Chị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc.
Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô.
(Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó)
Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng.
Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định.
Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra mắt bố mẹ. Ngay lần đầu gặp, người đàn ông phong thái xuất chúng, nhã nhặn ôn hòa, còn mang theo một đống quà cáp lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt của bố mẹ tôi.
Đây là lần đầu tiên anh tới nhà, nhưng không phải lần đầu tôi gặp anh.
Trước đó mẹ từng sai tôi đi thăm dò gia cảnh của người đàn ông đó, tôi bèn mặt dày theo chị ăn ké vài bữa cơm. Chắc anh ta cũng biết rõ ý đồ của tôi nên lúc nào cũng đối xử ân cần chu đáo, ăn xong còn gọi thêm trà sữa hoặc pudding gì đó cho tôi.
Nói tôi thích anh ta thì cũng không hẳn. Ánh mắt anh rất nhạt, hiếm khi biểu lộ cảm xúc. Dường như anh chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì, giữa anh với chị cũng không có sự quấn quýt nồng nhiệt của các cặp đôi mới yêu.
Nhưng tôi cũng không ghét anh ta. Vì chị tôi vốn dĩ cũng là người điềm đạm, lạnh nhạt như cúc. Hai người vừa hay rất xứng đôi.
Dù sao thì đó cũng là người đàn ông mà chị chọn, chắc cũng không đến nỗi tệ. Tôi còn từng thay anh ta nói mấy câu tốt đẹp trước mặt mẹ, coi như đáp lại mấy lần anh đãi tôi ăn uống.
Quà cáp được bê từng chuyến vào nhà, chẳng mấy chốc chất đầy cả phòng khách. Mẹ vừa mừng vừa trách yêu: "Ôi chao, Cư Diên, cháu đến là được rồi, mang lắm quà cáp thế này làm gì, tốn kém quá."
Cư Diên là tên anh ta. Anh hơi cụp mắt xuống, xem như đáp lại lời khách sáo của mẹ.
Sau đó anh đưa cho mẹ một hộp quà trông rất có giá trị: "Dì, đây là quà tặng dì. Chúc dì Giáng Sinh vui vẻ."
"Cái đứa nhỏ này..." Mẹ vừa khách sáo vừa mở hộp, ngay sau đó liền kêu lên: "Ôi trời ơi! Cái này đắt quá rồi đấy!"
Anh tặng mẹ một chuỗi ngọc trai Thiên Nữ.
Chiếc vòng cổ này mẹ tôi đã thèm muốn nhiều năm mà chẳng nỡ mua, bởi một chuỗi có giá bằng lương cả năm của mẹ.
Ngay cả chị tôi cũng ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ anh lại tặng quà đắt đến thế. Nhưng sau khi nhận được ánh mắt của anh, chị lại ngoan ngoãn cầm lấy chuỗi ngọc đeo lên cho mẹ: "Mẹ, mẹ cứ nhận đi ạ. Đây là tấm lòng của Cư Diên."
Mẹ sờ lên món trang sức mình hằng mong nhớ, khóe mắt đỏ hoe. Bà vội vàng quay ra tấm gương treo trên tường, giả bộ sửa lại tóc để chùi đi giọt lệ, sau đó ngắm mình trong gương, nở nụ cười chân thành: "Chiếc vòng cổ này đẹp thật đấy. Cảm ơn cháu nhiều, Cư Diên. Bố con bé với dì cưới nhau bao nhiêu năm rồi, ông ấy còn chưa từng mua cho dì món trang sức nào đắt tiền như thế này!"
Bố đang bận nấu mấy món chính trong bếp, nghe thế thò đầu ra lẩm bẩm: "Bà cũng lạ thật, người ta tặng thì bà nhận luôn à."
Mẹ vốn còn hơi ngại, nghe xong câu này thì lập tức mạnh miệng hẳn: "Con cái tặng cho tôi thì tại sao tôi không được nhận? Chẳng lẽ tôi không xứng được đeo đồ tốt à?"
Bố không dám cãi, rụt cổ quay lại bếp tiếp tục nấu ăn.
Cư Diên yên lặng chờ cho đến khi họ cãi vã xong, mới nói: "Cháu mang một chai champagne, nhà mình có ly thủy tinh không dì?"
Mẹ lập tức gọi tôi: "Tiểu Hà, đi lấy ly đi."
Trong lúc giả vờ ngồi xem chương trình truyền hình, tôi cũng len lén mong chờ được nhận quà Giáng Sinh.
Mẹ nhận được chuỗi ngọc, bố có rượu với thuốc, nhưng mãi vẫn chưa đến lượt tôi. Xem ra là chẳng có phần rồi.
Nghe mẹ gọi, tôi nuốt xuống chút hụt hẫng, "vâng" một tiếng, làm bộ chẳng để tâm, đứng dậy đi lấy ly.
Không có thì thôi, tôi cũng đâu nhất định phải có.