Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 143

Hai ngày sau, anh Khởi được chuyển ra khỏi ICU sang phòng bệnh thường. Tôi cùng bố mẹ đến thăm anh.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh về nước, tôi thấy anh tỉnh táo.

Anh trông như một bệnh nhân nguy kịch điển hình: gầy gò, mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt, môi không còn chút sắc hồng. Cánh tay lộ ra ngoài chăn chi chít vết thương do đạn bắn, từ cánh tay đến các ngón tay đều phải cố định bằng nẹp.

Với một bác sĩ ngoại khoa, bị thương đến mức này đồng nghĩa với việc sự nghiệp đã chấm dứt.

Bố mẹ tôi nhìn anh Khởi mà trong lòng day dứt, áy náy. Nhưng anh lại chẳng hề oán trách chị tôi, ngược lại còn xin lỗi: "Xin lỗi, chú Liên, dì. Nếu lúc đó chúng cháu về nước cùng Yến Lạc thì Liên Huân sẽ không..."

Mẹ tôi vừa nghe nhắc đến tên chị thì òa khóc, bố tôi vỗ vai bà, rồi nói với anh Khởi: "Không trách cháu được, ai mà ngờ tới chuyện này. Cháu còn sống trở về đã là niềm an ủi lớn nhất với chúng ta rồi..."

Ánh mắt anh Khởi thoáng ảm đạm nhưng khi nhìn sang tôi thì lại nở nụ cười nhợt nhạt: "Tiểu Hà cũng lớn rồi nhỉ."

Tôi nói: "Em đã là sinh viên năm nhất rồi, anh Khởi."

Anh ngắm gương mặt tôi như tìm lại dấu vết năm xưa: "Ừ, mười năm rồi. Khi anh đi du học, em với Yến Lạc vẫn còn là học sinh tiểu học cơ mà."

Năm ấy, khi anh ra nước ngoài, tôi và Yến Lạc mới tám tuổi. Chúng tôi vui vẻ ríu rít theo bố mẹ anh đến sân bay tiễn anh.

Xe buýt chuyển thành xe đường dài đưa chúng tôi đến sân bay. Suốt quãng đường, chúng tôi hết đi thang máy lại ngắm máy bay, ngồi trên vali trượt tới trượt lui, thấy người nước ngoài thì giơ tay chào "hello", quay về còn tranh nhau ăn thịt bò khô chưa qua cửa an ninh, nhai đến mức hai bên má đều đau.

Còn dáng vẻ anh Khởi lúc đó thế nào tôi lại chẳng nhớ rõ nữa.

Không ngờ mới mười năm mà cứ ngỡ đã qua cả một đời.

Tuy cơ thể anh Khởi suy nhược nhưng tinh thần lại kiên cường. Anh không vì đôi tay bị phế mà tự buông xuôi hay phát điên. Ngược lại anh luôn an ủi bố mẹ mình và bố mẹ tôi, tích cực phối hợp điều trị cùng bác sĩ bàn bạc phương án phục hồi.

Sức sống mạnh mẽ ấy khiến nỗi buồn của chúng tôi cũng vơi đi phần nào.

Trong khi đó, Yến Lạc cũng đang bận chuyện trường học.

Vốn là sinh viên xuất sắc từng học ở trường Ivy League nhưng vì hoàn cảnh gia đình mà phải tạm nghỉ. Với một trường trọng điểm như Vân Đại nhưng không thuộc Song Nhất Lưu, anh hoàn toàn có thể xin chuyển vào, thậm chí còn được hỗ trợ học bổng kha khá.

Anh cũng có thể chọn chuyển lên một trường Song Nhất Lưu ở Thủ Đô, nhưng ở đó nhân tài không thiếu, mà dạng du học sinh chuyển về như anh lại chẳng có lợi thế gì đặc biệt, sẽ không được hỗ trợ. Như thế chẳng bằng thi lại từ đầu.

Giờ anh đang do dự giữa Vân Đại và việc ôn thi lại.

Với tôi, Vân Đại là đủ. Nhưng với anh lại quá lãng phí. Sau này đi xin việc ở các tập đoàn lớn sẽ bị hạn chế bởi bằng cấp.

Nói thật, tôi không hy vọng anh vào Vân Đại.

Có người cho rằng, vàng ở đâu cũng tỏa sáng.

Nhưng nếu ở một nơi rộng lớn, sáng sủa hơn, chẳng phải vàng càng dễ tỏa sáng hơn sao?

Tôi muốn Yến Lạc có thể đến bất cứ nơi nào anh muốn, chứ không phải chịu cảnh ấm ức vì gánh nặng cuộc sống.

Đến chủ nhật, kỳ nghỉ của tôi kết thúc, tôi phải trở về trường. Yến Lạc tiễn tôi ra ga tàu cao tốc.

Khi gần đến lượt kiểm tra an ninh, tôi bỗng chạy ngược ra, nắm chặt tay anh qua khu vực lan can ngăn cách: "Yến Lạc, anh nhất định phải đến Thủ Đô học! Nhà em có thể không lo được học phí bên Ivy League, nhưng lo cho anh vào trường Song Nhất Lưu ở Thủ Đô thì hoàn toàn không vấn đề! Anh đừng vào Vân Đại, nơi đó không xứng với anh, không đáng đâu!"

Vài sinh viên đi ngang nghe thấy khẽ "xì" một tiếng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

Yến Lạc thoáng sững sờ rồi bật cười: "Được, nghe em. Anh sẽ lên Thủ Đô."

Nhận được câu trả lời ấy, tôi mới yên tâm, vẫy tay chào rồi quay lại hàng, tiếp tục xếp hàng vào ga.

Bình Luận (0)
Comment