của Hoa Hạ!” Mộ Dung Thiên Tâm lạnh lùng nói với người phụ nữ gợi cảm.

Sắc mặt người phụ nữ gợi cảm vô cùng khó coi, nhưng cô ta không dám cãi lại Mộ Dung Thiên Tâm.

Cô ta biết, bây giờ cãi lại.

Thực sự là tìm đến cái chế!

Mọi người xung quanh nghe thấy câu nói của Mộ Dung Thiên Tâm đều reo hò hoan hô tới tấp.

“Nói hay lắm, nói hay lắm.”

“Cô gái này vừa dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, thực sự hoàn hảo, điều quan trọng là cô ấy còn rất xinh đẹp!”

“Anh đừng có nghĩ nhiều, vừa nhìn là biết cô gái này không phải người tầm thường, dựa vào anh mà cũng định cưa cẩm cô ấy sao? Chắc chắn không có cơ hội đâu.”

“Các người xem người đàn ông bên cạnh cô ấy đi, nhìn rất quen, hình như là Diệp Phàm, người gần đây đang gây náo loạn Tương Nam!”

......

Lúc này cũng có nhiều người nhận ra Diệp Phàm.

Từ khi về Hoa Hạ, Diệp Phàm không hề dừng hoạt động, mà gần đây anh đã gây ra động tĩnh lớn ở khu vực Tương Nam.

Vì thế, không ít người đã nghe qua danh tiếng của Diệp Phàm.

“Cô Mộ Dung, sao cô lại ngồi ở khoang phổ thông chứ? Thế này đi, tôi nhường vị trí nghỉ ngơi ở khoang khách VIP cho cô.” Cơ trưởng đến bên cạnh Mộ Dung Thiên Tâm, cảm kích nói với cô.

Mỗi lần Mộ Dung Thiên Tâm đi chuyến bay này đều ngồi khoang hạng nhất và khoang khách VIP.

Vì thế lúc nãy anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tâm ngồi khoang phổ thông.

“Không cần đâu!”

Mộ Dung Thiên Tâm lạnh nhạt nói.

Cô ngồi khoang phổ thông, vì muốn ngồi cùng Diệp Phàm.

Còn Diệp Phàm ngồi khoang phổ thông để đỡ tốn tiền!

Từ khi trở về Hoa Hạ, anh tiêu tiền như nước, cho dù khối tài sản của anh ngoài sức tưởng tượng của người thường thì cũng không thể nào chịu nổi cách tiêu của anh.

Đặc biệt là anh đã chi hàng trăm tỷ để Lâm Hồng Mai tìm ra hung thủ thực sự đứng sau vụ sát hại cả nhà họ Dương.

Vì thế, nhìn thấy khối tài sản của mình giảm đáng kể, Diệp Phàm cảm thấy mình cần phải tiết kiệm, do đó đặc biệt căn dặn Triệu Vũ lần này mua vé khoang phổ thông.

“Được rồi, vậy tôi đi làm việc đây, cô Mộ Dung có gì căn dặn có thể tìm tôi.” Cơ trưởng nói với Mộ Dung Thiên Tâm, sau đó ông ta đến buồng lái.

Lúc này, Diệp Phàm nói với Mộ Dung Thiên Tâm: “Cô Mộ Dung, thật sự không ngờ cô lại là một cô gái bá đạo như thế, chẳng trách lại trở thành gia chủ của nhà Mộ Dung ở Cô Tô.”

“Vậy sao?” Mộ Dung Thiên Tâm cười, trở về trạng thái của cô gái ngây thơ hồn nhiên, cô nói: “Chỉ là tôi có giới hạn của bản thân, chỉ cần không vượt qua giới hạn, tôi luôn luôn là người giản dị dễ gần.”

“Haha, tôi thích tính cách này!” Diệp Phàm cười.

“Anh thích tôi?” Mộ Dung Thiên Tâm ngây người ra, nghiêm túc hỏi Diệp Phàm: “Anh đang tỏ tình với tôi sao?”

“Phụt......” Diệp Phàm vừa cầm bình nước để uống, kết quả bị câu nói của Mộ Dung Thiên Tâm làm anh phụt nước, ho sặc sụa, anh vội vàng nói với Mộ Dung Thiên Tâm: “Cô Mộ Dung, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói là tôi thích tính cách của cô, chúng ta có thể làm bạn, không phải kiểu thích giữa nam nữ.”

“Anh chê tôi sao?”

“Không có, không có......”

Diệp Phàm nói chuyện rất thoải mái với Mộ Dung Thiên Tâm.

Không thể không nói, Mộ Dung Thiên Tâm thực sự là một cô gái không hề tầm thường,

Cho dù là Diệp Phàm cũng bị ảnh hưởng bởi Mộ Dung Thiên Tâm khi nói chuyện với cô.

Vốn dĩ, vì lo lắng cho sự an toàn của Lý Linh Lung nên tâm trạng của Diệp Phàm rất nặng nề, nhưng nói chuyện với Mộ Dung Thiên Tâm lại khiến anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Bay từ thành phố Tương Nam đến thành phố MUA, tương đương với đi hơn nửa vòng trái đất, vì thế cả chuyến bay mất 36 tiếng đồng hồ.

Nhanh chóng đến buổi tối, khoang phổ thông dần dần trở nên yên tĩnh, Mộ Dung Thiên Tâm cũng dừng nói chuyện với Diệp Phàm, dựa vào ghế rồi ngủ một giấc.

Lúc này đúng lúc máy bay đang bay qua vùng trời dãy núi An pơ nổi tiếng nhất ở phương Tây.

Diệp Phàm không ngủ.

Anh nhìn qua cửa sổ, một vùng trời đen kịt.

Ở buồng lái, cơ trưởng và cơ phó cũng nghỉ ngơi sau khi đặt máy bay ở chế độ tự động lái.

Chỉ có máy bay chầm chầm bay trong bầu trời đêm đen tối.

Nhưng lúc này, trên đỉnh núi An pơ, có một chuyện kỳ lạ đang xảy ra, trên không loáng thoáng xuất hiện một vài hư ảnh thần linh trong truyền thuyết, từ bầu trời sao chiếu rọi hình ảnh một ngôi đền thờ thần ánh sáng huyền ảo.

Tiếp theo, một chùm ánh sáng màu vàng ngút trời hiện ra từ đỉnh núi An pơ, xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng đến chòm sao đẩu ngưu!

Chùm ánh sáng màu vàng này có phần giống với chùm ánh sáng màu khói trên đỉnh Chúc Dung.

Đúng lúc Diệp Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy chùm sáng ngút trời hiện trên đỉnh núi An pơ, điều này khiến anh không khỏi sững sờ, nhíu mày lại.

Nhưng tốc độc của máy bay quá nhanh, bay vút qua.

“Giống với chùm ánh sáng ngút trời trên đỉnh Chúc Dung? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Diệp Phàm rơi vào trầm tư.

Mặc dù không có bất cứ bằng chứng và logic nào, nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy, cho dù là chùm ánh sáng màu khói trên đỉnh Chúc Dung hay là chùm ánh sáng màu vàng trên núi An pơ, dường như đều che giấu một bí mật động trời, thậm chí hai hiện tượng này có liên quan đến nhau.

Theo thời gian, màn đêm trôi qua, bình minh đến rồi.

Có tia nắng ban mai vàng rọi phía cuối biển mây, ngắm bình minh trên máy bay thực sự rất đẹp.

Lúc này, mọi người trên máy bay cũng dần tỉnh giấc.

Máy bay cũng đã đến thành phố MUA, từ cửa sổ của máy bay cũng có thể nhìn thấy thành phố MUA phồn vinh ở bên dưới.

Máy bay bắt đầu hạ cánh, sau khi hạ cánh an toàn ở sân bay quốc tế của thành phố MUA, Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm cùng nhau xuống máy bay.

Ra khỏi sân bay, Diệp Phàm lấy giấy bút, viết số điện thoại đưa cho Mộ Dung Thiên Tâm rồi nói: “Đợi cô sắp xếp rồi chúng ta hẹn nhau để bàn vụ làm ăn giữa cô và Ma Đảng.

Đương nhiên, nếu cô gặp bất cứ phiền phức nào ở đây thì cũng có thể tìm tôi!

Chỉ cần trong khả năng cho phép, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

“Cảm ơn!” Mộ Dung Thiên Tâm cười hihi rồi nói, đồng thời đưa danh tiếp cho Diệp Phàm: “Bên trên có số điện thoại cá nhân của tôi, nếu có chuyện tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

“Ừ!” Diệp Phàm gật đầu, nhận danh thiếp của Mộ Dung Thiên Tâm.

Nhưng ngay lúc Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm chuẩn bị từ biệt và rời đi, phía cuối con đường phía trước sân bay, đột nhiên có một đám đông, hàng trăm người lao về phía Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm từ trong các con hẻm xung quanh con phố.

Đồng thời, Pete cũng đến trước mặt Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm, lạnh lùng nói: “Hai chúng mày, hôm nay đừng hòng rời khỏi sân bay.”
Bình Luận (0)
Comment