Long Thần Tại Đô

Chương 469

“Hả?” Diệp Phàm sững sờ một lát rồi hỏi: “Anh nhất quyết không chịu tiết lộ chuyện liên quan đến Liên minh Ám Hắc sao?”

“Không phải đâu, cậu Diệp hiểu lầm rồi, không phải tôi không chịu tiết lộ, mà là tôi không có bất cứ qua lại gì với Liên minh Ám Hắc cả.” Châu Kế Quang vội giải thích: “Mặc dù 14K giống như Ma Đảng đều là thành viên của Liên minh Ám Hắc, nhưng so với Ma Đảng thì 14K càng bị Liên minh Ám Hắc cho ra rìa hơn.”

“Mặc dù địa vị của tôi ở 14K không hề thấp, nhưng chỉ có vài bậc trưởng lão cấp cao trong 14K mới có tư cách tiếp xúc với Liên minh Ám Hắc.”

“Còn người giống như tôi, nhiều nhất cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Liên minh Ám Hắc mà thôi.”

“Có điều, trong một lần tham gia hội nghị quan trọng ở trụ sở chính của 14K, tôi đã tình cờ nghe các bậc trưởng lão cấp cao của 14K nói.”

“Ngoài Ma Đảng và 14K, điện Tà Thần danh tiếng lừng lẫy ở phương Tây cũng là một trong những thành viên của Liên minh Ám Hắc.”

Nghe lời giải thích của Châu Kế Quang, Diệp Phàm nhíu mày lại.

Anh có thể nhận ra Châu Kế Quang không hề lừa anh.

Anh cũng không quan tâm lắm về điện Tà Thần mà Châu Kế Quang nhắc đến.

Bởi vì, lúc tổ chức Cửu Long thu thập thông tin quan trọng liên quan đến Ma Đảng đã phát hiện ra điện Tà Thần cũng là một trong những thành viên của Liên minh Ám Hắc.

Sau khi do dự một lát, Diệp Phàm nói với Châu Kế Quang: “Dẫn em của anh trở về Hoa Hạ đi, mặc dù tôi sẽ không làm hại anh, nhưng chắc anh cũng rõ, anh không còn chỗ dung thân ở phương Tây nữa, mà Hoa Hạ là đất cấm của các thế lực phương Tây, chỉ cần anh và em trai mình về Hoa Hạ là có thể an toàn, không phải lo nghĩ gì nữa.”

“Cảm ơn cậu Diệp.” Châu Kế Quang khách khí nói.

Anh ta là một người thông minh, đương nhiên sẽ hiểu lời của Diệp Phàm có ý gì.

Quân đội của 14K đóng quân ở thành phố MUA đã bị tiêu diệt rồi, thân là quản lý của 14K ở thành phố MUA, sao anh ta có thể trốn tránh trách nhiệm được chứ? Một khi ban cấp cao của 14K phát hiện ra anh ta có qua lại với Diệp Phàm, thì đừng nói là anh ta, mà cả nhà em trai của anh ta cũng sẽ phải chết.

“Thôi bỏ đi, tục ngữ nói rất hay, đã làm người tốt thì làm cho trót, tôi sẽ sai người sắp xếp chuyện anh và cả nhà em trai của anh trở về Hoa Hạ để tránh xảy ra chuyện bất trắc.”

Diệp Phàm nói.

Sau đó, Diệp Phàm cùng Châu Kế Quang rời khỏi phòng.

Ở trong một căn phòng khác, Sở Thanh Nhã đang trao đổi với Đường Thiên Thắng.

Bởi vì là Diêp Phàm căn dặn nên Đường Thiên Thắng đã giải thích cặn kẽ tất cả mọi điều cho Sở Thanh Nhã, giúp cô có được sự hiểu biết một cách hệ thống và toàn diện về những việc cần chú ý và cách thức kinh doanh của sòng bạc.

Ngoài ra, Đường Thiên Thắng còn đưa ra một vài gợi ý cho Sở Thanh Nhã về việc mở sòng bạc ở thành phố Áo, đồng thời đưa cho cô phương thức liên lạc của một số cao thủ giới bài, tiện thể tặng một tín vật cho cô, ông ta nói rằng, cô có thể dựa vào tín vật này để đi nhờ các cao thủ giới bài giúp đỡ, sẽ không ai từ chối cô.

Đường Thiên Thắng là một người thông minh, mưu trí, từ thái độ của Diệp Phàm đối với Sở Thanh Nhã, ông biết ngay quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Giúp đỡ Sở Thanh Nhã chính là lấy lòng Diệp Phàm.

Đây chắc chắn là một chuyện hoàn toàn có lợi đối với ông ta.

“Ông Đường!”

Lúc Đường Thiên Thắng vừa trao đổi xong với Sở Thanh Nhã thì Diệp Phàm bước vào phòng, nói với ông ta.

“Thần bài, cậu còn gì muốn căn dặn sao?” Đường Thiên Thắng cung kính nói.

“Tôi có thể căn dặn gì chứ?” Diệp Phàm nói với Đường Thiên Thắng: “Sắp tới sợ là phương Tây không được bình yên rồi, sòng bạc Las Vegas có thể tiếp tục kinh doanh thì cứ kinh doanh, không được thì đóng cửa, ông thương lượng với hai ông già kia đi, có thể chọn lui về ở ẩn.”

“Tôi hy vọng ba người các ông có thể hưởng thụ vài năm an nhàn.”

“Ông thấy thế nào?”

Nghe Diệp Phàm nói, Đường Thiên Thắng không khỏi nhíu mày lại.

Ba người bọn ở Las Vegas không phải là nhân vật tầm thường, biết rõ về sự thay đổi thế cục của phương Tây.

Ông ta đương nhiên biết tính nghiêm trọng trong lời nói của Diệp Phàm.

Quãng thời gian gần đây, không chỉ các thế lực có tiếng ở phương Tây lần lượt hành động, ngay cả những thế lực thần bí bặt vô âm tín mấy trăm năm, thậm chí là mấy nghìn năm cũng bỗng nhiên xuất hiện, một lần nữa hăng hái trỗi dậy đứng trên võ đài phương Tây.

Rõ ràng là thời đại chiến tranh loạn lạc sắp đến rồi.

Mà trong thời đại như thế, các thế lực nổi dậy, lớp lớp anh hùng lại xuất hiện.

Mục tiêu bị tấn công đầu tiên đó chính là các bậc lão luyện giống như ba ông chủ ở Las Vegas, người mới muốn lên chức thì nhất định phải đạp lên hài cốt của bọn họ.

Ba ông chủ ở Las Vegas trải qua thăng trầm của cuộc đời cũng đã nhìn rõ tình thế thất thường, từng có suy nghĩ muốn lui về ở ẩn, nhưng bọn họ đã đồng ý với Diệp Phàm là phải điều hành tốt sòng bạc Las Vegas.

Diệp Phàm chưa mở lời thì bọn họ không dám làm trái lời hứa.

Vì thế, bây giờ nghe thấy Diệp Phàm bảo bọn họ lui về ở ẩn, Đường Thiên Thắng vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng vô cùng cảm động.

“Thần bài, cảm ơn cậu lúc nào cũng nghĩ đến ba lão già chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi ở ẩn thì sòng bạc Las Vegas phải làm sao?” Đường Thiên Thắng nói, đây là chuyện mà ông rất lo lắng.

Vốn dĩ mấy năm gần đây, ba ông già ở Las Vegas luôn bồi dưỡng Châu Hoa, muốn để hắn gánh vác trọng trách thay họ.

Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện thế này, rõ ràng không thể mong đợi vào Châu Hoa nữa rồi.

Nhưng ngoài Châu Hoa ra, trong sòng bạc Las Vegas thực sự không còn ai có thể gánh vác trọng trách được nữa.

“Đóng cửa đi!” Diệp Phàm vỗ vai Đường Thiên Thắng rồi nói: “Tôi biết sòng bạc Las Vegas là tâm huyết cả đời của ba ông, nhưng vì sự an toàn của các ông, tôi thực sự không muốn các ông tiếp tục ở thành phố MUA nữa.”

“Nói cách khác, chuẩn bị bước vào một thời đại mới rồi.”

“Trực giác mách bảo tôi rằng đó là một thời đại mà kẻ mạnh làm chủ, tiền bạc chỉ là đống giấy lộn, cũng không có tác dụng gì.”

“Hơn nữa, chỉ cần ba ông còn sống thì sòng bạc Las Vegas vẫn còn đó, đợi sau khi thời đại này qua đi, các người lại tái xuất giang hồ, chỉ cần một câu nói là có thể thành lập lại sòng bạc Las Vegas, phải không nào?”

“Tôi hiểu rồi!”

Nghe Diệp Phàm nói, sự rối rắm và nỗi lo canh cánh trong lòng của ông ta lập tức được gỡ bỏ.

“Được rồi, tôi đi trước đây!” Diệp Phàm nói.

“Cung tiễn thần bài.” Đường Thiên Thắng vội vàng cung kính nói.

“Ừm!”

Diệp Phàm gật đầu rồi dẫn Sở Thanh Nhã rời khỏi sòng bạc Las Vegas, trở về trang viên của anh ở thành phố MUA.

Tổ chức Cửu Long đang tiếp tục tìm hiểu về thành viên của 14K, ngay cả Triệu Vũ cũng đã ra ngoài giúp đỡ.

Vì thế, trong trang viên ngoài nhân viên quét dọn bình thường thì chẳng còn ai nữa, Diệp Phàm dẫn Sở Thanh Nhã vào trong, cùng nhau đến bờ sông cạnh Trang Viên.

“Thanh Nhã, cô định bao giờ về Hoa Hạ?”

Diệp Phàm đột nhiên hỏi.

“Sao thế?” Sở Thanh Nhã nói.

“Không có gì, chỉ là gần đây ở đây rất bất ổn, mà tôi đang có chuyện quan trọng phải làm, sợ rằng không có thời gian ở cạnh cô.” Diệp Phàm nói.

“Không sao, nhờ lão Đường mà tôi đã hiểu được các việc cần chú ý và cách thức kinh doanh của sòng bạc, tôi đã đạt được mục đích của chuyến đi lần này, nếu gần đây anh bận thì tôi về Hoa Hạ trước cũng được.” Sở Thanh Nhã nói.

Tuy nhiên cô vừa nói xong, Diệp Phàm đột nhiên ôm chầm lấy cô.
Bình Luận (0)
Comment