Long Thần Tại Đô

Chương 7

“Mời!”

Trương Cường lại nói thêm lần nữa, ánh mắt hắn như thể đang bắn ra những tia lửa điện.

“Hừ.”

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi đứng lên, sau đó hắn nắm lấy cổ áo của Trương Cường vung tay một cái, Trương Cường liền trông như một miếng nhựa bay về phía cửa.

Rầm

Ngoài cửa một tiếng động rung trời vang lên.

Bỗng nhiên căn phòng trở nên im ắng.

Trương Cường ra hiệu cho hai người đang đứng trước mặt Diệp Phàm dừng lại, cố gắng nuốt nước miếng rồi lùi về phía sau một chút.

Nhưng cuối cùng hai người họ cũng không thoát được, bị Diệp Phàm một tay hất văng ra.

Sở Thanh Tuyết ngơ ngác nhìn Diệp Phàm ra tay với người của mình, cô không dám càu nhàu nữa mà chỉ đành ngậm miệng lại.

Cô thực sự đã bị dọa cho hết hồn.

Ba người họ là lính đặc chủng đã xuất ngũ, do đích thân cha cô cử tới đây, mấy năm qua vẫn là ba người họ bảo vệ và giải quyết công chuyện cho hai chị em cô.

"Tôi mệt rồi, sao cô còn chưa quyết định nữa?” Diệp Phàm khẽ ngáp một cái, coi như nhiệm vụ anh đã hoàn thành, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lên máy bay, bây giờ chỉ thấy người mệt nhoài.

Sở Thanh Tuyết mấp máy khóe môi, lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là không nên đối chọi với anh ta, cô liền ra hiệu cho người giúp việc dẫn anh đi nghỉ ngơi.

Ở bên ngoài biệt thự, hai người ngồi đối diện với Trương Cường, một người thì thầm nói: “Cường ca, không lẽ chúng ta cứ như vậy, không làm gì cả sao?”

Thân là vệ sĩ, chưa đánh đấm gì đã bị anh ta ném ra, về sau bọn họ làm sao dám đối mặt với Nhị tiểu thư, thể diện đâu mà ở lại đây làm việc nữa.

“Chúng ta không cân sức, mọi người đi xuống trước đi.”

Trương Cường bất đắc dĩ nói với hai người họ, đợi cho Từ Kiệt rời khỏi phòng khách của biệt thự, mới ngập ngừng bước vào.

“Có chuyện gì sao?” Vừa mới bị Diệp Phàm làm mất mặt, Sở Thanh Tuyết có chút khó chịu nên nói chuyện không khách sáo.

Trương Cường miễn cưỡng cười: “Nhị tiểu thư, không phải chúng tôi kém cỏi mà là anh ta quá mạnh.”

Lời còn chưa dứt trong lòng Sở Thanh Tuyết đã hậm hực tức giận, cha cô trả giá cao để đưa bọn họ đến đây bảo vệ an toàn cho cô và chị gái cô vậy mà giờ bọn họ lại đổ lỗi cho đối thủ quá mạnh sao?

Khuôn mặt Sở Thanh Tuyết lạnh lùng không đáp lời Trương Cường, thực sự cô cũng không nói nên lời, chỉ có thể cho anh ta thấy thái độ hiện giờ của mình.

Trương Cường lại miễn cưỡng cười, “Nhị tiểu thư, không phải Trương Cường tôi trốn tránh trách nhiệm nhưng thật sự chúng ta không phải là đối thủ của anh ta, anh ta thực sự là lính đặc chủng cấp cao.”

Lính đặc chủng?

Trong lòng Sở Thanh Tuyết có chút dao động nhưng cũng lại thấy nực cười, lại thêm chút tức giận, “Anh sẽ không nói tên Diệp Phàm ăn chơi trác táng kia là lính đặc chủng chứ.”

Lính đặc chủng, là đội quân cảm tử của quân đội nhưng cũng là binh chủng có danh dự cao quý nhất, có thể chạm tới danh hiệu này ít nhất phải nắm trong tay ba trăm quân và một nửa trong số họ chuyên chiến đấu với vũ khí lạnh.

Có thể nói mỗi người lính đặc chủng là một cỗ máy giết người tàn nhẫn, điều này không còn gì để nghi ngờ.

“Không.”

Trương Cường nghiêm túc lắc đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của Sở Thanh Tuyết rồi gằn từng chữ: “Thực lực của anh ta so với một lính đặc chủng còn mạnh hơn nhiều!”

“Không thể nào có chuyện đó!” Sở Thanh Tuyết quả quyết phản bác, lính đặc chủng, cả Hoa Hạ này có 2 triệu quân nhân, trong đó không đến mười người là lính đặc chủng chính hiệu, cùng lắm trên thế giới này cũng chỉ có hơn hai mươi người mà thôi.

Mặc dù thông tin các cô điều tra về Diệp Phàm có chút sai sót nhưng cũng không thể đến mức thái quá như vậy.

“Nhị tiểu thư.” Ánh mắt Trương Cường đầy sâu sắc rồi khẽ nói: “Chúng tôi bảo vệ cô cũng đã gần ba năm, Trương Cường tôi không dám nói bừa, chính tôi cũng xuất thân từ lính đặc chủng, nếu dốc toàn lực cũng có chỉ có thể chiến đấu khoảng ba mươi giây, nhưng với Diệp Phàm này, ngay cả một giây đồng hồ… Không, cũng chưa đến nữa.”

Nói xong Trương Cường xoay người bước đi, nói đến nước này rồi, dù tin hay không thì cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa.

Sở Thanh Tuyết ngây người ra, tên Diệp Phàm kia là lính đặc chủng, chuyện này là thật sao?

Một kẻ ăn chơi trác táng làm cho người ta khinh thường lại có thể trở thành lính đặc chủng, hai người thực sự có thể hòa làm một sao?

…..

Công ty Khuynh Thành nằm ở phía đông khu công nghệ cao, Sở Thanh Nhã đang nhanh chóng lái xe tới đó, tuy là khu công nghệ nhưng từ lâu nơi này đã nổi tiếng là ồn ào và náo nhiệt.

Bảy tám chiếc xe cảnh sát bao vây ở trước cửa ra vào, một số người đang kéo dây phân định giới tuyến, người tò mò đứng xem cũng không nhiều lắm, chỉ là cũng có không ít người chờ sẵn ở đây để quay phim chụp hình, Sở Thanh Nhã còn nghe được có người làm môi giới truyền thông trong số đó.

“Sở tổng, cuối cùng cô cũng đến.”

Vừa mới xuống xe Sở Thanh Nhã đã bị một người phụ nữ đang hoảng loạn ngăn lại.

“Tiểu Nhu, đã có chuyện gì xảy ra?” Sở Thanh Nhã trầm giọng hỏi.

Sự bình tĩnh của Sở Thanh Nhã làm cho người phụ nữ kia định thần lại, rất nhanh đem chuyện nói qua một lần.

Nghe xong hàng mi thanh tú của Sở Thanh Nhã nheo lại một cách gắt gao.

Tai nạn chết người.

Khi xe cứu thương đến phòng thí nghiệm thì ông Vương đã không còn dấu hiệu của sự sống, hiện giờ cả công ty đã bị phong tỏa, bên trong phòng thí nghiệm có rốt cuộc còn tài liệu về Kiếp Hồng Nhan, căn bản hiện tại cảnh sát cũng không cho bất cứ ai bước vào trong.

“Sở tổng, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Sau khi nói qua những gì đã xảy ra, cô gái kia có chút hoảng loạn hỏi.

“Lo lắng cái gì.” Sở Thanh Nhã quát lớn một tiếng rồi nói: "Bây giờ cô hãy thông báo, nhất là đến bộ phận nhân sự để bọn họ thông báo cho nhân viên nghỉ ngơi, chúng ta phải tin tưởng vào cảnh sát, bọn họ sẽ phá án nhanh thôi.”

Nghe vậy cô gái kia vẫn ngẩn người ra.

“Còn thất thần ra đó làm gì?” Cô cũng hãy báo tin cho các giám đốc cấp cao của công ty, bọn họ sẽ biết phải làm gì vào lúc này.” Trong lòng có chút mệt mỏi nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Kiếp Hồng Nhan cần được hoàn thiện trước khi đem ra thị trường, tự tôi sẽ biết giải thích với mọi người như thế nào.”

Cô gái kia do dự nói: “Nhưng hiện tại chúng ta không có đủ ngân sách.”

Bất kể điều người đến các đại lý khác nhau trên cả nước để nghiên cứu hay nghỉ ngơi thì cũng cần có tài chính để duy trì, chung quy cũng không thể để cho công ty tự xuất tiền túi. Tuy nhiên vì sớm đầu tư vào Kiếp Hồng Nhan nên vẫn còn chút vốn lưu động nhưng các quỹ này cũng sớm đã có mục đích.

“Ai nói công ty không có tiền.” Sở Thanh Nhã hướng về cô gái kia cười và nói: “Cô gọi điện cho quản lý Trần, hôm nay thu về 150 triệu, tôi cho phép anh ta dùng 10 triệu.”

150 triệu? Cô gái kia có chút choáng váng, hiện tại tình hình công ty ra sao, cô ấy là người hiểu rõ nhất, làm sao có được 150 triệu.

Trong công ty lúc này từ trên xuống dưới đều rất quan tâm đến việc tư liệu về Kiếp Hồng Nhan bị ăn cắp, ngày mai khi tin tức truyền đi, Khuynh Thành nhất định sẽ bị các đối thủ cạnh tranh sẽ giậu đổ bình leo, nói không chừng mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.

“Tốt lắm.” Sở Thanh Nhã đưa tay ra hiệu, “Mau làm việc đi, đó là khoản nợ của công ty, cô tự tính toán rồi báo cho tôi biết.”

Cô gái kia nghe xong mặt đỏ lên, có chút nhếch nhác rồi nhanh chóng đi giải quyết công việc.

Sở Thanh Nhã nhìn theo bóng dáng cô gái ấy, số tiền kia là do Diệp Phàm mang về, bằng không khi có chuyện lớn như vậy, dù không có đối thủ cạnh tranh tấn công thì nội bộ Khuynh Thành cũng đã rối ren.

Tuy nhiên tình cảm là tình cảm, muốn cho người khác một lòng một dạ đi theo mình, Sở Thanh Nhã hiểu bản thân cô không có sức quyến rũ lớn đến vậy.
Bình Luận (0)
Comment