Ngày thứ bảy, Cư Bảo Các không phải đi học, cứ lẽo đẽo theo bố tôi trong bếp.
Dù bố mới xuất viện nhưng vẫn chiều chuộng nó hết mực.
Mẹ tôi ngồi trên sofa, vừa ăn tổ yến hấp đường phèn do bác Trương làm, vừa lải nhải: "Bố con với Cư Bảo Các đúng là đi tiểu chung một cái bình. Có lúc mẹ cũng phục bố con. Đàn ông đàn ang gì mà cả ngày lầm lầm lì lì như người nặn bằng bùn, chẳng bao giờ nổi nóng, nhìn mà phát bực ... Yến này loãng thật..."
Bà đảo mắt nhìn quanh không thấy bác Trương đâu, khuấy khuấy chén yến thì thào: "Không khéo bác Trương chia một chén thành hai chén, tự ăn một nửa chứ chẳng chơi..."
Cư Diên đang làm việc trên tầng. Tôi không muốn ở cùng tầng với anh ta nên dạt xuống tầng một ngồi làm bài, kết quả bị mẹ làm cho nhức đầu: "Thế lần sau mẹ tự làm nhé."
Mẹ nói: "Bà ấy lấy từng ấy tiền, hầu hạ mẹ chút không phải chuyện đương nhiên à?"
Tôi thở dài, ôm laptop ra vườn: "Con còn một đống bài tập, thôi mẹ xem tivi đi!"
Hồ bơi ngoài vườn đã bị lấp, trên đó dựng một giàn mát. Tôi chui vào ngồi, vừa viết vừa tính toán.
Nghỉ cả tuần học tiết chuyên ngành, làm bài tập thật vất vả. Tôi lại không ở trường, không thể hỏi Mạch Tuệ và mấy đứa bạn.
Tuần sau tôi vẫn muốn ở ký túc xá, đi học tiện, còn có thể tham gia hoạt động lấy điểm rèn luyện.
Dù Cư Diên bằng lòng đưa đón tôi mỗi ngày nhưng tôi không muốn người khác biết chúng tôi ở bên nhau. Anh ta ít xuất hiện thì tốt hơn.
Chiếc nhẫn cứng lạnh trên tay trái cạ vào kẽ ngón thật khó chịu. Tôi xoay xoay, định tháo xuống.
Bố tôi bưng một đĩa bánh quy nướng ra: "Tiểu Hà, học mệt rồi chứ, ăn chút bánh đi."
Tôi buông nhẫn, cười với ông: "Cảm ơn bố."
Bánh vừa ra lò, giòn mà còn nóng, thơm phức.
Bố ngồi bên nhìn tôi ăn, ánh mắt hiền hậu.
Tôi ngạc nhiên nhìn ông: "Bố, sao lại nhìn con như vậy?"
Ông đưa tay chùi khóe mắt: "Bố thấy thời gian trôi nhanh quá. Lúc trước con mới là đứa nhỏ tay chân dài ngoẵng, chớp mắt đã thành thiếu nữ rồi."
Câu này ông từng nói nhưng khi ấy là cảm thán lúc chị tôi lấy chồng.
Tôi nói: "Đâu phải chớp mắt, cũng gần hai mươi năm rồi, con học hành mệt thế nào bố biết mà."
Bố xoa đầu tôi: "Nhiều năm như vậy, bố không chăm sóc con tốt, để con chịu thiệt thòi."
"Bố chăm con tốt mà." Tôi gạt tay ông xuống: "Bố, sao lại nói thế? Bệnh của bố có phải nan y đâu, bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi tốt, sống đến tám chín mươi tuổi không thành vấn đề. Bố đừng nghĩ lung tung nữa."
Bố vỗ vỗ tay tôi: "Bố chỉ hơi xúc động thôi. À, tủ lạnh nhà này to, bố làm nhiều món ăn kèm lắm. Có bắp cải, dưa cải muối, dưa tuyết, dưa chuột, củ cải, ớt chuông, con còn muốn ăn gì nữa?"
"Có đậu đũa với măng tre không ạ?"
"À quên hai món đó, lát bố ra mua."
Tôi nhìn ông: "Bố, tủ lạnh to cũng đâu cần làm nhiều thế, ăn hết sao nổi? Để lần sau nấu dần cũng được."
Bố cười: "Chuẩn bị cũng không thừa."
"Thôi được, bố, tuần sau con ở ký túc. Bố làm nhiều củ cái muối với dưa leo chua nhé, con muốn mang cho mấy đứa Mạch Tuệ."
"Ừ." Bố bưng đĩa không lên: "Con tiếp tục làm bài đi."
Tối đến sắp ăn cơm, bố tôi chủ động lên gác gọi Cư Diên.
Mẹ liếc tôi: "Hôm qua còn lầm lì, giờ lại xuôi rồi."
"Vâng..."
Tôi sợ Cư Bảo Các nghịch máy tính, cũng định lên gác cất vào phòng.
Vừa lên lầu, tôi đã thấy bố tôi bước ra khỏi phòng làm việc, hai tay run rẩy nắm chặt một con dao nhọn dính máu.
Máy tính trên tay tôi rơi bụp xuống đất.
Bố nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, nửa khuôn mặt lấm tấm máu.
"...Bố!"