Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 191

Ngoài bác Trương, tất cả chúng tôi đều ngủ trên lầu.

Sáng hôm sau, Cư Bảo Các thấy tôi tóc tai rối bù bước ra từ phòng chính, hậm hực hừ một tiếng, lê đôi dép nhỏ xuống lầu.

Tôi rửa mặt xong cũng xuống, bác Trương bê cháo trắng và ruốc lên, vừa đưa ra vừa đo lượng từng phần: "Tiểu Hà à, mấy món ăn trong nhà hết rồi, có thể nhờ bố mẹ cháu làm thêm chút được không?"

"Được thôi ạ."

Đúng lúc hôm nay tôi định về thăm nhà một chuyến, đưa bố đi tái khám. Nếu Cư Diên đồng ý thì tôi sẽ ở lại thêm một đêm, mai mới quay về.

Chẳng mấy chốc, Cư Diên cũng thay xong quần áo đi xuống.

Ánh nắng ngoài trời đẹp như vậy, nhưng chẳng hề để lại chút hơi ấm nào trên người anh ta. Đôi mắt sâu tối thui không hề lóe sáng, hiện lên vẻ lạnh lùng, thờ ơ.

Anh ta ngồi cạnh tôi, còn Cư Bảo Các ngồi đối diện nhỏ giọng gọi một tiếng "anh", anh chỉ hờ hững đáp lại.

Cư Bảo Các cúi đầu, đôi mắt nhỏ tràn nước mắt, Cư Diên vẫn mặc kệ.

Đứa trẻ xui xẻo này chưa đủ lớn để hiểu ân oán của đời trước, không biết quá giống bố đôi khi cũng là một cái tội.

Tôi nói với Cư Diên rằng tôi muốn về Lệ Thành một chuyến, anh ta nghe xong chậm rãi khuấy cháo trong bát: "Anh cũng đi."

Tôi nói: "Anh đi làm gì? Ở đó họ đâu có chào đón anh đâu."

Anh ta đáp: "Họ cũng phải tập làm quen thôi."

"...Vậy cũng được."

Cư Bảo Các nhìn tôi tội nghiệp, tôi nói: "Đưa Cư Bảo Các đi cùng nhé, bố tôi thích nó lắm."

Cư Diên gật đầu, Cư Bảo Các miễn cưỡng nói một tiếng "cảm ơn chị".

Ăn sáng xong, chúng tôi lên đường, Cư Diên còn đi mua thêm chút quà, đến Lệ Thành đã gần mười một giờ.

Bố mẹ biết chúng tôi về, bố tôi lạnh mặt nấu cơm, mẹ xuống đón.

Hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa về nhà. Vừa vào cửa, Cư Diên lịch sự và lạnh lùng chào bố tôi: "Chú ạ."

Giống như lần đầu anh ta đến nhà tôi vậy.

Bố tôi nghiêm mặt đáp một tiếng "ừ", bày nước chanh mật ong đã pha sẵn lên bàn.

Ngày ông đâm Cư Diên, Cư Bảo Các bị bác Trương nhốt trong phòng, không thấy cơ thể anh ta dính máu.

Anh ta đi rồi, Cư Bảo Các cũng hiểu được ít nhiều, về nhà chưa bao giờ nhắc đến bố tôi.

Nhưng bây giờ, thấy nước chanh, Cư Bảo Các lại tiến tới gọi một tiếng "bố Liên".

Bố tôi vuốt đầu thằng bé.

Cư Bảo Các lập tức chui vào lòng ông.

Bữa cơm được bày ra, tôi ngồi chỗ chị tôi trước đây, Cư Bảo Các ngồi chỗ của tôi.

Việc trò chuyện đều phải nhờ mẹ tôi, bà hỏi vết thương của anh ta đã lành chưa, việc học hành của tôi, rồi nhà còn thiếu món gì không.

Tôi nói: "À, con suýt quên mất. Bố ơi, mấy món ăn kèm hết rồi, có thời gian bố làm thêm chút nhé."

Bố tôi đáp: "Ồ ... sao ăn nhanh thế, bố để phần cho con ăn mấy tháng cơ mà. Cái người bị thương kia ăn ít thôi."

Mẹ tôi: "Con muốn ăn thì làm đi, nói nhiều quá."

Bố tôi: "......"

Từ khi Cư Diên bước vào, ông chỉ nói có một câu ấy.

Ăn cơm xong, tôi xuống bếp rửa bát giúp bố, Cư Diên cũng xắn tay áo vào.

Mẹ sợ bố lại nổi cơn giận với anh ta, bèn lôi bố tôi ra chơi với Cư Bảo Các. Bà đứng ở cửa bếp, miệng nói chuyện gia đình, mắt canh bố và con dao làm bếp.

Nói nói, bà buột miệng: "Nhà họ Yến đã bán nhà, chuyển đi rồi."

Trong tiếng nước chảy rào rào, tôi từ từ rửa bát: "...Sao vậy ạ?"

Mẹ tôi nghĩ chuyện này với Cư Diên có lẽ không phải tin xấu, bà nói tiếp: "Anh họ của Yến Lạc cũng dính cờ bạc, vay nặng lãi không trả nổi rồi bỏ đi, nhưng tên khốn đó để lại địa chỉ nhà họ Yến. Nhà họ Yến lúc nào cũng bị thúc nợ, bị gây rối từ sáng đến tối nên họ mới chuyển đi. Họ chỉ báo cho mẹ biết một tiếng, cũng không nói chuyển đi đâu..."

Bình Luận (0)
Comment