Long Thần Tại Đô

Chương 562

Xung đột giữa Hứa Thượng Quý và Lưu Anh sớm đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Hàng trăm hàng nghìn người tụ tập khiến giao lộ kẹt cứng.

Đám người đứng xem mặc dù lòng đều căm phẫn, không ít người đồng tình với Hứa Thượng Quý, chỉ trích Lưu Anh, nhưng không ai dám đứng ra giúp đỡ Hứa Thượng Quý.

Bởi vì bạn trai của Lưu Anh cả người mặc hàng hiệu, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, không nên dây vào.

Vậy nên, không ai dám vì chính nghĩa mà chọn cách gây phiền phức.

"Người đàn ông tên Hứa Thượng Quý sao có thể hèn yếu vô tích sự đến vậy? Đúng là đáng chết!"

"Anh dám nói ra mấy lời này, anh còn là con người à? Hứa Thượng Quý chắc chắn là người đến từ nông thôn vùng núi hẻo lánh, chưa vào giờ nhìn ra thế giới, vậy nên mới thật thà, nhưng anh ta đáng để bị bắt nạt đến vậy sao? Tôi khuyên anh nên sống như một con người đi".

"Chuyện này xảy ra nhiều ở nông thôn vùng núi, cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa, dù sao mọi chuyện cũng đến bước đường này rồi, kết hôn rồi thì sao chứ? Nhiều người phụ nữ nông thôn đều vì sau khi đến các thành phố lớn, không cưỡng lại nổi sự mê hoặc của nơi đây, nên tìm một người đàn ông ở nơi đây, khinh thường người chồng cần cù ở nông thôn, haizzz, giá trị quan thay đổi rồi, khoảng cách giàu nghèo quá lớn, vậy nên chuyện này mới xảy ra".

"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ độc ác đến vậy, khinh thường người chồng ở nông thôn của mình thì thôi đi, đằng này con gái ruột sắp chết, còn không muốn đi thăm một lần? Đúng là lòng dạ bọ cạp mà!"

....

Đám người đứng xem châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi.

Đùng!

Tuy nhiên, đúng lúc này, bạn trai của Lưu Anh giơ chân phải lên đạp một cước vào trán của Hứa Thượng Quý, một bóng người đột nhiên xông ra từ đám đông kia, dùng tốc độ vô cùng nhanh đá vào lồng ngực của bạn trai Lưu Anh.

Bạn trai Lưu Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị đá văng ra, ngã trên mặt đất cách đó bốn năm mét.

"Ai u...", bạn trai Lưu Anh phát ra tiếng kêu thảm thiết, chật vật bò dậy, nhìn về phía bóng người vừa đá bay mình, sau đó vô cùng huênh hoang mà hét lớn: "Mày là thằng nào? Sao dám đá ông đây, mày chán sống rồi à?"

Người đá bạn trai Lưu Anh chẳng phải ai khác, chính là Diệp Phàm.

Diệp Phàm và Tần Phong Linh ở trong đám người nhìn thấy sự việc vừa xảy ra, Diệp Phàm quyết định ra tay giúp đỡ Hứa Thượng Quý, vậy nên vừa nãy anh mới đá văng bạn trai Lưu Anh.

"Ừ, tôi chán sống đấy, anh làm gì được tôi?"

Diệp Phàm nhìn bạn trai Lưu Anh, lạnh lùng nói.

"Mẹ mày, mày đúng là muốn chết rồi!", bạn trai Lưu Anh sững người một lúc, sau đó lập tức lạnh lùng nói.

Hắn tên là Tôn Hạc Minh, là một kẻ rất giàu.

Vậy nên, ngày thường tác phong hành sự vô cùng huênh hoang.

Từ trước đến nay chưa có ai dám xen vào việc của hắn, chứ đừng nói đến người như Diệp Phàm, dám ra tay với hắn.

"Tôi thích chết đấy, anh làm được gì tôi?", Diệp Phàm nói, coi Tôn Hạc Minh như thằng ngu.

Tôn Hạc Minh tức điên người.

Hắn lớn thế này nhưng chưa có ai dám khiêu khích hắn như thế.

"Mày đúng là đồ ngu, thằng nhãi con, tao nói cho mày biết, mày chọc nhầm người rồi, xem ông đây đánh mày quỳ xuống xin tha mạng đây", Tôn Hạc Minh to giọng hét, lập tức ra tay với Diệp Phàm.

Tôn Hạc Minh không phải người thường, hắn từng lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, mặc dù đã sớm tẩy trắng rồi, nhưng khả năng đánh nhau của hắn vẫn chưa thịt lùi, mấy năm nay còn học thêm judo, taekwondo, đấu vật,...

Có thể nói, Tôn Hạc Minh có thể dễ dàng đánh bại năm sáu người bình thường.

Vậy nên, Tôn Hạc Minh không coi Diệp Phàm ra gì, hắn xông lên trước mặt Diệp Phàm, muốn vật Diệp Phàm ngã xuống đất.

Nhưng tay hắn còn chưa chạm tới quần áo của Diệp Phàm, Diệp Phàm đã giơ chân phải lên, hung hãn đạp một phát.

Mặc dù Diệp Phàm ra đòn sau nhưng đòn của anh lại tới trước.

Anh đá liên tục vào bụng dưới của Tôn Hạc Minh, Tôn Hạc Minh thất bại thảm hại ngay tại chỗ, và cơ thể hắn văng ra như diều đứt dây, ngã trên mặt đất cách đó mấy mét.

Đòn này của Diệp Phàm không hề nương tay, vậy nên, lực đạo vô cùng lớn, khiến xương của Tôn Hạc Minh lập tức gãy nát.

Tôn Hạc Minh sau khi ngã trên mặt đất, sau đó là ho một trận kịch liệt, hắn há miệng phun ra một đống máu tươi.

Tinh thần của hắn suy sụp trong nháy mắt.

"Anh Tôn!"

Nhìn tấy Tôn Hạc Minh bị đạp trên mặt đất, Lưu Anh vội vã chạy qua, mặt mày quan tâm hỏi han Tôn Hạc Minh: "Anh Tôn, anh, anh không sao chứ?"

Cô ta vừa quan tâm hỏi han Tôn Hạc Minh vừa đỡ hắn dậy.

Tôn Hạc Minh không quan tâm đến Lưu Anh, hắn lau lau vết máu trên miệng, nhìn Diệp Phàm, nghiến răng nói: "Thằng nhóc kia, mày có tài đấy nhưng Tôn Hạc Minh tao cũng không dễ dây vào, hôm nay, mày chết rồi, cho dù ông trời thì cũng không cứu được mày".

"Ha ha, đúng không?”, Diệp Phàm cười lạnh, miệng cười ngoác mang tai.

Tôn Hạc Minh bị nụ cười của Diệp Phàm dọa sợ, tức giận rụt rụt cổ.

Hắn là một kẻ mạnh.

Nếu không, sao có thể lăn lộn trên giang hồ mấy năm nay, sao có thể thuận lợi tẩy trắng bản thân, đây là điều mà rất nhiều tên côn đồ không làm được.

Với sự nhạy cảm của Tôn Hạc Minh, tự nhiên có thể thấy hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Phàm, bây giờ xung đột với Diệp Phàm, chắc chắn là hắn sẽ là người ăn quả đắng, cho nên dù tức giận và căm ghét Diệp Phàm, hắn cũng không dám ngay lập tức xung đột với Diệp Phàm.

Hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số.

Diệp Phàm lạnh lùng theo dõi từng cử chỉ của Tôn Hạc Minh, nhưng không ngăn Tôn Hạc Minh gọi điện thoại.

Ngay sau cuộc điện thoại, Tôn Hạc Minh đắc ý cười nhạo, chỉ vào Diệp Phàm, ngạo nghễ nói: "Thằng nhóc, mày chết chắc rồi, mày chờ đấy, bạn tao sắp tới rồi".

"Tao không ngại nói cho mày biết sự thật, bạn của tao là một người biến dị".

"Bây giờ, mày hối hận vì xen vào chuyện người khác chưa nào? Nhưng muộn rồi, cho dù bây giờ mày có quỳ xuống van xin tao, tao cũng không buông tha cho mày".

Nghe được lời nói của Tôn Hạc Minh, đám người đứng xung quanh đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, khi linh khí khôi phục lại, càng ngày càng nhiều người biến dị xuất hiện, vì vậy, người bình thường rất sợ người biến dị.

Sau khi biết Tôn Hạc Minh có một người bạn là người biến dị, tất cả mọi người có mặt đều rất sốc.

Vốn có nhiều người ủng hộ Diệp Phàm và Tôn Hạc Minh, chỉ trích Lưu Anh, nhưng hiện tại, những người này đều im lặng.

Bạn của người biến dị, người bình thường không dám chọc vào!

Tuy nhiên, vẻ mặt Diệp Phàm vẫn bình thản, không coi lời của Tôn Hạc Minh là cái đinh gì.

“Được, vậy tôi đợi bạn của anh tới, sau đó mới đánh anh tàn phế!”, Diệp Phàm nhẹ giọng nói, Tôn Hạc Minh và Lưu Anh trước đây thực sự quá quá đáng với Hứa Thượng Quý, vì vậy anh sẽ ra tay dạy dỗ bọn họ một trận.
Bình Luận (0)
Comment