Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 153

Tôi không chịu để anh ta làm loạn trong nhà.

Nhưng Cư Diên chẳng nghe, còn tròng thêm cho tôi chiếc vòng vàng.

Trong bóng tối, tiếng leng keng giòn dã như tiếng chuông gọi hồn, dồn dập vang lên không ngừng.

Tôi cắn chặt góc chăn, cố nén tiếng khóc.

Không thể khóc thành tiếng, sẽ bị nghe thấy.

Nhưng thật sự quá đau, quá khó chịu, nước mắt đã thấm ướt cả mép chăn.

Xong việc, anh ta rút bao ra, lau dọn sạch sẽ rồi ngồi ở mép giường mặc quần áo.

Tôi nhìn thùng rác đầy giấy, chỉ thấy bản thân chẳng khác gì chúng.

Anh ta mặc xong quần áo chuẩn bị rời đi, tôi gọi anh ta lại, khàn giọng hỏi: "Nếu tôi trả tiền cho anh, anh có thể biến mất khỏi đời tôi không?"

Cư Diên quay mặt sang, hỏi: "Bao giờ trả?"

"..."

Tôi không biết.

Yến Lạc còn phải viết giấy nợ mười năm, tôi làm sao biết bao giờ mình mới kiếm đủ một trăm vạn.

Thấy tôi không trả lời được, anh ta mở cửa bước đi, chẳng ngoái đầu: "Lần sau ra ngoài, giường của em quá nhỏ."

Hai lớp cửa khép lại, anh ta đi rồi.

Tôi tháo bỏ hết ga giường, vỏ chăn, thay mới sạch sẽ, rồi bước vào phòng tắm, kỳ cọ lại từ đầu đến chân.

Rửa mãi, tôi kiệt sức ngồi bệt xuống sàn. Giữa tiếng nước xối xả, tôi cúi đầu nhìn dấu hằn đỏ do chiếc vòng vàng siết vào mắt cá chân.

Anh ta nói lần sau sẽ ra ngoài, sẽ tiếp tục đến tìm tôi.

Giờ tôi mới thấm thía những lời từng khiến tôi tổn thương của bà Vân Trang.

Khi ấy bà nói tôi không hiểu giá trị của đồng tiền, tôi còn kiêu căng cho rằng chẳng có gì có thể đánh gục mình.

Vậy mà chưa được bao lâu, chỉ vì một trăm vạn, tôi đã bán rẻ bản thân cho Cư Diên.

Sớm biết thế tôi đã nên nghe lời bà, nhập hộ khẩu vào nhà họ Cư, chia phần tiền của lão già kia. Dù Cư Diên có ý đồ, anh ta cũng phải dè chừng vài phần.

Nhưng cái tên Cư Hà vừa khó nghe vừa buồn nôn.

Ai thèm bước vào cái nhà của tên b**n th** ấy!

Nhỡ anh ta chẳng coi đạo lý ra gì, tôi đến nhà anh ta chẳng phải là tự dâng mình vào miệng cọp sao.

Tôi ngồi co ro, nghĩ ngợi rối loạn, đến mức dùng hết cả nước nóng mới run rẩy bước ra ngoài.

Hôm sau, Yến Lạc bị bố mắng một trận, tôi đến nơi thì vừa kịp nghe.

Bình thường bố Yến hiền lắm chẳng bao giờ nổi nóng, nhưng tối qua thấy Yến Lạc say xỉn về nhà là ông lại nổi cơn tam bành: "Con mới bao nhiêu tuổi mà đã học đòi xã giao! Nhà mình cần con phải liều mạng thế sao? Con có biết ông nội con chính vì bị chuốc rượu nên mới ký bảo lãnh, rồi bị liên lụy cả đời không? Hôm qua coi như gặp may, không thì con hại cả nhà này tiêu tan rồi!"

Yến Lạc cũng ý thức được vấn đề, cúi đầu không dám nói.

Tôi ở bên cạnh yếu ớt đỡ lời: "Chú ơi, anh ấy cũng chỉ muốn kiếm tiền đỡ đần cho gia đình thôi, chú đừng trách anh ấy nữa, sau này chúng con tuyệt đối không làm thế nữa..."

Bố Yến thở dài: "Tiểu Hà, chú sợ lắm. Chú với dì đều già rồi, giờ gia đình đang cần tiền, lỡ Yến Lạc xảy ra chuyện chúng ta thực sự không còn sức gánh cho nó nữa..."

Yến Lạc đỏ mắt: "Bố, con xin lỗi, con biết sai rồi."

Cả mẹ Yến và anh Khởi cũng khuyên nhủ, cuối cùng bố Yến mới miễn cưỡng nguôi giận, đi lái xe công nghệ.

Mẹ Yến thu dọn chuẩn bị đi làm, nhưng vừa xỏ giày thì bỗng "a" một tiếng, ôm lưng quỵ xuống, sắc mặt tái nhợt.

"Mẹ!"

"Dì ơi!"

Tôi và Yến Lạc hoảng hốt nhào đến.

Chúng tôi vội gọi bố Yến quay lại, đưa mẹ Yến vào viện. Kết quả kiểm tra, bà bị thoát vị đĩa đệm phải mổ ngay, tốn ba vạn tệ.

Vừa đúng bằng toàn bộ số tiền họ chắt chiu được trong suốt thời gian này.

Đúng là một trò hề.

Bình Luận (0)
Comment