Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 202

Sáng hôm sau, nguyên nhân Cư Bảo Các bị bắt cóc đã được làm rõ.

Mẹ tôi gọi điện đến, nói rằng tối qua cô và chị họ lớn sang nhà xin tôi giúp đỡ cứu con rể họ ra ngoài.

Mẹ tôi hỏi kỹ mới biết, tuần trước Cư Diên lái chiếc xe sang chở tôi và Cư Bảo Các đi vòng quanh phố, bị anh rể họ kia trông thấy. Anh ta tưởng tôi đang cặp với một ông lớn nhà giàu đã ly hôn và có con riêng, đúng lúc túng tiền nên bám theo chúng tôi đến tận Vân Thành, rồi cùng vài tên bạn xấu bàn kế hoạch bắt cóc con của đại gia để đòi tiền chuộc.

Xui xẻo thế nào, anh rể họ của Yến Lạc là gã cờ bạc nợ nần bị chủ nợ đuổi đến mức cả nhà phải đi tha hương, lại là một trong số bạn bè của anh ta.

Mẹ dặn tôi: "Bọn họ còn có mặt mũi mà đến cầu xin con cứu người ra! Nếu là mẹ thì đã xấu hổ chẳng dám ló đầu ra ngoài rồi! Con tuyệt đối đừng can dự vào chuyện này, để pháp luật xử lý, tốt nhất là khiến hai thằng khốn đó ngồi tù mục xương luôn đi!"

Tôi nói: "Con biết rồi, mẹ yên tâm."

Chỉ cần chuyện này không dính dáng đến nhà họ Yến thì tốt rồi.

Ai mà rảnh hơi đi cứu hai gã vô lại đó chứ.

Tôi cúp máy, nhắm mắt lại nhưng càng nghĩ càng không ngủ nổi.

Anh Khởi và chị tôi cũng từng bị bọn nghiện m* t** rình rập như thế.

Nếu như khi đó họ có thể cùng Yến Lạc bình an trở về nước...

Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ mỗi ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến trái tim tôi tan nát.

Lần trước gặp anh Khởi ở hành lang căn hộ thuê, dù anh vẫn ngồi xe lăn nhưng tinh thần và sắc mặt đã khá hơn nhiều.

Tôi lén xem tài khoản đăng video của anh, nội dung chuyên nghiệp và chất lượng, mới mở mà đã có hơn mười nghìn người theo dõi, sớm muộn gì cũng nổi tiếng.

Lương khởi điểm công việc cố vấn y học của anh là mười nghìn tệ mỗi tháng. Ngoài ra anh còn nhận biên tập các bài luận và làm dự án riêng cho công ty dược phẩm. Nếu không có gì bất ngờ, cộng thêm doanh thu của quán "Giò heo chị Dung", thì không tính đến một triệu tôi từng giúp, sang năm nhà họ có thể trả hết nợ ngoài.

Đợi đến khi Yến Lạc tốt nghiệp đại học, nhà họ sẽ có thêm một lao động nữa, cuộc sống chắc chắn ngày càng khấm khá.

Chỉ cần họ hạnh phúc, đó đã là sự an ủi lớn nhất đối với tôi rồi.

Ở nhà mãi thì chán ngắt. Tôi chẳng chơi được với Cư Bảo Các, với Cư Diên thì xuống giường rồi là không có gì để nói. Bác Trương thì chỉ biết tám chuyện hàng xóm. Tôi muốn quay lại trường, giặt đồ, thay ga giường, rồi gặp bạn bè nói chuyện cho khuây khỏa.

Tôi vừa nói sẽ về trường, Cư Diên lập tức mặc áo khoác muốn đưa tôi đi.

Tôi nói: "Không cần đâu, Mạch Tuệ và bạn trai cô ấy tiện đường, họ có thể cho tôi đi nhờ."

Cư Diên nói: "Anh cũng tiện đường."

"..."

Tôi chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi! Hơn nữa anh ta tiện đường cái nỗi gì chứ!

Khi Cư Diên lái xe, tôi đeo tai nghe nghe nhạc. Anh ta tháo một bên tai nghe bluetooth ra nghe thử, nghe một lúc lại chê ồn rồi trả cho tôi.

Đến cổng trường, anh ta ngập ngừng một chút, mở hộc để đồ đựng mấy hộp bao su rồi lấy ra một chiếc vòng tay: "Cái này giống hệt của Cư Bảo Các, có định vị. Em đeo vào anh mới yên tâm. Nếu không muốn thì thôi."

Tôi nhận lấy, đeo lên cổ tay, vẫy tay với anh ta: "Tôi đi đây."

Hình như anh ta mỉm cười, nhưng cuối cùng vẫn nói câu quen thuộc: "Tối thứ sáu anh tới đón."

"Tôi biết rồi."

Đợi anh ta lái xe đi khuất, tôi lập tức tháo vòng tay, nhét vào túi.

Sao anh ta không buộc luôn dây xích vào người tôi cho xong đi!

Thật phiền, thật dính người, rốt cuộc phải làm sao mới thoát được đây.

Điểm chờ xe buýt quanh trường xếp hàng dài, chắc phải đợi hơn hai mươi phút nên tôi quyết định đi bộ.

Mới đi được vài bước thì điện thoại reo, là mẹ gọi.

Tôi vừa nghe được hai câu, chiếc túi trên vai rơi xuống đất.

Chị họ thứ hai, người từng ngoại tình với anh rể tôi, tới nhà gây rối. Chị ta đòi tôi giúp anh rể họ vì chị ta đang mang thai và đứa bé không thể không có bố.

(Chỗ này nếu ai quên thì cái bà cô của nu9 có 2 đứa con gái, thằng cha anh rể lấy bà chị đầu nhưng dụ dỗ cả bà em nữa. Có chap kể lại mà tui quên rồi.)

Mẹ tôi bảo chị ta cút đi, chị ta lại lao vào giằng co với mẹ, trong lúc hỗn loạn còn đẩy ngã bố tôi.

Khi ngã xuống, gáy bố tôi đập mạnh vào góc bàn, ông ra đi ngay tại chỗ.

Mẹ tôi khóc nức nở qua điện thoại: "Tiểu Hà, con mau về đi ... về nhìn bố lần cuối ... Tiểu Hà, bố con đi rồi, mẹ cũng không muốn sống nữa..."

Bình Luận (0)
Comment