Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 135

Cuộc gọi kết thúc, màn hình tối lại.

Cư Diên cũng xong. Vừa kéo quần lên, anh ta hỏi: "Em cần bao nhiêu tiền?"

Giọng anh ta bình thản mà xen đầy khoái trá, thỏa mãn.

Tôi bò dậy, lau nước mắt thật mạnh: "Cho tôi một trăm vạn!"

"Được."

Một số tiền đủ để khiến nhà chúng tôi phá sản, trong miệng anh ta chỉ là một tiếng "được" nhẹ tênh.

Anh ta mặc xong quần, đi tới sofa nhặt áo khoác.

Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng báo động "tít tít tít" của máy móc. Tôi vừa đặt chân xuống giường thì năm sáu bác sĩ, y tá chạy ùa vào, mời chúng tôi ra ngoài.

Cư Diên đã chẳng còn quan tâm tới chuyện bên trong nữa. Anh ta móc từ túi ra một tấm thẻ ngân hàng, ghi mật mã đưa cho tôi: "Không hơn không kém."

Tôi không thèm nhìn, cầm thẻ ngồi sụp xuống bên tường, ôm chặt đầu gối, cơ thể run bần bật.

Bên trong, bác sĩ y tá chạy qua chạy lại, nói chuyện nhanh như gió, máy vẫn kêu tít tít không ngừng.

Tất cả người và âm thanh như một phông nên mơ hồ trên màn trình TV xa xăm. Chỉ có tôi, cơn đau nhức trên người và chiếc thẻ ngân hàng cấn vào tay là thật.

Tiếng báo động từ "tít tít tít" biến thành một dãy tiếng dài không hồi kết rồi im bặt.

Y tá cho chúng tôi vào, tôi đứng bên giường, lặng lẽ nghe bác sĩ thông báo thời điểm qua đời của Vân Trang.

Cư Diên ký tên xong, để người đẩy bà ấy đi. Tôi nhìn chiếc giường, theo phản xạ cũng muốn đi theo thì bị anh ta giơ tay chặn lại: "Bà ấy được đưa tới nhà tang lễ. Chúng ta về nhà."

"Không, tôi muốn về nhà mình..."

Anh nói: "Vài hôm nữa phải làm tang lễ rồi, em thu xếp đồ giúp bà ấy đi."

"Tôi không đi..."

Anh ta buông tay, cười lạnh: "Vậy em định giải thích thế nào về một trăm vạn này?"

Tôi nắm chặt thẻ, không nói nổi câu gì.

"Đợi xong tang lễ, em có thể nói đây là tiền bà ấy để lại cho em. Giờ thì đi theo anh."

Bàn tay Cư Diên đặt lên lưng tôi, đẩy tôi đi về phía trước.

Nhiệt độ từ bàn tay anh xuyên qua áo, như ngọn lửa lạnh có thể đốt cháy người mà chẳng phát sáng.

Tôi theo bản năng ưỡn ngực tránh bàn tay ấy, ghê tởm nói: "Đừng chạm vào tôi."

Anh ta lại từ phía sau ôm chặt lấy tôi.

Trong khoảnh khắc đó, toàn thân tôi căng cứng, một tiếng thét mắc nghẹn trong ngực.

Nhưng chiếc thẻ ngân hàng cấn cứng vào tay, tôi không thể hét ra nổi.

Một y tá trực đêm đi tới, nhìn thấy nhưng lặng lẽ quay mặt đi. Cư Diên cũng chẳng tránh, còn cố tình kề sát tai tôi thì thầm: "Trên người em còn chỗ nào anh chưa chạm tới không?"

Hơi thở lạnh lẽo, dính nhớp. Vòng tay như rắn siết chặt, kéo người ta rơi xuống vực sâu kiệt quệ cả tâm hồn.

Đợi y tá đi xa, tôi yếu ớt xuống giọng: "...Xin anh..."

Lần này Cư Diên buông tôi ra, lạnh mặt đi ra trước.

Tôi theo anh ta về nhà.

Nhà anh ta không phải căn biệt thự nhỏ ấm áp như ở khu nghỉ dưỡng mà là một dinh thự lớn có cả vườn và hồ bơi.

Trên xe, Cư Diên báo tin Vân Trang qua đời cho bác Trương. Vừa về tới, bác Trương lau nước mắt chạy ra đón.

Cư Bảo Các mặc đồ ngủ, ngồi trên thảm ngẩng đầu khóc lớn. Thấy Cư Diên, cậu nhóc lao tới: "Anh! 'Mẹ không còn nữa' nghĩa là gì? Em không muốn mẹ không còn, em muốn mẹ... hu... muốn mẹ..."

Cư Diên không bế thằng bé, chỉ lạnh nhạt nói: "Đừng khóc nữa. Mai sẽ gặp. Giờ rửa mặt, đi ngủ."

"Không! Em muốn gặp ngay bây giờ! Oa..."

Cư Diên mất kiên nhẫn đẩy thằng bé cho bác Trương, còn mình thì lên lầu.

Cư Bảo Các bị đẩy ra thì sững sờ, đợi Cư Diên đi khuất mới nhìn thấy tôi, chạy ào tới.

Tôi còn tưởng nó sẽ đánh tôi, nhưng nó lại nắm chặt tay tôi, vừa khóc vừa lắc mạnh: "Chị! Chị đưa em đi gặp mẹ đi! Chị..."

(Bà tác giả truyện này chắc phải chán đời lắm mới viết ra được quả truyện bi kịch nối tiếp nhau thế này :)))))

Bình Luận (0)
Comment