Long Thần Tại Đô

Chương 522

Sau khi biết Diệp Phàm và Triệu Vũ muốn bay qua biển Đông, Lâm Thiền lập tức đề nghị Diệp Phàm đưa cô ta đi cùng.

"Nếu hai anh không đưa em rời khỏi đây, đến khi hai anh đi rồi, Diệp Thế Xung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, mà ở trên hoang đảo này em sẽ như con cá nằm trên thớt chờ hắn đến làm thịt..." Lâm Thiền nói với Diệp Phàm.

"Chuyện của cô không liên quan tới tôi!" Diệp Phàm thuận miệng nói.

"Sao lại không liên quan?" Lâm Thiền nói: "Nếu không phải anh đưa máy bay đến hoang đảo này, liệu em có rơi vào tình cảnh này không? Có thể anh cảm thấy là anh cứu em, nhưng đối với em, em thà chết chứ không muốn chịu nhục mà chết."

Nghe thấy lời Lâm Thiền, anh không khỏi chau mày.

Mặc dù Diệp Phàm là người quyết đoán nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại vô cùng tình cảm.

Cho nên khi nghe Lâm Thiền nói như vậy, mặc dù anh không nói gì nhưng trong lòng anh đang nghĩ tới hai biện pháp.

Bây giờ khắp nơi trên thế giới đều xảy ra biến dị, biển Đông cũng xảy ra rất nhiều biến dị, lúc vừa đáp xuống hoang đảo anh đã chú ý đến điều này, những con cá vô cùng lớn trên biển Đông thỉnh thoảng lại nhảy lên khỏi mặt biển.

Mặc dù Diệp Phàm và Triệu Vũ bay qua biển Đông không khó, nhưng nếu phải đưa theo cả Lâm Thiền thì sẽ có chút nguy hiểm.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Phàm đã từ bỏ ý định đưa Lâm Thiền cùng bay qua biển Đông.

Sau khi suy nghĩ thêm một phút nữa, Diệp Phàm cuối cùng cũng quyết định tạm thời ở lại đảo hoang, cùng mọi người đợi cứu viện của công ty Thông Thiên.

Dựa vào cuộc điện thoại vừa rồi của cơ trưởng, công ty Thông Thiên sẽ lập tức phái người đến đảo hoang cứu trợ, chắc mất tầm hai ba ngày mà thôi.

Sau khi quyết định như vậy, Diệp Phàm và Triệu Vũ liền nghỉ ngơi ở một khoảng đất trống cách con sông nhỏ không xa, thời gian thấm thoắt thoi đưa, ban đầu mọi người vẫn còn khá bình tĩnh.

Nhưng mọi người nhanh chóng không bình tĩnh được nữa.

Bởi vì bọn họ đói rồi!

Mặc dù lúc những người này xuống máy bay có mang theo đồ ăn nhưng không nhiều.

Cho nên đồ ăn đã nhanh chóng hết sạch.

Đến buổi chiều hôm sau, đồ ăn thực sự cạn kiệt, một số người bắt đầu cướp đoạt đồ ăn.

Bịch!

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên bị đá bay ra ngoài mấy mét ngã xuống đất, còn Diệp Thế Xung thì lạnh lùng nói với một thai phụ: "Không muốn chết thì mau đưa đồ ăn trong túi ra đây."

"Diệp... Diệp thiếu gia, cầu xin cậu, đừng làm khó chúng tôi, đồ ăn của chúng tôi chỉ còn lại nửa quả táo, vợ tôi còn đang mang thai, cậu đừng cướp đồ ăn của chúng tôi."

Người đàn ông trung niên bò dậy vô cùng thảm hại.

Mặc dù anh ta rất tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế lại, vẻ mặt nịnh bợ cầu xin Diệp Thế Xung, để Diệp Thế Xung không làm khó người vợ đang mang thai của anh ta.

"Tao không quan tâm vợ mày có thai hay không, mày mà không đưa đồ ăn ra, không cần chờ đến lúc chết đói, bây giờ tao sẽ cho một nhà ba người chúng mày xuống gặp Diêm Vương luôn." Diệp Thế Xung hung hăng nói với người đàn ông trung niên.

Hắn ỷ mình có năm sáu tên vệ sĩ da đen, hoành hành ngang ngược, chuyên đi cướp đồ ăn của người khác hoặc động tay động chân với mấy cô gái trẻ.

Diệp Phàm vốn chẳng quan tâm đến Diệp Thế Xung.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thế Xung làm khó thai phụ, anh lập tức nổi giận, đi về phía Diệp Thế Xung.

Diệp Thế Xung ngang ngược đi về phía người phụ nữ có thai, giơ tay lấy một nửa quả táo trong áo của thai phụ.

Nhưng lúc này Diệp Phàm vừa đi đến bên cạnh Diệp Thế Xung, giơ tay ra nắm lấy cổ tay Diệp Thế Xung.

"Mày làm gì?"

Diệp Thế Xung nhìn thấy Diệp Phàm liền biến sắc, vội vàng rụt tay lại.

Nhưng tay Diệp Phàm giống như gọng kìm, nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Thế Xung, cho dù Nghiêm Thế Xung có giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi tay của Diệp Phàm.

"Mày muốn chết à?"

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

"Tao, tao đâu có trêu chọc mày, mày, sao mày thích xen vào việc của người khác vậy? Đừng có tưởng mày đánh nhau giỏi là ông đây sợ mày, bố, bố tao là Diệp Khởi Sơn, là một nhân vật lớn ở thành phố Áo đấy." Diệp Thế Xung run rẩy nói.

Hắn nói ra thân phận của mình để hù dọa Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm căn bản chẳng sợ thân phận của hắn.

Mặc dù Diệp Khởi Sơn bố của Diệp Thế Xung có khả năng là người siêu cấp biến dị như Zeus, có khả năng chiến đấu cấp thần tiên lục địa, thì Diệp Phàm cũng chẳng sợ, mặc dù bây giờ anh không thể giết chết tu sĩ cấp thần tiên lục địa nhưng sống mái một trận với tu sĩ cấp thần tiên lục địa thì không thành vấn đề.

"Nếu mày không muốn chết thì an phận một chút, nếu không, bố mày có là ông trời tao cũng sẽ giết mày."

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Cảm nhận được sát khí đằng đằng phát ra từ người Diệp Phàm, trong mắt Diệp Thế Xung đầy sự sợ hãi, không dám ngang ngược với Diệp Phàm.

Lúc này, Diệp Thế Xung chọn im lặng.

Thấy Diệp Thế Xung không nói gì, Diệp Phàm cũng không tính toán với Diệp Thế Xung, buông cổ tay Diệp Thế Xung ra.

Diệp Thế Xung nhìn về phía Diệp Phàm, cuối cùng quay người rời đi, ngồi xuống một tảng đá lớn cách đó không xa.

Mặc dù hắn là công tử bột nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Hắn hiểu rõ, tình hình bây giờ rất bất lợi với hắn, một khi chọc vào Diệp Phàm, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là hắn.

Cho nên hắn mới nhẫn nhịn chịu đựng.

Hắn tự nói với bản thân, chờ đến lúc trở về thành phố Áo hắn sẽ tìm Diệp Phàm trả thù tất cả.

Sau khi Diệp Phàm buông Diệp Thế Xung ra, anh liền đi đên bên cạnh thai phụ, đưa nửa quả táo vừa bị Diệp Thế Xung cướp cho thai phụ.

Nhìn thấy anh mắt mong chờ của mọi người hướng về mình, Diệp Phàm không khỏi chau mày, do dự một lúc, anh gọi Triệu Vũ, chuẩn bị săn thú trong rừng cây trên đảo hoang để lấy thức ăn cho mọi người đỡ đói.

Lâm Thiền lo Diệp Thế Xung báo thù nên kiên quyết đi cùng với Diệp Phàm và Triệu Vũ.

Bởi vì không thể lay chuyển được ý định của Lâm Thiền, Diệp Phàm và Triệu Vũ chỉ đành đưa cả Lâm Thiền vào rừng cây trong đảo hoang.

Trên đảo hoang có không ít động vật sinh sống, Diệp Phàm và Triệu Vũ chỉ mất một tiếng ở trong rừng mà đã săn được ba con heo rừng lớn, mười mấy con thỏ và mấy trăm cân hoa quả.

Chỗ thức ăn này có thể đủ cho hơn trăm người ăn một bữa.

Đúng lúc Diệp Phàm chuẩn bị đem đồ ăn rời khỏi rừng cây thì một tiếng thú gầm vang lên, kinh thiên động địa.

"Là tiếng của Bạng Địch!"

Nghe thấy tiếng gầm, vẻ mặt Diệp Phàm có chút thay đổi, vội vàng cùng Triệu Vũ và Lâm Thiền chạy về phía bên cạnh con sông nhỏ mà mọi người đang nghỉ ngơi.

Bởi vì Bạng Địch cứ ngủ suốt nên lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ đi săn thú liền để Bạng Địch ở chỗ mọi người nghỉ ngơi, Diệp Phàm rất tự tin, anh cho rằng đã dọa sợ Diệp Thế Xung.

Cho nên Diệp Thế Xung sẽ không dám làm gì Bạng Địch.

Nhưng bây giờ đột nhiên lại nghe thấy tiếng gầm của Bạng Địch, anh chưa kịp ngồi đã lập tức chạy về.
Bình Luận (0)
Comment