Cư Diên đẩy tôi lên bờ, rồi túm lấy Cư Bảo Các, ném thằng nhóc xuống hồ bơi.
Đám trẻ bên cạnh trố mắt nhìn Cư Bảo Các sặc nước, vùng vẫy giữa hồ, sợ hãi đến mức không đứa nào dám lên tiếng.
Tôi ngồi trên thành bể cũng chết lặng.
Khi tôi rơi xuống nước, bố mẹ tôi đã chạy ra. Lúc này, mẹ quỳ nửa người ôm chặt tôi, còn bố đứng bên hồ khuyên Cư Diên kéo Cư Bảo Các lên: "Cư Diên à, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sau này từ từ dạy dỗ, đừng dọa nó nữa nhỡ xảy ra chuyện gì xấu..."
Cư Diên kéo Cư Bảo Các lên, lạnh giọng hỏi: "Biết sai chưa?"
Cư Bảo Các không biết bơi, ho sặc sụa hai tiếng, khóc rống: "Em không sai! Chúng ta mới là người một nhà! Sao anh lại bênh đồ ngốc đó!"
Cư Diên buông tay.
Cư Bảo Các bám chặt lấy cánh tay anh ta, vừa khóc vừa trèo lên người anh: "Anh ơi! Anh ơi! Em là em ruột của anh mà! Anh không thể bỏ em được! Hu hu ... Mẹ thích Liên Hà, bố Liên cũng thích Liên Hà, anh cũng thích Liên Hà ... Tất cả mọi người đều thích chị ta, chẳng ai thích em! Em ghét Liên Hà, nếu chị ta chết đi thì tốt biết mấy!"
Tôi biết Cư Bảo Các không ưa mình, nhưng nghe thằng nhóc khóc lóc nói ra những lời ấy, tôi vẫn thấy như bị đâm mạnh một nhát.
Vốn dĩ tôi cũng chỉ nể mặt Vân Trang mà đến dự sinh nhật, giờ nó đã không coi trọng thì thôi vậy.
Mẹ lau nước mắt, đỡ tôi dậy, tức giận nói: "Tiểu Hà, mình về! Ai thích hầu hạ thì cứ hầu hạ, chúng ta không hầu nữa!"
Nói rồi bà gọi bố: "Ông nó! Đi thôi!"
Bố nhìn Cư Bảo Các một cái, cúi đầu thở dài, cũng đi theo chúng tôi.
Mẹ bảo tôi đi tắm thay đồ. Tôi đứng dưới vòi sen, cảm giác như hôm nay tắm đến tróc cả da.
Tắm rửa thay đồ xong, mẹ đã thu dọn xong vali.
Tôi hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự bỏ công việc tốt thế này sao?"
Nghe vậy, mắt mẹ đỏ hoe: "Cư Bảo Các thật không ra gì! Bố con thương nó như thế mà nó dám hại con! Hôm nay còn có người ở đây, thấy con rơi xuống nước mới cứu được. Nếu không thấy, con mà có chuyện gì, bố mẹ cũng chẳng sống nổi!"
Tôi an ủi: "Con không sao, mẹ, chỉ sặc vài ngụm nước thôi."
Mẹ lau nước mắt, kéo vali ra ngoài. Thấy bố còn đang nấu dở món trong bếp, bà tiến lại, quét hết nguyên liệu xuống đất: "Nấu nướng cái gì! Con gái ông bị bắt nạt còn chưa đủ à?"
Bố nhìn chỗ đồ mình chuẩn bị cả buổi, dụi mắt nói: "Không nấu nữa, tôi dọn xong chỗ này rồi đi."
Tôi tiến lại giúp bố dọn.
Bên ngoài, đám trẻ đã chạy tán loạn. Cư Bảo Các quỳ bên hồ gào khóc, lúc gọi anh trai, lúc gọi bố mẹ, lúc gọi bố tôi với bác Trương.
Cư Diên bước vào, người vẫn ướt đẫm, ngượng ngùng nói với bố mẹ tôi: "Chú, dì, cháu xin lỗi."
Rồi quay sang tôi: "Xin lỗi, Liên Hà."
Bố tôi bảo: "Thôi, không sao."
Mẹ hừ một tiếng: "Tôi vừa khuyên Liên Hà hòa thuận với các người, Cư Bảo Các lại đẩy nó xuống nước. Dưa chín ép không ngọt, đã không hoan nghênh thì chúng tôi không đến nữa."
Cư Diên nói: "Cháu đã dạy cho Cư Bảo Các một bài học, nó sẽ không dám nữa. Nếu bây giờ chú dì rời đi, cháu không tìm được người đáng tin để chăm nó. Xem như bồi thường, cháu tăng lương cho chú dì được không?"
Mẹ tôi phải cố hết sức mới quay đầu đi: "Không ... không được..."
Bố tôi rất ngạc nhiên: "Cư Diên, sao cậu cứ phải mời chúng tôi? Điều kiện cậu đưa ra thừa sức thuê vài người giúp việc ở lại kia mà."
Cư Diên đáp: "Bởi vì cháu có ý đồ riêng."
Nghe câu đó, tôi kinh hãi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Không lẽ anh...
Cư Diên liếc tôi một cái, rồi nhìn bố mẹ tôi, nói từng chữ một: "Cháu thích Liên Hà, cháu muốn cưới em ấy."