Long Thần Tại Đô

Chương 588

Thấy Trương Thiên Thi và Lưu Thái viện trợ cho Diệp Phàm, mặt ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang biến sắc, bắt đầu thấy hoảng sợ.

Bọn họ đánh một mình Diệp Phàm còn đang gặp bất lợi.Nếu cộng thêm Trương Thiên Thi và Lưu Thái, vậy thì chắc chắn sẽ thua.

Lúc này bọn họ đều có ý định tháo chạy.

Nhưng lúc này khi nghe thấy Diệp Phàm từ chối sự viện trợ của Trương Thiên Thi và Lưu Thái, họ sững sờ sau đó thì thấy nhẹ nhõm.

Mặc dù ba người họ ở thế yếu khi đánh một mình Diệp Phàm, nhưng họ cho rằng cho dù Diệp Phàm mạnh hơn chăng nữa, nhiều nhất cũng chỉ dồn ép được bọn họ, chứ không thể thực sự làm bọn họ bị thương, nếu ba người họ đánh một mình Diệp Phàm mà còn bị dọa sợ đến mức tháo chạy, vậy thì họ sẽ trở thành trò cười trong giới tu hành.

Vì thế, bọn họ từ bỏ ý định tháo chạy, dốc sức đấu một trận với Diệp Phàm.

“Lạc Thần Phủ – Bi ca”.

Lý Phương hét to, xuất ra một cây đàn tỳ bà ngọc thạch, sau đó dùng tay phải gảy đàn.

Lập tức, âm thanh tỳ bà trầm bổng phát ra.

Đây không phải khúc nhạc tầm thường mà là tuyệt chiêu của Lạc Thần Phủ.

Âm thanh đàn tỳ bà chứa đựng uy lực khủng khiếp, hơn nữa khó mà đề phòng được, ngay cả Diệp Phàm nhất thời lơ là mất cảnh giác cũng suýt chút nữa bị trọng thương, âm thanh đàn tỳ bà chấn động khiến màng nhĩ của anh sắp rách ra, có máu tươi chảy ra từ lỗ tai. Đọc nhanh tại Vietwriter.net



Cơ thể anh loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Có điều Diệp Phàm dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, anh lập tức có kế hoạch ứng phó, dùng linh khí trời đất ngưng tụ thành cái nút chai, đút vào hai lỗ tai.

Như thế thì Diệp Phàm sẽ không nghe thấy âm thanh đàn tỳ bà mà Lý Phương đánh.

Nhưng sự việc không đơn giản như Diệp Phàm nghĩ, mặc dù anh không nghe thấy âm thanh tỳ bà ngọc thạch, nhưng đàn tỳ bà ngọc thạch lại có thể thông qua âm thanh khiến không gian chấn động, truyền đến đầu anh.

Đơn giản mà nói thì âm thanh đàn tỳ bàn vẫn có thể gây thương tích cho anh, nhưng uy lực của nó đã giảm đi rất nhiều.

“Cô chán sống rồi!”

Diệp Phàm phẫn nộ, lập tức ấn định mục tiêu là Lý Phương, mặc dù không thể nào khống chế được âm thanh tỳ bà, anh quyết định giải quyết triệt để cái thứ rắc rối này.

Cách của anh rất đơn giản, đó là trừ khử Lý Phương.

Ầm!

Sau khi vạch rõ ý định, Diệp Phàm lập tức tấn công Lý Phương một cách quyết liệt, anh thực hiện quyền pháp tự nhiên, mọi loại năng lượng tự nhiên ngưng tụ thành quyền ấn dữ dội lao về phía Lý Phương.

Quách Hùng và Quách Khang nhìn thấy thế, vội vàng ra tay cản đòn tấn công của Diệp Phàm, dốc sức bảo vệ Lý Phương.

“Hừ, một kẻ ngông cuồng, đợi tôi đàn xong khúc này, anh sẽ chết chắc!”

Lý Phương hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Cây đàn tỳ bà ngọc thạch này là một trong những bảo vật của Lạc Thần Phủ, bởi vì cô ta rất có vị thế ở Lạc Thần Phủ nên mới được nhân vật cấp cao của Lạc Thần Phủ ban cho cây đàn tỳ bà ngọc thạch này đồng thời truyền dạy tuyệt chiêu của họ.

Đặc tính của tuyệt chiêu này là một khi đàn xong sẽ huy động sát chiêu lớn nhất của công pháp này, cho dù nhân vật lợi hại thế nào chăng nữa cũng chỉ có đường chết.

Bây giờ có Quách Hùng, Quách Khang liên thủ lại giúp đỡ để cô ta hoàn thành khúc đàn.

Vì thế Lý Phương cho rằng Diệp Phàm chết chắc.

Vẻ mặt Diệp Phàm bình thản, ánh mắt lạnh lùng, anh cũng cảm nhận được sự dị thường của âm thanh đàn tỳ bà, bởi vì mỗi lần âm thanh đàn tỳ bà tấn công anh, chỉ một phần uy năng làm tổn thương anh, phần còn lại thì tiềm ẩn trong biển ý thức của anh.

Nếu là người tu hành bình thường chắc chắn sẽ không nhận ra điều này.

Nhưng Diệp Phàm là một nhà tu hành tâm cảnh, vì thế biển ý thức, tâm thức, sức mạnh tinh thần đều mạnh mẽ hơn nhà tu hành bình thường.

Chính vì thế, anh mới nhận ra sự khác thường của âm thanh tỳ bà, đồng thời nâng cao cảnh giác.

Quách Hùng và Quách Khang biết với sức chiến đấu của họ hoàn toàn không thể trừ khử được Diệp Phàm, vì thế bọn họ đã hạ quyết tâm, thề sống chết bảo vệ Lý Phương.

Chỉ cần Lý Phương đàn xong khúc nhạc, Diệp Phàm chết đi, vậy thì bọn họ có thể dễ dàng lật ngược tình thế, cho nên bọn họ dốc hết sức lực bảo vệ Lý Phương, để cho dù Diệp Phàm ra tay toàn lực cũng không thể vượt qua ranh giới, làm hại đến Lý Phương.

Có điều dưới sự tấn công của anh, Quách Hùng và Quách Khang đã bị thương.

Dần dần vết thương trên người Quách Hùng và Quách Khang ngày càng nghiêm trọng, nhưng khúc nhạc cũng Lý Phương cũng sắp đàn xong rồi.

Ầm!

Diệp Phàm tung từng đạo quyền ấn khổng lồ, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đánh bay Quách Hùng và Quách Khang ra ngoài, ngã ra xa cách đó hơn trăm mét.

“Phù……”, Quách Hùng và Quách Khang ngã xuống đất, muốn gắng sức đứng dậy, nhưng vết thương trên người họ quá nghiêm trọng, vừa định đứng dậy là cảm nhận được cơn đau dữ dội từ lồng ngực, hai người đồng thời nôn ra một đống máu tươi.

Máu đỏ tươi trông rất ghê.

Nhưng lúc này Quách Hùng và Quách Khang không hề hoảng sợ, ngược lại còn đắc ý bật cười, bởi vì khúc nhạc của Lý Phương cũng đã đàn xong.

“Cái thứ ngông cuồng, bây giờ anh có thể thể chết được rồi đấy!”

Sau khi đàn xong khúc nhạc, Lý Phương lạnh lùng nói với Diệp Phàm.

Vừa dứt lời, Lý Phương nhổ mạnh dây đàn tỳ bà ngọc thạch, gây ra âm thanh chói tai.

“Chết! Haha, dựa vào chút mánh khóe đó của cô mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ sao?”, Diệp Phàm nhìn Lý Phương như nhìn tên ngốc, cười khẩy rồi nói.

Nhìn thấy Diệp Phàm chẳng bị sao cả, Lý Phương ngớ ra, vẻ mặt mông lung, cô ta liền nhổ thêm vài sợi dây đàn tỳ bà ngọc thạch nữa, nhưng Diệp Phàm không bị ảnh hưởng gì, vẫn sống sờ sờ.

“Chuyện, chuyện gì vậy? Anh, sao anh vẫn chưa chết chứ? Không, không thể nào, đây là tuyệt chiêu của Lạc Thần Phủ chúng tôi, trước giờ chưa có ai sống sót sau khi nghe xong khúc này, anh, sao anh làm được……”, Lý Phương khó hiểu nhìn Diệp Phàm.

Lúc này cô ta cảm thấy hoài nghi về cuộc đời!

“Haha, chỉ là một phần năng lượng của đàn tỳ bà lén ẩn náu trong biển ý thức của đối thủ, đợi sau khi cô đàn xong, năng lượng của âm thanh đàn tỳ bà ẩn chứa trong biển ý thức của đối thủ cũng đủ lớn mạnh, lúc này đột nhiên bộc phát năng lượng có thể giết chết đối thủ ngay lập tức”, Diệp Phàm cười mỉa mai rồi nói: “Nếu như dùng chiêu này đối phó với người thường thì thực sự có hiệu quả, nhưng đáng tiếc tôi không phải người thường”.

Trước đó khi phát hiện ra điểm bất thường của âm thanh tỳ bà, Diệp Phàm đã lập tức thực hiện biện pháp phòng ngự.

Anh vừa dốc toàn lực tấn công Quách Hùng và Quách Khang, cũng âm thầm dùng một phần sức mạnh triệt tiêu năng lượng của âm thanh tỳ bà trong biển ý thức.

Vì thế đợi sau khi Lý Phương đàn xong khúc nhạc, bộc phát năng lượng tỳ bà trong biển ý thức của anh thì nguồn năng lượng ấy đã bị triệt sạch rồi, vậy nên anh mới bình an vô sự.

“Vừa nãy chỉ chơi đùa với các người thôi, bây giờ tôi chơi đủ rồi, các người cũng có thể chết đi được rồi đấy!”

Diệp Phàm đùng đùng sát khí nói, lạnh lùng liếc nhìn Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang cùng với Tào Chính Xuân đang nỗ lực chữa trị vết thương ở bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment