Long Thần Tại Đô

Chương 548

Dương Thành Minh huênh hoang, kiêu ngạo.

Gã từng là một tên côn đồ, bình thường chưa có chuyện ác nào là chưa làm, thường xuyên đánh nhau.

Mấy ngày trước, gã may mắn nhặt được quả biến dị, sau khi ăn nó, bắt đầu có được dị năng, trở thành một người biến dị.

Sau khi trở thành người biến dị, Dương Thành Minh mạnh hơn trước nhưng cũng phách lối, ngang ngược hơn trước, ỷ vào năng lực của bản thân, chẳng thèm coi ai ra gì.

Đương nhiên, gã cũng có chút tài lẻ.

Dương Thành Minh vốn chẳng coi người đàn ông mặc cảnh phục trước mắt ra gì.

Trong mắt Dương Thành Minh, gã là một người siêu phàm, vậy nên người bình thường chẳng đáng để anh ta để ý, chỉ là cỏ dại, rác rưởi, kiến hôi.

Đối mặt với người đàn ông mặc cảnh phục không biết điều, Dương Thành Minh không tiếp tục nhiều lời, gã giơ tay trái, tát vào mặt người đàn ông mặc cảnh phục.

Người đàn ông mặc cảnh phục tên là Tôn Phong.

Anh ta từng đi lính, hơn nữa thành tích trong quân ngũ vô cùng xuất sắc.

Có được thực lực của quân vương.

Mặc dù cái tát của Dương Thành Minh có uy lực lớn, tốc độ nhanh, nhưng Tôn Phong vẫn phản ứng kịp, anh ta nghiêng người, tránh được đòn kia.

Cùng lúc đó, cơ thể anh đột nhiên hạ thấp, đá một đòn rất mạnh vào cằm Dương Thành Minh.

Chiêu này của Tôn Phong vô cùng kì diệu, uy lực không hề yếu.

Đùng!

Dương Thành Minh kinh ngạc, mặc dù gã kịp thời phản ứng lại, hai tay duỗi ra, bảo vệ cằm của mình, chặn được chân phải đang giương lên của Tôn Phong, nhưng vẫn phải lùi lại mấy bước.

Sau khi ổn định lại cơ thể, Dương Thành Minh nhìn Tôn Phong, lạnh lùng cười nói: "Thảo nào mày huênh hoang đến vậy, hóa ra mày cũng có chút bản lĩnh ấy. Nhưng ông đây là người biến dị, dù mày ra đòn có mạnh đến đâu, ông đây vẫn có thể dễ dàng giết mày".

Lời vừa dứt, cơ thể Dương Thành Minh run lên, gã hóa thành một con rắn đen dài gần năm mươi mét, to bằng bắp chân người thường.

Xì xì xì!

Dương Thành Minh hóa thành rắn, miệng thè thè lưỡi, phát ra tiếng động xì xì khiến người khác lạnh hết sống lưng, đầu rắn ngẩng cao, đột nhiên run lên, mở rộng chiếc mồm to đỏ lòm như máu, xông về phía Tôn Phong, muốn nuốt anh ta.

Mặc dù Tôn Phong rất kinh ngạc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không đánh lại được nên đành tránh chiếc mồm to đỏ lòm như máu.

Nhưng lúc này, chiếc đuôi rắn quét qua, nó giống như một chiếc dây thừng quét qua người Tôn Phong.

Tôn Phong không tránh được đòn này, bị chiếc đuôi rắn màu đen đập trúng eo, cơ thể văng ra giống như diều đứt giây, rơi xuống mặt đất cách đó mấy chục mét, xương sườn lập tức gẫy thành nhiều đoạn.

Một tiếng "ọe" vang lên, Tôn Phong mở miệng phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên trắng toát như tờ giấy, cắt không còn một giọt máu.

Nhưng không chờ đến khi Tôn Phong đứng dậy, đầu rắn đen đột nhiên quay qua, nó ngẩng cao, lạnh lùng nhìn Tôn Phong, miệng mở to, phun lửa về phía Tôn Phong.

Nếu mà đòn này đánh trúng Tôn Phong, anh ta sẽ bị đốt thành tro trong nháy mắt.

Nhưng lúc này, Diệp Phàm ra tay, anh bước lên một bước, trong nháy mắt chắn trước Tôn Phong, nhưng không thấy anh làm gì khác, ngoài cơ thể đột nhiên ngưng tụ thành một chiếc lồng gió, chiếc lồng bao phủ lấy anh và Tôn Phong.

Đùng!

Miệng rắn đen phun lửa vào chiếc lồng gió của Phong Tôn và Diệp Phàm, lập tức bị tản ra.

Mặc dù ngọn lửa có uy lực rất lớn, nhưng không thể gây ra bất kì vết thương nào cho Diệp Phàm và Tôn Phong.

Nhìn thấy Diệp Phàm và Tôn Phong không hề bị thương, rắn đen mở rộng chiếc mồm to đỏ lòm như máu của mình, cắn về phía Diệp Phàm và Tôn Phong, muốn nuốt bọn họ vào trong bụng.

Tuy nhiên, ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, tay phải hóa thành hình kiếm, chấm một cái lên rắn đen, lập tức, một tia lạnh phóng ra từ cơ thể Diệp Phàm, mỗi tia lạnh đều là một thanh phi kiếm, tổng cộng có hơn một trăm thanh phi kiếm.

Đùng! Đùng! Đùng!

Hơn một trăm thanh phi kiếm phóng về rắn đen, lập tức tạo ra một âm thanh âm trầm.

Vẩy rắn có sức phòng ngự rất lớn, nhưng hơn trăm thanh phi kiếm không ngừng chém qua, không chặn được hết, chẳng mấy chốc hơn trăm thành phi kiếm đã chém nhiều nhát lên vẩy rắn.

"Gào!”

Rắn đen bị một trăm thanh phi kiếm chém đến nát, mở miệng phát ra từng tiếng kêu bi thảm.

Tuy nhiên, Diệp Phàm không lưu tình với rắn đen.

Thậm chí không để rắn đen có bất kì cơ hội nào để thở, tay phải hóa thành hình kiếm xoay ngang bầu trời, hơn trăm thanh phi kiếm lập tức xoay tròn với nhau, tạo thành một vòng phi kiếm lớn.

Vòng phi kiếm có tốc độ xoay tròn rất nhanh cùng lúc chém xuống rắn đen, trên người rắn đen có thêm một vết thương khủng bố kinh dị.

Tình cảnh của Dương Thành Minh sau khi hóa thân thành rắn vô cùng tồi tệ, phải chịu nhiều vết thương nặng, máu me be bét, thân tàn ma dại.

Lúc này, rắn đen lại ngẩng đầu thè lưỡi, mở miệng liền phun lửa về phía Diệp Phàm và Tôn Phong, muốn thiêu họ thành tro.

Tay phải Diệp Phàm ra quyền, sử dụng quyền pháp tự nhiên mà anh tự lĩnh ngộ, thiên địa nguyên lực phun trào, một lượng lớn nước xuất hiện trong không trung.

"Quyền pháp tự nhiên - Thủy - Oa Lưu".

Tay phải Diệp Phàm đấm ra một quyền, quyền này tạo ra một lượng nước lớn, tạo thành một vòng xoáy nước khổng lồ, vòng xoáy nước xoay tròn, chắn trước ngọn lửa mặt mà rắn đen phun ra.

Đùng!

Nước lửa xung đột, tạo thành một vụ nổ lớn.

Diệp Phàm vẫn đứng vững như núi, không hề di chuyển, rắn đen thì bị vụ nổ ảnh hưởng nên bị văng ra, ngã trên mặt đến cách đó vài mét.

Đúng lúc rắn đen đau đớn dãy dụa, muốn bò dậy, Diệp Phàm bước tới một bước, tay chỉ vào rắn đen, hơn trăm thanh phi kiếm lập tức như gió bão mà không ngừng xông tới.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Từng đòn phi kiếm chém vào rắn đen, tạo thành vết thương chí mạng cho rắn đen, đục rắn đen thành cái rổ đầy lỗ.

Rắn đen bị thương nặng, gần như sắp chết.

Rắn đen lại biến về hình người, lúc đó, cả người Dương Thành Minh đều đầy vết thương kinh khủng, cả người máu thịt be bét, chỉ còn thoi thóp.

Dương Thành Minh rất mạnh, cũng được coi là kẻ mạnh trong số người biến dị.

Nhưng khoảng cách giữa Diệp Phàm và gã thực sự quá lớn, vậy nên, gã hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Phàm.

Nhìn thấy Dương Thành Minh bị Diệp Phàm đánh gần chết, Lý Như Hân cũng vô cùng bối rối, cô ta vốn vô cùng phách lối, nhưng lúc này đã sợ đến mặt mày tái nhợt, mặt trắng bạch như tờ giấy, cắt không còn một giọt máu.

Cô ta không ngờ rằng, một người biến dị như Dương Thành Minh lại bị người ta đánh đến gần chết.

Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Vậy nên, cô ta sững người mất mấy phút mới có thể hoàn hồn.

Cũng đúng lúc này, Diệp Phàm nhìn về phía Lý Như Hân, ánh mắt tàn nhẫn, mặt mày lạnh lùng, anh trầm giọng gằn từng chữ một: "Bây giờ, cô có chịu xin lỗi hay không đây?"

Phải đối mặt với Diệp Phàm đang ép sát, sắc mặt Lý Như Hân vô cùng khó coi, con ngươi xinh đẹp tràn đầy sự sợ hãi, cô ta nói với Diệp Phàm: "Anh, anh đừng lại gần, tôi, tôi..."
Bình Luận (0)
Comment