Long Thần Tại Đô

Chương 62

Ý nghĩa của chuyện này khiến hai vị tướng quyền cao chức trọng không rét mà run.

Chuyện này chứng tỏ, nếu Diệp Phàm muốn, anh ta có thể dễ dàng lấy mạng ba trăm người này, bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh được tuyển chọn trong quân đội toàn Hoa Hạ, vậy mà trước mặt Diệp Phàm lại chẳng khác nào trẻ con.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhận ra sự kiêng dè trong ánh mắt của người kia.

Diệp Phàm đang khiến những quân nhân kia biết sợ, để tới khi huấn huyện thuận lợi hơn, chứ không phải đang cảnh cáo bọn họ, cũng là nói cho bọn họ biết đừng có nảy sinh suy nghĩ không tốt, nếu Diệp Phàm muốn, anh ta có thể lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào.

Giống như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu có thể lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào, bọn họ không kiêng dè mới lạ.

Màn thể hiện của Diệp Phàm còn hiệu quả hơn cả lời giảng dạy của chuyên gia quân sự.

Đừng thấy trên thế giới cứ một thời gian là lại xuất hiện một chuyên gia quân sự cứ kẻ này lại giết nhiều người hơn so với kẻ trước, chỉ cần điều tra cẩn thận là sẽ phát hiện ra, mấy kẻ này khi chiến đấu đều phải có thủ thuật.

Hoặc là đánh lén, hoặc là dùng vũ khí, hoặc là vừa đánh vừa rút lui.

Nói tóm lại, một người trực tiếp đánh mấy trăm người, là chuyện chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và tưởng tượng mà thôi.

Nhưng giờ thì tưởng tượng trở thành hiện thực rồi.

Có thể tưởng tượng được trong lòng bọn họ chấn động đến thế nào.

Ba trăm tinh anh vẫn không chịu thua, nhưng năng lực chênh lệch quá lớn, chỉ có tinh thần không chịu khuất phục thì chẳng có tác dụng gì, cuối dùng, bọn họ liền quên hết chiến thuật phối hợp, cứ bị đánh ra rồi lại lao vào, cho tới khi tiêu hao hết thể lực, đến bò dậy cũng không bò nổi mới dừng lại.

Một tiếng rưỡi sau.

Diệp Phàm nhìn những quân nhân nằm ngang dọc lộn xộn trên đất đang không ngừng thở dốc, nhếch miệng mỉm cười đầy thỏa mãn, so với thành viên của đội lính đánh thuê Long Thành khi mới thành lập, thì bọn họ mạnh hơn nhiều.

"Tốt nhất nên tìm mấy người tay nghề xoa bóp giỏi cho bọn họ đi."

Diệp Phàm đi lên bục chủ tịch nhìn Lộ Kiến Quân và Cao Trung đã kinh ngạc tới tê cả não, mỉm cười dặn dò.

"Tôi lập tức cho người đi làm." Lộ Kiến Quân lập tức đồng ý, mặc dù ông ta không hiểu tại sao Diệp Phàm lại muốn bảo ông ta làm như vậy.

Cao Trung giơ tay ra trước mặt Diệp Phàm, cười nói: "Quả nhiên không hổ là Thần Long, trận chiến vừa rồi thật khiến người ta mở mang tầm mắt, sau này mấy tên nhóc này phải nhờ cả vào ngài rồi."

Một tiếng ngài này, khiến các tướng quân xung quanh dùng ánh mắt không dám tin mà nhìn về phía tướng trung tướng Cao.

Trung tướng Cao chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, thực lực của Diệp Phàm, đáng để ông gọi một cách kính trọng.

So với những tướng quân ít nhiều gì cũng không thể tránh khỏi bị nhiễm tư tưởng chính trị, trung tướng Cao vẫn theo phong cách thuần quân nhân, vì vậy ông ta lại càng ủng hộ chuyện kẻ mạnh làm vua.

"Cao Dục Lương Cao Trung tướng, ông đừng chê cười tôi được không, ông mới xứng đáng là Thần Long chân chính ở Hoa Hạ, là xương sống của dân tộc!" Diệp Phàm nắm chặt tay Trung tướng Cao, lời nói rất thành khẩn, lập tức trở thành một vãn bối ngoan ngoãn, không hề ngông cuồng nổ trời như vừa rồi, khiến mọi người xung quanh suýt thì trừng tới rơi cả mắt.

Thái độ này cũng khác biệt quá rồi.

Thực ra Diệp Phàm làm như vậy vốn là xuất phát từ trong tim, anh đã dạo qua thế giới ngầm thực sự, cho nên mới hiểu rõ thế giới này có ủng hộ nếp sống văn minh đến thế nào, thì bản chất vẫn là cá lớn nuốt cá bé.

Bộ đội đặc chủng Hoa Hạ rơi đầu đổ máu ở nước ngoài, da ngựa bọc thây, thậm chí nhiều khi đã hy sinh mà không có một danh phận.

Trung tướng Cao Dục Lương có hai người con trai hy sinh ở nước ngoài, có thể nói là cả nhà trung liệt.

Người như vậy, Diệp Phàm thật sự khâm phục, bây giờ Hoa Hạ có thể phồn vinh yên bình, một nửa là công lao của bọn họ.

"Cảm ơn cậu." Trung tướng Cao đỏ cả mắt, ông ấy có thể nhận ra lòng thành khẩn qua giọng nói của Diệp Phàm, ông cũng hiểu rõ Diệp Phàm thật sự hiểu và biết ơn những gì bọn họ đã đánh đổi, khiến ông không thể không cảm động.

Chỉ một câu nói, làm sự kiêng dè của Trung tướng Cao đối với Diệp Phàm lập tức biến mất.

Diệp Phàm có thể nói ra lời này, thì coi như anh ta có làm hỏng chuyện cũng không tới nỗi nào.

Cao Dục Lương cũng đã hiểu được tại sao Trung tướng Lộ lại dễ dàng mời được Diệp Phàm như vậy, chính là vì Diệp Phàm vẫn còn chút tính cách trẻ con.

Nếu không Trung tướng Lộ đã giống người đại diện của nước Mỹ lần trước, chắc chắn ra về trắng tay rồi.

Tốc độ làm việc của quân đội trước giờ luôn không hề chậm chạp, chưa tới mười phút, mấy chục bác sĩ và y tá mặc áo trắng tới sân huấn huyện, trong đó có cả sư phụ đấm bóp mà Diệp Phàm yêu cầu.

Ba trăm quân nhân nhanh chóng được sắp xếp trị thương, trong số bọn họ có người im lặng, cũng không hề có ai than thở ôi chao vì đau, thậm chí vẻ mặt của những quân nhân đó...còn có chút thoải mái.

Trung tướng Lộ không nhịn được, liền hỏi Diệp Phàm: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Phàm, tò mò.

"Chuyện này nói ra gì dài, đơn giản là, vừa rồi không phải tôi đánh họ, mà là trị liệu cho bọn họ." Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Trị liệu?

Đánh người để trị liệu sao?

Trung tướng Lộ và mọi người nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt chẳng khác nào kẻ ngốc, cho tôi xin, đừng coi chúng tôi là kẻ ngốc như vậy được không?

Chỉ có kẻ ngốc mới tin rằng đánh người có thể chữa bệnh mà thôi, hơn nữa những quân nhân kia đều là người khỏe mạnh, ở đâu ra bệnh tật gì chứ.

"Mọi người đừng không tin, huấn luyện cường độ cao cũng sẽ gây ra tổn thương cho cơ thể, có những loại tổn thương thật sự có thể đem lại tác dụng tăng cường năng lực, nhưng còn có nhiều loại tổn thương, cho dù chữa khỏi rồi sẽ để lại vết thương ngầm, thường được gọi là nội thương.

Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt các tướng quân ở đây đều trở nên khó coi.

Nội thương, mỗi người trong số họ đều hiểu rằng, chỉ bằng trang thiết bị điều trị hiện tại thì không thể kiểm tra ra tình trạng vết thương của quân sĩ, nhưng trong quân đội mỗi ngày hầu như đều có những người trông thì có vẻ rất khỏe mạnh nhưng lại đột nhiên đổ bệnh, có người không thể xuất ngũ, cuộc sống tương lai không nơi trông cậy, có người...mất đi cả tính mạng khi còn trẻ tuổi.

Tất cả những trường hợp như vậy, tới chín mươi phần trăm là do nội thương.

Biết rõ huấn luyện cường độ cao sẽ khiến quân sĩ xuất hiện thương tích ngâm, nói không chừng một ngày nào đó còn gặp phải chuyện bất trắc, nhưng bọn họ lại không thể không làm.

Bình thường, bọn họ sẽ chọn cách quên vấn đề này đi, bây giờ bị Diệp Phàm nói ra, cảm giác giống như bọn họ đang mưu sát những quân sĩ kia vậy, có thể vui vẻ được mới lạ.

"Vừa rồi tôi đánh vào những vị trí có thương thế ngầm trên người bọn họ, nếu sau này dưỡng thương hợp lý, mặc dù tôi không dám hứa chắc chắn có thể chữa khỏi toàn bộ thương thế ngầm trong người bọn họ, nhưng chín phần mười thì không thành vấn đề."

Diệp Phàm vừa nói xong, Cao Dục Lương mắng một tiếng rồi đứng dậy, nghiêm nghị trừng mắt nhìn Diệp Phàm: "Thật sao?"

Diệp Phàm gật đầu, anh lờ mờ nhìn thấy nước mắt trong mắt Trung tướng Cao.

"Tiểu tử, tốt nhất là cậu đừng nói láo."

Trung tướng Cao nói câu này xong, liền vội vàng sốt ruột đuổi theo đội chữa bệnh, bóng lưng phía xa hơi gù, nhưng trong mắt Diệp Phàm, lại thẳng tắp.

Người như vậy, mới có thể xứng là xương sống của đất nước.

"Tên nhóc kia, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu biết phương pháp chữa trị vết thương ngầm không?"

Diệp Phàm vừa định thần lại, liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lộ Kiến Quân.
Bình Luận (0)
Comment