Long Thần Tại Đô

Chương 46

Lộ Kiến Quân, tổng tư lệnh quân khu thủ đô, nhân vật có thực quyền thứ hai của quân đội Hoa Hạ, nhân vật lớn thường xuất hiện trên TV.

Nhân vật lớn thật sự.

Cho dù Lão Tam nhà họ Thường chuẩn bị bước lên đỉnh quyền lực, trước khi lên đỉnh cũng không có quyền cao chức trọng như Lộ Kiến Quân, cho dù lên được đỉnh quyền lực, đối mặt với Lộ Kiến Quân cũng cần phải đối đãi ngang hàng.

Nhân vật lớn như vậy, lại tự mình tới thăm hỏi Diệp Phàm, Diệp Phàm quan trọng như vậy sao?

Ngay lúc Sở Thiên Hùng suy nghĩ ý đồ chân chính mà trung tướng Lộ đến, trung tướng Lộ đã dẫn lính cảnh vệ đi vào biệt thự, đồng thời cũng thấy được ông ta đang ngẩn người.

Trong mắt trung tướng Lộ xuất hiện chút kỳ lạ.

Vì sao Sở Thiên Hùng lại xuất hiện ở chỗ Diệp Phàm, trong lòng trung tướng Lộ hiểu rõ, cũng biết chắc chắn Sở Thiên Hùng là bên chịu thiệt thòi rồi.

Diệp Phàm không phải là quả hồng mềm, không, Diệp Phàm là một tấm sắt, dựa theo tin tức mà bọn họ thu thập, từ lúc đội lính đánh thuê Thần Long thành lập đến khi giải tán, cho đến bây giờ chưa từng chịu thiệt, bởi vì cho đến bây giờ đội trưởng của đội lính đánh thuê Thần Long không biết cái gì gọi là chịu thiệt.

Sở Thiên Hùng có thể chiếm được lợi ích gì từ tay nhân vật trí dũng kiệt xuất như Diệp Phàm sao? Trung tướng Lộ không tin chút nào.

“Hóa ra là chủ tịch Sở cũng ở đây, có phải là tôi quấy rầy mọi người rồi không?” Trung tướng Lộ cười khà khà nói.

Sắc mặt Sở Thiên Hùng lập tức rất khó coi.

Gì mà quấy rầy tới mọi người rồi? Sở Thiên Hùng tôi không được hoan nghênh như vậy à?

Đối mặt với gương mặt u ám của Sở Thiên Hùng, trung tướng Lộ coi như không thấy, chỉ là một thương nhân tham lam quen thói mà thôi, ông ta không để vào mắt, nhưng có thể dẫm lên người người này trước mặt Diệp Phàm, đổi lấy thiện cảm của Diệp Phàm, ông ta rất vui vẻ làm.

“Đêm khuya tới thăm, tác phong của tướng quân thật sự khiến người ta ngạc nhiên.” Diệp Phàm thản nhiên nói.

Tại sao trung tướng Lộ tới đây, trong lòng anh biết rõ, còn trung tướng Lộ dẫm Sở Thiên Hùng dưới chân, anh càng không có chút ý kiến, hay là nói anh không thèm để ý.

“Cậu Diệp, lão già tôi chỉ có lúc này mới có thời gian của mình, đâu tiêu diêu tự tại như cậu.” Trung tướng Lộ cười khà khà nói, trong đôi mắt nhìn Diệp Phàm xuất hiện chút ngạc nhiên.

Tám năm, đủ để khiến một người thay da đổi thịt.

Tên nhóc từng là cậu ấm, muốn dùng tính cách của con cháu nhà giàu che giấu tâm tính thật của mình, cho rằng người nào cũng là kẻ ngốc không nhìn thấu mình, đã trở thành một nhân vật lớn dẫm chân một cái có thể khiến giới lính đánh thuê run rẩy, sự huyền diệu của thời gian cũng chỉ như thế này mà thôi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Những lời này của ông nghiêm trọng quá rồi.”

Ý trong lời nói của trung tướng Lộ rất rõ ràng, hôm nay ông ta chỉ dùng thân phận riêng tới thăm hỏi, nhưng ông ta lại mặc quân trang, trước sau mâu thuẫn, ý nghĩa trong đó, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

“Cục xương già này của tôi, không thể che giấu được gì trước mặt cậu Diệp.” Trung tướng Lộ cười ha ha, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi tới là vì công việc cũng là vì việc riêng.”

Nói tới đây, trung tướng Lộ liếc mắt nhìn Sở Thiên Hùng vẻ mặt xanh mét ở một bên.

Ý rất rõ ràng, Sở Thiên Hùng ở đây, ông ta không tiện nói.

Mẹ kiếp!

Sở Thiên Hùng mắng điên cuồng trong lòng, ông ta chưa từng bị ai coi thường như vậy, ý của trung tướng Lộ hiện giờ, lại càng khiến lửa giận trong lòng ông ta như bão táp, ước gì có thể lớn tiếng mắng ra, như vậy mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng ông ta.

Nhưng ông ta không dám!

Đối mặt với Diệp Phàm, ông ta có thể giữ sự tự tin, tin tưởng mình có N thủ đoạn khiến Diệp Phàm sống không bằng chết, cho dù Diệp Phàm đã sớm biểu hiện ra sức mạnh vô địch, nhưng thế thì đã sao, xã hội hiện đại, chỉ dựa vào sức mạnh, tuyệt đối sẽ khiến người ta cười rụng răng.

Một người có thể đánh một trăm, nhưng 1000 người, một vạn người, mười vạn người thì sao?

Trước biển người, cuối cùng sẽ chết.

Nhưng đối mặt với trung tướng Lộ, cho dù trung tướng Lộ biểu hiện rõ sự móc mỉa, ông ta vẫn phải cung kính như cũ, bởi vì... quyền lợi.

Đừng nói là trung tướng Lộ sẽ tự mình hạ lệnh đối phó ông ta, cho dù chỉ để lộ một chút ý kiến, sẽ có vô số người kêu gào liều mạng với nhà họ Sở.

Cho dù phía sau có anh em nhà mình giúp đỡ, nhưng kết cục tốt nhất của nhà họ Sở đều chỉ là bảo vệ từng phần chia gia sản ra để kéo dài hơi tàn.

Cái giá phải trả lớn như vậy, ông ta không chịu nổi.

Cho nên cảm nhận được ý của trung tướng Lộ, tuy gương mặt Sở Thiên Hùng u ám, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Nếu tướng quân Lộ có chuyện cần nói với Diệp Phàm, vậy tôi cáo lui trước!”

Có trời mới biết, ông ta dùng bao nhiêu sức lực mới nói được đầy đủ câu này, không ai biết, lúc ông ta rời khỏi biệt thự, trong lòng ấm ức cỡ nào, cũng không có ai biết, lúc ông ta rời đi, trong lòng hối hận tới mức nào, hối hận tới mức ruột sắp xanh lại rồi.

Nếu ông ta không đồng ý với Diệp Thiên Nhân, không đổi cuộc hôn nhân này, ông ta sẽ không đắc tội con gái nhà mình, cổ phần công ty Khuynh Thành, dù thế nào cũng sẽ rơi vào tay ông ta một nửa, càng không nói tới đứa con rể tiền đồ xán lạn như Diệp Phàm, thân phận địa vị của ông ta sẽ lập tức tăng lên nhiều.

Một mỏ vàng lớn từng đặt trước mặt ông ta, mà ông ta chỉ vì vài tỷ đẩy mỏ vàng lớn ra, sao trong lòng có thể không hối hận.

Lên xe, Sở Thiên Hùng trực tiếp hạ lệnh về Đông Hải, về Đông Hải xuyên đêm.

Bây giờ còn cơ hội cứu vãn, chỉ cần thuyết phục Sở Thanh Nhã, chỉ cần không ly hôn, mọi chuyện đều có đường sống vãn hồi.

Còn Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga, đã sớm bị ông ta ném ra sau đầu, đùa giỡn gì chứ, kẻ ngốc mới ném dưa hấu nhặt hạt vừng, Sở Thiên Hùng này không phải kẻ ngốc.

Trong biệt thự, theo Sở Thiên Hùng rời đi, giống như ngay cả không khí đều thông thoáng hơn nhiều, trung tướng Lộ cười đắc ý với Diệp Phàm: “Tuy tôi không thích ỷ thế hiếp người, nhưng thỉnh thoảng làm một lần, cũng rất thú vị.”

Nhìn trung tướng Lộ như lão ngoan đồng không có một chút uy nghiêm nào, Diệp Phàm cười gượng: “Hôm nay ngài tới đây là có chuyện gì, có thể nói thẳng ra.”

“Chẳng lẽ cậu không muốn như vậy?” Trung tướng Lộ tò mò hỏi.

“Muốn cái gì?” Diệp Phàm cảm thấy hơi mơ hồ.

“Muốn như tôi!” Trung tướng Lộ cười nói: “Chỉ cần cậu có được quyền lợi giống như tôi, một thương nhân như Sở Thiên Hùng sao dám tới cửa nhà cậu, trước khi tôi tới, tên nhóc cậu bị uy hiếp không ít lần phải không.”

Diệp Phàm sửng sốt, nhìn trung tướng Lộ với vẻ kỳ lạ: “Chẳng lẽ các ông mời chào tôi, chỉ vì muốn tôi lợi dụng quyền lợi trong tay diễu võ dương oai?”

“Cậu muốn làm như vậy, không phải là không thể.” Trung tướng Lộ cười ha ha nói.

Diệp Phàm lại sửng sốt, đừng nhìn anh còn nhỏ tuổi đã rời khỏi Hoa Hạ, trong tám năm này trở về không được mấy lần, nhưng đối với quân quy của Hoa Hạ, anh biết rất rõ, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ tình huống thiên vị nào.

Nhưng nhìn tươi cười trên mặt trung tướng Lộ, Diệp Phàm nhanh chóng lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ nhún vai.

Trung tướng Lộ đây là đang chọc cười anh, nói không xuôi tai, anh vốn không cần lợi dụng quyền lợi gì cho lợi ích cá nhân, một đám kẻ xấu, anh không cần tốn nhiều sức cũng có thể đuổi được.

“Tôi không nói đùa.”

Trung tướng Lộ đột nhiên nghiêm túc nói, “Cậu Diệp, từ xưa tới nay, lợi ích khổng lồ đều cần sức mạnh rất lớn bảo vệ, nhưng chỉ có sức mạnh, không có khả năng loại trừ hết tất cả phiền phức.”
Bình Luận (0)
Comment