Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 117

Sự ghét bỏ của bác Trương làm tôi nhớ đến mẹ tôi.

Trong mắt bác Trương, tôi là đứa con riêng muốn chen chân vào nhà này, tranh giành tình cảm với Cư Bảo Các.

Trong mắt mẹ tôi, tôi cũng chỉ là một vị khách không mời mà đến, được một người đàn ông hiền lành quá mức như bố tôi mang về, để rồi chia đi sự quan tâm và những tài sản vốn thuộc về chị.

Chẳng trách mẹ lại ghét tôi đến vậy, cũng ghét cả nhà họ Yến.

Nếu năm xưa mẹ Yến không nhiều chuyện nhặt tôi về, mẹ cũng đâu cần gánh thêm cái gánh nặng khó nói là tôi.

Bố đã nhẫn nhịn mẹ nhiều năm, có lẽ cũng là điều kiện đổi lấy việc mẹ giữ kín thân thế của tôi.

Mẹ vốn thẳng tính, có gì nói nấy, mà lại giấu tôi chừng ấy năm. Hẳn là đã phải kìm nén rất khổ sở.

Thật ra, đáng lẽ bố mẹ nên nói sớm cho tôi biết, như vậy tôi sẽ không nghĩ mình là con ruột, cũng sẽ không suốt ngày ngông cuồng đem mình ra so với chị, cảm thấy mẹ thiên vị.

Nước mắt bất giác tràn đầy hốc mắt. Bác Trương thấy vậy, giọng dịu đi nhiều: "Ôi, cháu khóc cái gì thế, khó chịu lắm à?"

Tôi lau mắt: "Cháu khát, muốn uống nước."

"Mỗi uống nước thôi mà khóc thành như vậy!" Bà quay người định đi, nhưng lại đứng ở cửa dặn thêm: "Đừng xuống giường! Kẻo giẫm phải mảnh kính, để đó tôi dọn sau."

"Vâng..."

Chẳng bao lâu bác Trương đã bưng nước vào, rồi mang cả cây lau nhà đến. Vừa dọn vừa hỏi: "Cháu có đói không? Muốn ăn gì?"

"Cháu muốn ăn trứng hấp."

"Biết rồi, để tôi làm cho cháu."

Tôi nói: "Không cần đâu bác Trương, cháu cũng biết làm, cho cháu mượn bếp một lát..."

"Làm cái gì mà làm, nằm đó đi! Lỡ nhiễm gió lại ngã bệnh tiếp!"

Bà vừa dọn vừa càu nhàu, lát sau lại mang vào một bát trứng hấp nóng hổi đặt xuống không kiên nhẫn nói: "Ăn đi!"

"Cảm ơn bác Trương."

Bác Trương trừng mắt lườm tôi một cái, nhưng vẫn kìm không được tò mò, ôm khay ngồi xuống mép giường: "Này, mấy đứa bạn cháu đều là sinh viên Vân Đại cả à?"

Tôi đáp: "Vâng ạ."

"Bố mẹ nuôi của cháu cũng nuôi con tốt đấy chứ."

Tôi nói: "Không phải bố mẹ nuôi, mà là bố mẹ ruột của cháu."

Bác Trương không tin: "Thế mẹ ruột giàu có như vậy, sao cháu không theo bà ấy?"

"Bây giờ nhà cháu sống rất ổn, tốt nhất không quấy rầy nhau nữa."

"Thế sao cháu còn đi Disney với mẹ ruột?"

Tôi đáp: "Đây là lần cuối cùng rồi. Bác Trương, sau này còn phải nhờ bác chăm sóc dì Vân và Bảo Các nhiều hơn."

Bác Trương tặc lưỡi không biết nói gì, cũng ngại ngồi đó nhìn tôi ăn mãi nên lấy cớ đi rửa nồi.

Tôi uống thêm ngụm nước, tiếp tục ăn.

Nghe dì Vân nói bác Trương là giúp việc lâu năm. Qua vài lần tiếp xúc, tôi thấy bà thực sự rất bảo vệ Cư Bảo Các, cũng chẳng nhiều toan tính, vui giận đều lộ hết ra mặt.

Bà ghét tôi, chẳng qua chỉ vì sợ tôi chen chân vào nhà này, uy h**p địa vị của Cư Bảo Các.

Nếu tôi không bước vào, bà cũng chẳng có lý do gì để ghét tôi cả.

Ăn xong, bác Trương lại vào thu dọn bát, còn giúp tôi bóc thuốc.

Tôi uống thuốc rồi nằm xuống, lướt điện thoại.

Mạch Tuệ và mọi người trong nhóm hỏi thăm tình hình sức khỏe, còn chia sẻ ảnh chụp trong công viên và khách sạn hôm nay.

Trong ảnh còn có Cư Bảo Các với vẻ mặt nhăn nhở tinh quái.

Mạch Tuệ nói, tuy ban đầu hai nhóm đi riêng, nhưng vừa vào công viên đã chạm mặt nhau. Cư Bảo Các nhất định đòi bám theo, suốt đường quậy phá, cực kỳ đáng ghét. Nếu không nể việc dì Vân trả tiền, bọn họ đã muốn đánh cho nó một trận rồi.

Tôi hỏi: "Anh nó không đi cùng sao? Bảo Các nghịch thế mà không ai quản à?"

"Hừ, anh nó vứt nó cho bọn tớ rồi bỏ đi, chắc về Vân Thành rồi. Anh ta không về biệt thự sao?"

Bình Luận (0)
Comment