Bố tôi vào phòng mổ.
Tôi chạy đi nộp tiền phẫu thuật nhưng không đủ, Cư Diên đưa thẻ cho tôi: "Quẹt thẻ của anh."
Tôi hất mạnh tay anh ra: "Không cần!"
Tôi chạy về tìm mẹ.
Bà ngồi ngẩn người trên ghế ngoài hành lang, cúi đầu nhìn hai bàn tay.
"Mẹ!" Tôi lao tới gọi: "Thẻ lương của mẹ đâu? Cần nộp viện phí rồi ạ."
Mẹ ngẩng lên nhìn tôi, vừa mở miệng đã òa khóc: "Vali để ở nhà họ Cư rồi, không mang theo..."
"Ở đâu? Con về lấy."
Cư Diên lại tiến tới: "Không cần, anh trả rồi."
Mẹ vừa thấy anh ta là bật khóc: "Cậu giả vờ cái gì? Tiền này là cậu phải bỏ! Chính cậu làm bố nó tức tới nhập viện!"
Cư Diên im lặng, ánh mắt chuyển sang tôi: "Liên Hà, lại đây."
Mẹ lập tức chắn trước tôi: "Cậu định làm gì?"
"Mai cháu phải đi làm, không có thời gian. Chuyện vòng ngọc và một trăm vạn, cô ấy nên cho cháu câu trả lời. Nếu muốn kiện cháu, cháu cũng có thể giới thiệu một luật sư giỏi, phí cao thôi. Anh ta có thể khiến cháu ngồi tù từ ba đến năm năm."
Mẹ run lẩy bẩy vì tức: "Trời đất ơi sao có người mặt dày đến thế. Là chúng tôi mù mắt, để cậu hại Tiểu Huân, lại hại tới Tiểu Hà..."
Tôi lau nước mắt đứng dậy, mẹ kéo tay tôi: "Đừng qua đó! Nhà mình có bán hết đồ cũng trả lại được! Chỉ là một trăm vạn với cái vòng cũ nát..."
Cư Diên lại ném ra quả bom: "Vòng tay năm trăm vạn."
Nghe con số đó tôi chết lặng.
Một chiếc vòng bán lại với giá mười vạn, tôi tưởng cùng lắm là hai mươi vạn, nhưng không ngờ lại tận năm trăm vạn.
Tổ tiên tám đời nhà tôi cộng lại cũng chẳng có nổi năm trăm vạn. Ngay cả một trăm vạn kia cũng không trả nổi.
Mẹ kích động đến mức không tin: "Cậu nói bậy! Làm gì có vòng nào đắt thế! Năm trăm vạn, đi ăn cướp à!"
Cư Diên nói: "Chiếc vòng ấy là một đôi với cái dì Vân Trang từng đeo, chứng thư giám định vẫn còn, cần thì cháu đưa."
"Đưa đây! Đồ thất đức, có ném xuống nước chẳng thổi nổi bọt..."
"Mẹ!" Tôi ấn vai bà, ngăn cơn kích động: "Đừng mắng nữa, mẹ ở đây đợi bố, con đi nói chuyện tử tế với anh ta."
"Còn nói gì nữa!" Mẹ nắm chặt tay tôi, mặt đầy nước mắt: "Tiểu Hà, là mẹ có lỗi với con. Mẹ tin lời thằng khốn đó để con chịu bao ấm ức, con còn vì tiền mà theo nó..."
"Mẹ, con..." Tôi bóp mạnh đầu ngón tay mình: "...con tự nguyện theo anh ta."
Mẹ ôm chặt lấy tôi: "Nói nhảm! Con với Yến Lạc yêu nhau như thế, sao có thể tự nguyện với nó! Không phải chỉ vì tiền sao, không trả thì thôi! Nó ác thì mẹ còn ác hơn nó!"
Bà quay sang Cư Diên: "Cậu đi kiện chúng tôi quỵt nợ đi!"
Cư Diên gật đầu với mẹ, rồi nhìn tôi: "Anh đợi em đến mười hai giờ đêm."
Mẹ cởi giày ném anh ta: "Cút đi cho bà!"
Cư Diên bỏ đi, tôi nhặt hai chiếc giày đưa cho mẹ xỏ lại.
Mẹ cúi đầu nhìn tôi, vừa nhìn vừa sờ đầu tôi khóc: "Tiểu Hà, sao con khổ thế này. Mới sinh đã bị Vân Trang bỏ, từ nhỏ đã bị mẹ đối xử không tốt, giờ lại để Cư Diên bắt nạt con, con còn giấu chúng ta. Biết thế mẹ đã để con theo Yến Lạc ra nước ngoài, có khổ cũng khổ mấy năm thôi, còn hơn là bị ma quỷ đeo bám..."
Tôi thuận thế ngồi bệt xuống đất, tựa vào chân mẹ, cảm nhận từng cái v**t v* của bà. Trong lòng trống rỗng, tĩnh lặng đến lạ.